Chương 7

Edit: Hamano Michiyo(Momo)
Convert: Silly_0301
Buổi sáng khi cô tỉnh lại, Lăng Chấn Vũ đã không còn ở bên trong phòng nữa.


Hướng Hải lam cuốn chăn quanh mình, run rẩy bò xuống giường, phát hiện giữa hai chân vừa chua xót vừa vô lực. Thật vất vả mới có thể đi đến phòng tắm mở nước ấm, bỏ chăn ra, cô kinh ngạc nhìn thấy trên người mình đầy những dấu hôn cùng vết bầm tím nhợt nhạt.


Đây là những dấu vết để lại của đêm tân hôn ngày hôm qua, chúng hết sức rõ ràng nói cho cô biết—cô đã không còn là Hướng Hải Lam trước kia nữa rồi! Cô là Lăng thiếu phu nhân có thời hạn, mặc dù chuyện đêm qua là sự thật nhưng cô vẫn hi vọng nó chỉ là một giấc mộng mà thôi…


Hướng Hải Lam mở vòi nước ấm lên lớn nhất, nhanh chóng chà rửa thân thể, thầm nghĩ muốn đem những dấu vết Lăng Chấn Vũ lưu lại trên người mình tẩy đi sạch sẽ.


Trở lại trong phòng, cô mặc vào một bộ đồ ở nhà thuận tiện lại đơn giản. Váy hoa dài chất liệu mềm mại, màu sắc tươi tắn trang nhã, mái tóc dài buông xoã sau lưng không cầu kì, vài sợi còn không cẩn thận rủ xuống bờ vai tròn trịa.


Cô đi ra ngoài, tiến vào phòng khách, Lăng Trường Thanh cùng mẹ ruột của Lăng Chấn Vũ – Phùng Tố Tâm đang ngồi sẵn ở trên bàn ăn.


available on google playdownload on app store


“Cha, mẹ, chào buổi sáng!” Hướng Hải Lam nhẹ giọng gọi. Đối mặt với hai người, cô cảm thấy có chút ngần ngại và không được tự nhiên cho lắm, dù sao cái nhà này đối với cô mà nói vẫn còn hết sức xa lạ.


“Ngồi xuống ăn bữa sáng đi!” Lăng Trường Thanh ngữ khi ôn hoà nói, nụ cười trên gương mặt làm tan biến đi vẻ nghiêm túc cùng tinh duệ ngày thường.


Hướng Hải Lam vừa mới ngồi xuống, quản gia của nhà họ Lăng – Lưu tẩu, lập tức đem lên cho cô một chén sữa yến mạch cùng một phần sandwich. Ba người im lặng dùng bữa sáng của mình. Được một lúc, Lăng Trường Thanh mới hướng cô mỉm cười hỏi: “Hải Lam, tuần trăng mật hai đứa tính bao giờ mới đi?”


Hướng Hải Lam hơi cứng người lại, Lăng Chấn Vũ căn bản chưa từng tính đến chuyện này. Dù sao anh sớm hay muộn cũng sẽ cùng cô li hôn, làm điều thừa thãi này chi cho mất công tốn sức? Ngay cả giấy đăng kí kết hôn còn ngại, còn có thể có tâm tư để ý đến tuần trăng mật sao?


“Ách, chuyện này…Chấn Vũ anh ấy bề bộn nhiều việc, chúng con không tính sẽ đi tuần trăng mật ạ.” Hướng Hải Lam uyển chuyển trả lời, hợp đồng bí mật giữa cô và Lăng Chấn Vũ không thể để cho người thứ ba biết được.


Lăng Trường Thanh buông đũa, vẻ mặt không hài lòng nói: “Cái thằng này cũng thật là, nào có ai đối đãi với vợ mình như nó, kết hôn xong ngay hôm sau đã vội bỏ mặc vợ một mình chạy đi làm việc? Thật đúng là vô pháp vô thiên mà!”


Hướng Hải Lam thấy thế vội vàng nói tiếp: “Không cần quá gấp…Anh ấy chỉ là không thể bỏ việc của công ty xuống được, tuần trăng mặt có thể tìm lúc khác đi cũng được ạ.”


Câu trả lời này làm cho lông mày Lăng Trường Thanh lập tức dãn ra, lại hồi phục nụ cười ôn nhu hoà ái như lúc trước. Bên cạnh, Phùng Tố Tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng quay sang nhìn Hướng Hải Lam bằng ánh mắt cảm kích cùng yêu thương sủng ái.


Hướng Hải Lam đến tận bây giờ mới có thể chân chính nhìn thấy rõ ràng vị phu nhân trung tuổi trước mắt—


Phùng Tố Tâm là người phụ nữ thanh lịch nhã nhặn, phong vận do tồn(*). Người như vậy lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân, chẳng qua có chút hơi quá mức ôn tuần nhu nhược. (*phong vận do tồn: khí chất tích lũy nhiều năm mà thành, không chắc à nha)


“Hải Lam à.” Phùng Tố Tâm ôn nhu nói. “Con cứ việc đem nơi này trở thành nhà của chính mình, có việc gì cần đều có thể nói với ta cùng Lưu tẩu.”


Hướng Hải Lam vui sướng khẽ gật đầu, nhìn Phùng Tố Tâm, trong lòng cô cảm giác dường như mẹ của mình vẫn còn tồn tại, bất giác cảm nhận được sự ấm áp len lỏi trong tâm hồn mình.
“A, đúng rồi. Chấn Vũ dặn ta mang con đến hoạ thất nhìn một cái.” Phùng Tố Tâm vội vàng bổ sung.


“Họa thất. (*)” Hướng Hải Lam dùng vẻ mặt kinh dị, không dám tin lặp lại lời mẹ chồng. Cô không nghĩ tới việc Lăng Chấn Vũ sẽ vì mình mà đặc biệt chuẩn bị một gian phòng dùng để vẽ tranh.
(*Hoạ thất: phòng vẽ tranh thôi, để Hán Việt nghe có vẻ hay hơn, xuôi tai nên ta dùng.)


“Nghe Chấn Vũ nói con vẽ rất đẹp!” Lăng Trường Thanh ngồi một bên cười cười hỏi.
Hướng Hải Lam ngần ngại cúi đầu, ngượng ngùng trả lời: “Ngại quá, con chỉ là biết vẽ qua một chút mà thôi.”


Lăng Trường Thanh mỉm cười gật đầu, đối với người con dâu vừa chân thật lại khiếm tốn này thêm phát sinh hảo cảm. “Ăn sáng xong, để Tố Tâm đưa con đi xem qua đi!”
*****


Lăng Chấn Vũ đặc biệt chuẩn bị cho cô một căn phòng vẽ có lối đi rất gần với phòng ngủ của hai người, hơn nữa giống nhau đều có một cửa sổ sát xuống mặt đất, có thể làm cho ánh mặt trời sáng lạn huy hoàng và ấm áp chiếu vào bên trong.


Gian phòng này mười phần rộng rãi, bên trong sớm đã bày biện đầy đủ những thứ cô cần, giá vẽ, bút, chất liệu cùng đủ loại màu vẽ khác nhau. Những bức vẽ cô treo ở căn hộ tại Thiên Mẫu cũng được để ở đây.
Càng làm cho cô kinh hỉ chính là, anh cũng đem cả Tiểu Hoa tới.


Hướng Hải Lam mở cửa lồng ra để cho Tiểu Hoa có thể duỗi thẳng thân mình, vẻ mặt vô cùng thoả mãn nhảy nhót khắp nơi.
“Con quả đúng là rất yêu thích động vật nhỏ nhỉ?” Phùng Tố Tâm mỉm cười hỏi.
Hướng Hải Lam đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn ấm áp, cũng gật đầu lia lịa.


“Ta cũng rất thích…Bất quá, Chấn Vũ rất chán ghét việc nuôi dưỡng động vật cưng, thú nhỏ linh tinh gì đó.” Phùng Tố Tâm có chút khổ sở nói.
Giọng điệu mang theo sự thương cảm khiến Hướng Hải Lam không tự chủ được quay lại nhìn bà.


“Nhưng mà, chuyện này cũng không thể trách nó được. Từ nhỏ, Chấn Vũ đã thường xuyên bị khi dễ, luôn luôn không có cảm giác an toàn, hơn nữa nó lại là đứa trẻ vô cùng quật cường, không chịu yếu thế, lại càng không muốn cho người khác thấy được vẻ mặt yếu ớt vì tình cảm của mình!” Phùng Tố Tâm nói ra những điều sâu kín trong lòng xong, hai tròng mắt ôn nhu lại đượm vẻ tự trách.


“Nó cho rằng nuôi dưỡng vật cưng là một biểu hiện của tình cảm yếu ớt, thế nên nó mới khinh thường, không thèm muốn cùng những con vật nhỏ chia sẻ tâm hồn và sở thích!” Bà tiếp tục nói.
Hướng Hải Lam lẳng lặng lắng nghe, thì ra Lăng Chấn Vũ không thích động vật nhỏ là có nguyên nhân của nó.


Phùng Tố Tâm ngẩng đầu nhìn cô cười thật dịu dàng: “Ta thật cao hứng khi Chấn Vũ đã cưới con, khi vừa nhìn thấy con ta đã biết con là một cô gái ôn nhu thiện lương lại vô cùng tốt bụng…” Nói đến đây,bà tạm dừng một chút, có vẻ do dự không biết nên nói tiếp hay không.


Cuối cùng, bà vẫn nói. “Ừm…Ta nghĩ con đại khái đã biết ta không phải là vợ chính thức của cha Chấn Vũ! Bởi thế, từ nhỏ Chấn Vũ đã lưng đeo tiếng xấu, lâu dần tạo thành tính cách lạnh lùng cứng rắn lại có chút cô độc như bây giờ, đối với cảm tình nam nữ cũng luôn khinh bỉ miệt thị vô cùng, ta còn tưởng rằng nó đời này sẽ không chịu kết hôn, trong lòng còn lo lắng mãi không thôi.”


Vừa nói, cô vừa chậm rãi đi đến trước mặt Hướng Hải Lam, dùng một loại ánh mắt vui mừng xen lẫn cảm kích nhìn cô, chân thành nói: “May mà nó gặp được con, cưới về làm vợ, ta cảm thấy nó là thật lòng thích con, dù sao thì người nó chọn vẫn là con, mà không phải là đối tượng cha nó an bài ngay từ đầu, cũng chính là chị con Hướng Lệ Vi.”


Lời của cô làm cho Hướng Hải Lam cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng không nhịn được trào dâng một niềm thương cảm chua xót. Mẹ của Lăng Chấn Vũ hiển nhiên không biết chuyện anh sở dĩ nguyện ý chịu kết hôn là vì muốn ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Lăng thị, mà anh lựa chọn cô, chẳng qua là bởi vì chị của cô – Hướng Lệ Vi đã trốn hôn mà thôi.


Cô không dám vọng tưởng Lăng Chấn Vũ sẽ thích cô, thậm chí yêu thương cô. Nhưng anh vì cô chuẩn bị họa thất, lại cho phép cô mang theo Tiểu Hoa, chỉ riêng việc này cũng đã làm cho cô thực thỏa mãn rồi!


Sau khi được Phùng Tố Tâm tận tình giảng giải, cô cũng hiểu được thì ra tính cách đạm mạc cơ hồ không có tình người kia của Lăng Chấn Vũ là do đâu mà có. Nói thật ra thì, cô cũng không hề hận anh, trách anh, thậm chí còn có điểm đồng tình, đau lòng thay cho anh.


Đương nhiên, cô cũng tuyệt đối sẽ không để cho Phùng Tố Tâm biết được lí do cô và Lăng Chấn Vũ kết hôn với nhau. Chỉ cần có thể làm cho người khác vui vẻ cùng an tâm, một lời nói dối thiện ý cũng chẳng đáng là gì, đây chính là triết lý sống của cô.


“Ta nghĩ không nên quấy rầy con thêm nữa, sửa sang dọn dẹp lại mọi thứ tốn không ít thời gian đâu.” Phùng Tố Tâm vỗ vỗ tay cô khẽ mỉm cười, sau đó rời khỏi hoạ thất.


Mắt tiễn Phùng Tố Tâm đi khuất xong, Hướng Hải Lam ở lại phòng vẽ sắp xếp lại mấy bức tranh. Cô là người luôn dễ dàng thoả mãn, cũng rất dễ dàng vui vẻ. Hiện tại có một phòng vẽ riêng, cô có thể tận tình múa bút vẽ chỉ được rồi, còn có Tiểu Hoa bên cạnh làm bầu bạn, hơn nữa còn có người mẹ chồng Phùng Tố Tâm thân thiết như ruột thịt yêu thương ôn nhu với cô, cô cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy rằng gả cho Lăng Chấn Vũ cũng không phải là một chuyện quá xấu.


Qua gần một ngày, Hướng Hải Lam rốt cục cũng đem phõng vẽ tranh bố trí sửa sang lại thoả đáng.


Bốn phía vách tường đều treo các bức tranh của cô, các loại sách hội hoạ cũng được sắp xếp gọn gàng trên giá sách. Cô đem giá vẽ để trên ban công gần cửa sổ sát đất, có thể vừa vẽ tranh vừa tắm dưới ánh nắng mặt trời là một chuyện đáng mừng rỡ của đời người đó nha.


Giá vẽ đặt dựa vào tường, còn lại là chỗ để chiếc bàn gỗ thường dùng để viết thư pháp mà Lăng Chấn Vũ chuẩn bị cho cô, cùng một chiếc ghế rất đẹp, trong phòng còn có cả giường ngủ cùng ghế bành để nghỉ ngơi, xem ra Lăng Chấn Vũ cùng là một người cẩn thận! Cô mỉm cười suy nghĩ.


Cô buông rơi bức rèm che màu lam nhạt xuống để nó hoàn toàn rớt ra, phủ bên cửa sổ, đem trang trí thêm mấy chậu hoa nhỏ trên ban công. Tiếp theo đem những bông hoa hồng vàng lấy từ hoa viên cắm vào bình thuỷ tinh, đặt ỏ trên bàn làm việc.


Đại công cáo thành(việc lớn đã xong) xong, cô vô cùng vui sướng và thoả mãn nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt rồi thầm nghĩ, đợi khi Lăng Chấn Vũ trở về, cô nhất định phải hướng anh thật tốt nói tiếng cám ơn mới được.


Vất vả cả một ngày, cả người đều dính bụi bẩn, nhìn qua một cái cũng đã gần đến năm giờ. Cô quyết định trước về phòng mình tắm rửa một cái, đổi quần áo không sạch sẽ này đi. Phùng Tố Tâm có dặn qua cô, bữa tối ở Lăng gia luôn luôn chuẩn xác bắt đầu vào lúc sáu giờ rưỡi, tận lực đừng đến trễ cũng đừng bỏ lỡ, bởi vì đây là thứ mà Lăng Trường Thanh cực kì coi trọng, ông cho rằng bữa tối là khoảng thời gian trân quý để cả nhà lại cùng tụ họp.


Cô một bên nghĩ, một bên mang theo vẻ mặt có chút mệt mỏi lại hiện lên nụ cười ngốc nghếch đi về hướng phòng ngủ của mình và Lăng Chấn Vũ.
******
Nhưng mà, tối hôm nay Lăng Chấn Vũ lại không trở về ăn bữa tối.


Chuyện này đến tai, Lăng Trường Thanh vì thế lại bộc phát một chút tính tình. Nhờ có Hướng Hải Lam cùng với Phùng Tố Tâm an ủi, cơn tức giận của anh mới bình ổn xuống dưới, nhưng trong lòng vẫn còn bực bội khó chịu, không khí trên bàn ăn trở nên trầm thấp hơn hẳn.


Ăn xong cơm chiều, mọi người đều tự tản đi, Hướng Hải Lam cũng trở lại phòng ngủ.


Phòng ngủ của cô và Lăng Chấn Vũ rất rộng rãi, phân làm hai nơi. Một bên là phòng ngủ, bày biện giường lớn cùng tủ quần áo cỡ đại, bàn trang điểm đặt ở đầu giường, phía bên kia là phòng khách, có một bộ sopha hết sức sang trọng, bàn trà cùng toàn bộ thiết bị âm thanh, nghe nhìn. (Momo: Ta cứ tưởng là phòng tắm, hoá ra là phòng khách_ _!)


Hướng Hải Lam vào trong phòng, đến giá sách lấy một cuốn tiểu thuyết trinh thám rồi ngồi xuống sopha mở ra xem. Một lúc sau, ánh mắt của cô bắt đầu có cảm giác nhức mỏi. Cô gấp sách, tắt nhạc đi rồi chuẩn bị vào phòng ngủ, đột nhiên cánh cửa bất ngờ mở ra.


Lăng Chấn Vũ mang theo vẻ mặt mệt mỏi bước vào trong phòng.
Nguyên bản Hướng Hải Lam cả người vốn đã có chút mơ màng buồn ngủ thấy thế bèn hoàn toàn tỉnh táo lại, cô nhớ lại mình phải cảm ơn anh đã vì cô làm nhiều thứ như vậy.


Nghĩ thế, Hướng Hải Lam bèn nở một nụ cười chân thành ấm áp, hết sức động lòng người với anh. Tay chân nhanh nhẹn tiếp nhận áo khoác tây trang cùng cặp tài liệu từ anh, đem chúng cất về vị trí của mình.
“Anh ăn cơm chưa?” Cô cười ngọt ngào hỏi anh.


Lăng Chấn Vũ có chút không kiên nhẫn gật gật đầu.


“Cái kia…vậy em đi chuẩn bị nước cho anh tắm!” Cô vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào như ban đầu, có chút ngốc nghếch khờ dại với anh. Cô có thể ngửi thấy trên người Lăng Chấn Vũ có mùi rượu, đi tắm nước ấm cho tỉnh người hẳn là sẽ tốt hơn một chút.


Nói xong, thân ảnh nhỏ xinh lập tức chạy vào trong phòng tắm mở nước, một chốc sau đã truyền ra thanh âm nước chảy không ngừng xuống bồn.
Được một lát, cô tắt vòi nước đi, lại ra bên ngoài nói với anh. “Anh có thể đi vào tắm rồi.”


Lăng Chấn Vũ nghiêm mặt trầm ngâm xem xét cô một hồi lâu, sau đó không nói một câu đi vào bên trong phòng tắm.
Nửa giờ sau, anh mặc một bộ dục bào(*) màu trắng, tay xoa tóc ướt đi ra khỏi phòng tắm.


(*dục bào: loại áo bằng tơ tằm hay chất liệu tốt, người ta vẫn hay mặc vào sau khi tắm xong í, cơ mà ta hem biết nó gọi là gì, ko thể là áo tắm được rồi_ _!)


Hướng Hải Lam sớm đã chuẩn bị tốt máy sấy tóc chờ anh. “Lại đây ngồi đi, em giúp anh lau khô tóc.” Cô vỗ vỗ mép giường, mỉm cười nhìn anh nói.


Lăng Chấn Vũ ngừng việc giũ tóc lại, híp mắt đánh giá cô một phen, đây là cô vợ nhỏ đã làm anh lung lạc, làm anh si mê, giúp anh lấy được quyền hành vĩnh cửu ở Lăng gia ư? Anh trào phúng nhận xét, không nghĩ tới người đơn thuần như cô cũng có tâm cơ tới bậc này.


Nhưng anh vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi xuống hưởng thụ sự phục vụ của cô, để cô vì anh sấy khô tóc.
Bàn tay linh hoạt của cô luồn vào mái tóc đen nhánh của anh, mơn trớn cần cổ, vành tai cùng sau gáy, mềm nhẹ như lông vũ phủ lên làm cho anh thoải mái cơ hồ muốn rên rỉ ra tiếng.


“Không nghĩ tới kỹ xảo của em lại tốt như vậy!” Anh châm chọc nói, nghĩ muốn chuyển dời ảnh hưởng của sự tiếp xúc từ bàn tay của cô đối với mình.


Hướng Hải Lam vui vẻ nhếch miệng cười nói: “Đây là do thói quen hay sờ soạng Tiểu Hoa mà ra đấy, mỗi lần giúp nó tắm rửa xong, em sẽ làm như vậy từ từ thổi khô lông cho nó, nó luôn thoải mái phát ra những âm thanh meo meo vui tai.”


Lăng Chấn Vũ nhíu mày có chút không hài lòng, cô dám lấy anh so sánh cùng con mèo, càng làm cho anh bực mình hơn nữa chính là con mèo kia cư nhiên có thể hưởng thụ sự phục vụ của cô, lại còn là toàn thân nữa.


Ý thức được chính mình lại đi ăn dấm chua với một con mèo, Lăng Chấn Vũ trong lòng thối mắng chửi mình một tiếng.


Sở dĩ hôm nay anh cố ý không trở lại ăn bữa tối, chủ yếu là vì muốn chứng minh mình một chút cũng không để ý đến chuyện hôn nhân này, cũng không để ý đến Hướng Hải Lam. Anh cùng cô chỉ có quan hệ là một bản hợp đồng, không còn thứ gì khác nữa. Cho nên anh đặc biệt cùng bạn tốt Tống Thiên Lỗi và người vừa mới trở về Đài Loan để thị sát nghiệp vụ Lâm Đình Uyên đến PUB(*) uống rượu tụ tập một phen, chúc mừng anh vừa được ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Lăng thị.


(*PUB: là một kiểu quán rượu mà trong đó có phục vụ cả thức ăn nhẹ. Nó có cả quầy bar và phòng chung phục vụ khách, ai cũng có thể vào được. Nhớ phân biệt rõ với bar và club nha. Bar: nơi thức uống có cồn như bia, rượu được phục vụ trục tiếp tại quầy thu tiền, nghĩa là bạn uống gì thì phải thanh toán tiền liền tại quầy bar. Cái này dễ thấy ở các sàn nhạc trẻ. Club: Cũng gần giống như bar, tuy nhiên nó thường chuyên về một cái gì đó cụ thể. Ví dụ: rock Club, Dance Club,…và thường cần có thể hội viên mới vào được. Hiểu chưa hiểu chưa^–^)


Ai ngờ rượu uống càng nhiều, gương mặt thanh lệ của Hướng Hải Lam càng hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
“Muốn em giúp anh mát xa hay không?” Tiếng nói mềm mại của Hướng Hải Lam chợt vang lên bên tai, đánh gãy suy nghĩ của anh.


Cô đã giúp anh sấy khô tóc rồi, bây giờ đang mở to một đôi mắt tròn tràn ngập ý cười nhìn anh.
“Không cần!”Anh thô lỗ đáp lại, vẻ mặt thập phần không hài lòng.


Anh thống hận chính mình mỗi lần vừa nhìn thấy cô sẽ không tự kìm hãm được dâng lên cảm giác yếu đuối mà mê hoặc. Bởi vậy, chỉ có dùng thái độ lãnh đạm hoặc ngôn ngữ châm chọc đả kích với cô mới có thể làm cho nội tâm anh bình ổn trở lại.


“Đừng nghĩ đến việc làm như vậy có thể đạt được mục đích của mình, nếu ý đồ của em là muốn vĩnh viễn có được danh hiệu Lăng thiếu phu nhân cùng địa vị giàu sang của nó, thì tôi khuyên em, hừ, đừng có uổng phí tâm cơ làm gì!” Anh bắt đầu ăn nói ác liệt, hai trong mắt âm hiểm cũng nheo lại, bắn ra ánh nhìn sắc bén lại lãnh đạm với cô.


“Trừ bỏ những điều đã cùng tôi kí kết trong hợp đồng, đừng mơ vọng tưởng đến những chuyện không có khả năng đó đi.” Thanh âm lạnh lùng của anh lại cường điệu thêm lần nữa.


Anh đột nhiên trở nên tức giận cùng ăn nói tuyệt tình làm cho Hướng Hải Lam kinh ngạc một lúc lâu, cô chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện như vậy nha! Vì cái gì anh phải lí giải thiện ý của cô thành như thế chứ?


Cô uỷ khuất mở miệng, vô cùng đáng thương nói: “Em không hề có ý đồ đó, em chỉ là…chỉ là muốn biểu đạt sự cảm ơn của mình đối với anh mà thôi.”
“Cảm ơn?” Lăng Chấn Vũ khó hiểu nhíu mày hỏi, “Cảm ơn cái gì?”


Hướng Hải Lam đỏ ửng mặt, không được tự nhiên cúi thấp đầu, hai bàn tay theo thói quen lại nắm lấy tà váy, rồi mới khiếp khiếp nhấc lên hàng lông mi thật dài nhìn anh. “Anh…anh chuẩn bị cho em một gian phòng tranh, còn chấp nhận để em nuôi dưỡng Tiểu Hoa…Em rất vui, cho nên nghĩ muốn báo đáp anh.” Thanh âm của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng mà Lăng Chấn Vũ vẫn nghe được rõ ràng từng chữ.


Lời của cô làm cho anh bỗng dưng ngây ngẩn cả người, chỉ vì hai chuyện nhỏ như vậy, cô đã nghĩ muốn báo đáp anh?! Thật đúng là cô gái bé nhỏ đáng yêu, đơn thuần đến mức khiến người khác đau lòng.


Anh đối với phụ nữ luôn luôn hào phóng, những người đàn bà bên cạnh anh từ trước đến nay luôn nhận được không ít châu báu trang sức giá trị xa xỉ, nhưng cho tới bây giờ không một ai hướng anh tỏ vẻ chân thành hay tạ ý hết, trong mắt lúc nào cũng chỉ có vô tận đòi hỏi cùng tham lam hết mức.


Mà anh chẳng qua chỉ tiện tay làm mấy chuyện nhỏ nhặt ‘nhấc tay chi lao’(việc nhỏ, không đáng bận tâm, không hề tốn sức) như thế, cô đã lo lắng nghĩ muốn báo đáp anh, nên nói cô ngốc nghếch hay là khờ dại thì mới đúng đây.


Trong nháy mắt, lòng anh rốt cuộc không thể cứng rắn lạnh lùng thêm được nữa, tất cả phòng bị đối với cô đều sụp đổ, giờ phút này anh chỉ muốn gắt gao đem cô ôm vào trong ngực rồi hảo hảo yêu thương mà thôi.


Anh chậm rãi tới gần cô, vươn tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn thanh gầy, dùng một loại hơi thở tràn ngập ma mị cùng tiếng nói trầm thấp thủ thỉ bên tai cô: “Thật ra em có một phương pháp rất tốt để hồi báo anh!” Ánh mắt thâm thuý u ám xuất hiện ngọn lửa dục vọng nóng cháy thâm tình.


Vừa tiếp xúc với ánh nhìn chăm chú của Lăng Chấn Vũ, Hướng Hải Lam bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Đôi tròng mắt đen nhánh của anh phảng phất như một cái hồ sâu thăm thẳm, khiến kẻ khác không nhịn được mà trầm mê vào trong, giống như bị hạ ma chú vậy.


“Anh…anh muốn em báo đáp như thế nào?” Cô bất giác buột miệng hỏi theo bản năng, thanh âm có chút khàn khàn không thôi.


Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, Lăng Chấn Vũ nhất định sẽ đem câu hỏi này trở thành một loại ngôn ngữ tán tỉnh khiêu khích, nhưng từ trong miệng Hướng Hải Lam thốt ra lại trở thành một sự hấp dẫn mê hoặc trí mạng với anh.


Anh dùng hành động thay thế cho câu trả lời, đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường, một tay luồn vào trong lớp váy ngủ, từ tốn vỗ về đùi ngọc trắng muốt của cô, ám chỉ thứ anh cần là gì.


Hướng Hải Lam thở hắt ra một hơi, hiện tại cô hoàn toàn hiểu được thứ anh muốn hồi báo là cái gì, nhưng kinh nghiệm cùng sự đau đớn nhức nhối da thịt đêm qua khiến cô không khỏi sinh lòng sợ hãi, có chút trốn tránh.
“Không…không còn có cách nào khác nữa hay sao? Em có thể—”


“Không được!” Giọng nói ôn nhu kiên định của anh đánh gãy lời của cô. “Đây là cách báo đáp đem lại cho anh hoan hỉ cùng mong đợi nhất có thể.” Tiếng nói trầm khàn không giấu nổi dục vọng thâm sâu bên trong.
“Nhưng mà…em sợ đau!” Hướng Hải Lam nhíu mày, thấp giọng nói.


“Sẽ không đau nữa đâu, anh cam đoan với em.” Anh lại ôn nhu nói, vươn tay ra cởi bỏ váy ngủ của cô.
Hướng Hải Lam biết mình không thể cự tuyệt, cô chậm rãi ổn định lại hô hấp, làm cho bản thân nhẹ nhàng thanh thản hơn.


Lăng Chấn Vũ bắt đầu hôn cô, từ vầng trán, dọc theo lông mi, ánh mắt, vành tai khéo léo, hai gò má ửng hồng đến môi, cổ, mỗi lần hạ xuống là một nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế được áp lên, giống như cô là bảo bối trân quý nhất của anh vậy.


Hướng Hải Lam cảm thấy toàn thân như có một dòng nước ấm từ từ chảy qua, sự ôn nhu của anh khiến cô động tình, thật muốn cứ thế mà hoà tan trong lồng ngực này vậy. Bất tri bất giác, cô đáp trả lại nụ hôn, hai tay cũng không nhịn được mà vuốt ve bờ vai rộng rãi cùng những bắp cơ săn chắc của anh.


Sự ma sát của cô càng thêm khuyến khích dục vọng bên trong, anh cúi đầu mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, cái lưỡi ấm áp không ngừng ở trong miệng cô dây dưa cuốn quanh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa bóp nơi mềm mại trước ngực, vừa vuốt ve vừa đè ép khiến cho cô cảm thấy như có những dòng điện kích tình không ngừng chạy dọc trong cơ thể mình vậy.


Sau đó, môi của anh từ từ hạ xuống, hôn lên hai ɖú của cô, lúc thì mơn trớn như gió xuân, lúc thì ầm ầm như mưa to bão lớn khiến cô không tự chủ được mà cong người lên nghênh đón anh, thở hổn hển không ngừng.


Loại khiêu khích tr.a tấn người khác này một đường đi xuống kéo dài đến bụng của cô, hai chân cùng mắt cá chân, thân thể mềm mại không có chỗ nào là không lưu lại ấn ký của anh.


Khi anh vất vả chấm dứt sự tr.a tấn làm người ta khó nhịn nổi này, thân mình buộc chặt của cô mới hơi chút thả lỏng xuống dưới.


Nhưng mà, anh chính là hơi chút nâng người lên, làm cho vật nam tính của mình càng nhanh tiếp xúc với nơi mềm mại của cô. Ngay sau đó, bằng một động tác ôn nhu kiên định, thân thể của hai người trong nháy mắt kết hợp làm một khối, anh có được cô, cũng bị cô giữ lại, truy đuổi lẫn nhau, dây dưa quấn quít cùng một chỗ.


Kích tình lay động cùng dao động kéo sát tâm hồn hai người.
Hơi thở của anh gấp gáp, hổn hển, tận tình phóng túng đoạt lấy hết mọi thứ ôn nhuận tốt đep từ cô, khiến cô không kìm hãm nổi mà cắn lấy bả vai anh, phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ bé mất hồn.


Giống như vĩnh vô chỉ tẫn(*), đêm vẫn còn dài, khắp nơi liên tục không ngừng toả ra mùi vị giao hoan như làn sóng thuỷ triều hùng dũng lướt tới, làm cho hai người chỉ có thể càng thêm chìm vào sâu bên trong, vô lực chạy trốn, cũng không thể thoát nổi ra ngoài…


(*vĩnh vô chỉ tẫn: vô tận, vĩnh viễn không chấm dứt.)
*****
Từ sau đêm hôm đó, thái độ của Lăng Chấn Vũ đối với Hướng Hải Lam luôn lúc nóng lúc lạnh.


Kết hôn đã gần được một tháng tới nay, ban ngày anh luôn duy trì bộ dáng lãnh đạm có lễ, giống như cô chỉ là một người xa lạ. Nhưng vừa đến ban đêm, anh lại như một con mãnh hổ lâm trận, vĩnh viễn không biết đủ đòi hỏi cô.


Đối với loại thái độ hai mặt như thế của anh, Hướng Hải Lam nhanh chóng thích ứng, không hề bắt buộc, cũng tập cách làm ngơ như không hề để tâm.


Tuy cô yêu anh, nhưng không cần anh có nửa điểm miễn cưỡng hồi báo tình yêu của cô, lại càng không nghĩ muốn dùng tình yêu để cưỡng cầu tâm anh. Cô cũng không muốn làm oán phụ, không để cho sự thật anh chẳng thương cô làm phá hoại tâm tình cùng sự vui vẻ mỗi ngày của mình.


Tình yêu nếu nhất định là phải bí hiểm khó dò, đổi thay liên tục, không thể cầu mong như vậy, cô tình nguyện để cho anh được vui. Đối với hết thảy mọi việc trước mắt, cô hành động giống như kẻ khờ dại, đơn thuần, lại cũng hết sức sáng suốt khôn ngoan. Tuy cũng sẽ quyến luyến, khổ đau, nhưng cô tuyệt sẽ không vì thế mà trở thành gánh nặng của kẻ khác, liên lụy đến mọi người.


Trời bắt đầu vào hạ, tháng tám, tiếng ve kêu vẫn liên miên không dứt bên ngoài. Thời tiết tuy vẫn nóng bức đến không thể chịu nổi, nhưng cứ quá năm giờ, từ trên núi luôn có những cơn gió nhè nhẹ từ từ thổi qua, dịu mát lòng người.


Ngày hôm đó sau năm giờ, cô hoàn thành một bức tranh tĩnh vật xong thì đứng dậy duỗi duỗi thân mình, ánh mặt trời sáng lạn từ xa chiếu vào trong phòng, mọi thứ vô cùng sáng sủa. Gió động chậm rãi lướt qua mang đến mùi hương cỏ cây thơm ngát hữu tình, làm người ta không tự giác được trầm mê, thân thể cũng nhũn ra nhanh chóng.


Hướng Hải Lam thoả mãn thở dài một hơi, lập tức muốn đánh một giấc. Cô nằm xuống chiếc ghế sôpha, nghiêng người, gối đầu lên tay, co hai chân vào như một đứa trẻ con. Khép lại đôi mắt sáng trong, cô chậm rãi rơi vào giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào…


Lăng Chấn Vũ về đến nhà sớm hơn mọi hôm, nhìn đến trước mặt mình xuất hiện một bức hải đường xuân ngủ đồ(*).
(*Momo: Theo ta thì đó là một bức tranh hoa hải đường, ý chỉ người đẹp đang ngủ say đẹp như hoa í.)


Buổi chiều hôm nay, kết thúc buổi họp cùng khách hàng xong, anh nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài cánh cửa sổ bằng thuỷ tinh của văn phòng, trong lòng đột nhiên nảy ra một vấn đề– giờ phút này, cô vợ nhỏ bé của anh đang ở đâu, và làm cái gì?


Tưởng tượng ra khuôn mặt yêu kiều tinh nghịch của Hướng Hải Lam, cái miệng của anh bất giác cong lên vẽ thành một nụ cười sủng ái, thân ảnh của cô luôn vô thanh vô tức hiện lên trong đầu anh, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ bên trong.


Đột nhiên, anh cảm thấy mình không thể ngồi mãi trong văn phòng được nữa, trong lòng trào ra một nỗi xúc động muốn chạy thẳng về nhà. Không rảnh suy tư tiếp, anh lập tức cầm lấy ống nghe, bắt dãy số nội tuyến, phân phó thư kí của anh hôm nay hủy bỏ mọi công việc cùng lịch trình đã sắp xếp từ trước cho buổi chiều và buổi tối.


Buông ống nghe ra, tâm anh giống như một chiếc khinh khí cầu, từ từ bay lượn vọt lên không trung, lơ lửng lượn vòng. Này chắc là cảm giác khoái hoạt, hạnh phúc đi! Anh nghĩ thầm như vậy, không muốn cái cảm giác tốt đẹp này bay đi, lại càng không rảnh mà đi phân tích xem cảm tình của anh đối với Hướng Hải Lam rốt cuộc là như thế nào.


Giờ phút này anh chỉ muốn về nhà thật nhanh, ôm lấy cô vợ nhỏ bé có nụ cười sáng lạn, thanh thuần như thiên sứ kia thôi, mọi vấn đề suy tư ảo não đều vứt hết ra đằng sau cả.


Khi anh về đến nhà, không hề nhẫn nại vội vàng tiến đến phòng ngủ của hai người, bên trong không có ai, tâm đột nhiên trở nên mất mát cùng uể oải. Cô vợ bé nhỏ của anh không có ở đây.
Nhưng anh lập tức nghĩ đến ngay, cô có thể ở phòng vẽ phía sau.


Ba bước cũng thành hai bước, anh đi vào phòng vẽ, mở cửa ra, thân hình anh tuấn cao lớn bỗng nhiên rung động một chút, hình ảnh trước mặt khiến anh không thể dời tầm mắt đi, chỉ sợ chớp một cái, cảnh đẹp như mộng ảo này sẽ trôi đi vô tung mất.


Cô vợ nhỏ bé xinh đẹp của anh giống như tinh linh thuần khiết lại vô tà, cả người cuộn lại nằm ở trên sôpha ngủ thật ngọt ngào, ánh mặt trời sáng lạn ấm áp chiếu lên trên thân thể cô, mái tóc dài đen nhánh toả sáng, dung nhan điềm tĩnh xinh xắn nổi lên hai đoá mây hồng, cánh tay ngọc ngà cùng bộ váy trắng tinh như đang lấp lánh, lấp lánh—


Cô hệt như tinh linh từ trong rừng bay ra, không nhiễm bụi trần, khí chất thanh tịnh tốt đẹp làm người khác phải tán thưởng không thôi, khiến anh có chút xấu hổ.


Anh thừa nhận mình là kẻ âm trầm khó hiểu lại ăn ở không tốt, quá khứ tuổi thơ đau xót hình thành nên tính cách u ám như bây giờ, lạnh lùng cố chấp lại luôn thích phản nghịch.


Bức màn màu lam nhạt theo gió thổi phất phơ tung bay, âm thanh nhẹ nhàng như tiếng vang thức tỉnh Lăng Chấn Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.


Anh đóng cửa, chậm rãi đi vào bên trong phòng, ánh mắt đen nhìn ngó xung quanh một lát. Cô đem nơi này bố trí sửa sang lại thật sự rất tốt, không khí tản mát ra hơi thở ấm áp cùng nghệ thuật, giống như cảm giác cô tạo cho người ta vậy.


Hệt như bóng ma, anh đến gần cô, một tay đặt lên sopha, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng dựa vào thân hình nhuyễn ngọc ôn hương, bờ môi ấm áp điểm nhẹ lên vầng trán tươi sáng, sống mũi thật thẳng, cuối cùng dừng lại ở đôi cánh hoa mê người, dịu dàng ɭϊếʍƈ hôn qua lại.


Sự tiếp xúc mềm mại như lông vũ phủ lên khiến cho cô chậm rãi thức dậy từ trong giấc ngủ say, khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào, phảng phất như vừa trải qua một giấc mộng đẹp. (Momo: Giống công chúa ngủ trong rừng quá~~~)


Hai hàng lông mi như cánh bướm uyển chuyển từ từ lay động, đôi mắt đen thăm thẳm đẹp đẽ vẫn còn mang theo chút mê man chậm rãi mở ra.
Sau một lúc, cô mới hoàn toàn ý thức được mình đang ở noi nào, cũng mới có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tươi cười tuấn lãng trước mắt là thuộc về ai.


“Anh…anh sao lại ở đây, bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô kinh hoàng hỏi, sẽ không phải là ngủ quên ở đây đi. Nhưng mà sắc trời vẫn còn sáng, không giống như là đã tối rồi nha.


Hướng Hải Lam giãy dụa muốn đứng lên, song thân hình tinh tráng rắn chắc của anh lại ở trên người cô, bất đắc dĩ làm cô không thể nửa điểm cựa quậy ra được.


Lăng Chấn Vũ không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, anh vẫn đang trầm mê trong khoảnh khắc mê hồn tuyệt vời lúc cô vừa tỉnh giấc. Được một lúc, anh mới không yên lòng đáp lại: “Đừng lo, thời gian vẫn còn sớm!” Một bàn tay đã bắt đầu không an phận đặt lên ngực cô.


“Sao anh đã trở về rồi vậy?” Cô khờ dại hỏi. “Có phải quên thứ gì hay không?” Hoàn toàn hồn nhiên chưa phát hiện ra tay anh đã tấn công lên ngực mình.


Lí do hết sức bình thường này nhất thời đình chỉ động tác của Lăng Chấn Vũ, cả người anh kinh ngạc không thôi. Quên thứ gì đó? Thật sự là một lí do tốt, anh cười khổ trong lòng, chỉ sợ thứ anh quên không phải là đồ vật hay món gì này nọ, mà lại là tâm của mình. Anh đem tâm của mình không cẩn thận đặt ở trên người cô, rốt cuộc đã chẳng còn làm chủ được bản thân nữa.


Phát hiện này khiến nội tâm anh ảo não, mâu thuẫn, thống khổ giãy dụa không thôi.
Thấy anh không có phản ứng gì, hơn nữa còn cau mày, vẻ mặt trở nên dần u ám âm trầm hơn, Hướng Hải Lam lo lắng nhìn anh, vươn tay khẽ vuốt ve hai má anh. “Anh làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.


Sự quan tâm thuần túy của cô lại kích thích phản ứng mãnh liệt từ Lăng Chấn Vũ, anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé đặt ở bên môi cuồng nộ hôn, cũng phóng túng để toàn bộ sức nặng của bàn thân đè lên thân hình mềm mại của cô.


Hướng Hải Lam thở mạnh một hơi, sức nặng của anh làm cô vừa đau khổ vừa thấy ngọt ngào, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt nóng bỏng trước mặt, cô đã hoàn toàn biết được tiếp theo anh muốn làm gì. Trải qua một tháng ở chung, cô đối với phản ứng của anh đã dần dần thấu hiểu.


Hết sức vội vã giống như sợ không kịp, anh nhanh chóng cởi bỏ bộ váy trắng, thật vất vả tìm được chiếc khoá, thô lỗ kéo nó xuống, đem quần áo tuột đến tận dưới chân cô. Chỉ bằng hai ba động tác, anh đã khiến cô không còn mảnh vải che thân, hoàn toàn loã thể.


Làn da bạch ngọc tắm rửa dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên trong suốt, làm người ta không chịu nổi chỉ muốn nhấm nháp thật nhanh.


Lăng Chấn Vũ gầm nhẹ, nhanh chóng bỏ hết quần áo trên người, giống như một con dã thú bổ nhào về phía cô. Môi của anh, tay của anh cuồng nhiệt đảo qua thân thể ôn nhuận tốt đẹp của cô, cuồng dã đòi hỏi không ngừng.


Hướng Hải Lam cảm thấy mình sớm đã tan thành một đống bùn đất, mặc anh xoa bóp, siết vào, hoàn toàn không thể kháng cự.


Rốt cuộc ẩn nhẫn không thành, dục hoả không được thoả mãn, anh nâng thân hình yêu kiều của cô lên nghênh đón chính mình, bắt đầu vĩnh vô chỉ tẫn(*) tác cầu, tuỳ ý để cho yêu lãng tình triều đuổi theo bao phủ tâm hồn khát vọng cùng linh hồn đang giãy dụa của mình…


(*vĩnh vô chỉ tẫn: như đã chú thik, là vô tận vĩnh viễn nha các nàng.)
______END CHƯƠNG 7_______






Truyện liên quan