Chương 22: Vị nào đó ghen tị
Sở Tùy Phong có chút ngây người, không khí giữa hai người dần gượng gạo, một sự yên lặng đầy ngượng ngập. Cho đến khi hắn vô tình chú ý tới miệng vết thương được phủ một lớp bột trắng xung quanh liền đưa đôi mắt lãnh băng nhìn chằm chằm miệng vết thương.
Tuy động tác của hắn đã rất nhẹ, nhưng vẫn đụng phải chỗ đau, Mạch Trục Vân cắn răng, hít một ngụm khí lạnh, cảm giác động tác của hắn dừng đột ngột liền giơ tay đưa lọ thuốc cho hắn.
Nhưng một lúc lâu sau hắn không hề có ý định cầm lấy, cũng không có ý định giúp nàng bôi thuốc.
Mạch Trục Vân cảm thấy vết thương của mình chợt lạnh, dường như nàng cảm nhận được có một đôi mắt sắc bén đầy hàn băng đang nhìn chằm chằm.....
Quay đầu lại thì phát hiện bờ môi Sở Tùy Phong thoáng cứng đờ, một sự âm u vọt qua đáy mắt như mây mù ập tới. Ánh mắt hắn không có ý định rời khỏi vai bờ vai lõa lồ của mình...... Hắn lúc này đây nhíu mày, đường nối giữa hàng mi với sống mũi giá lạnh và sắc nhọn như biển băng, khiến cho nàng bất giác rùng mình.
Mạch Trục Vân cảm thấy có chút khó xử định mở miệng thì lại bị Sở Tùy Phong đưa tay quay mặt nàng lại, bắt nàng nhìn thẳng vào hắn, thấp giọng gằn từng chữ một chất vấn:“Ai giúp ngươi bôi thuốc?”
Xung quanh miệng vết thương có lớp bột thuốc, là thuốc cầm máu, hắn thầm nghĩ, nàng căn bản không thể nào tự mình bôi thuốc, như vậy có thể kết luận được một điều, thuốc này là do người khác giúp nàng bôi......
Hắn đã sớm điều tr.a thân thế của nàng, hắn biết rõ người mà nàng quen biết chỉ có hai Bạch Lộng Ảnh và Nam Truy Nguyệt......Không hiểu vì sao, nghĩ đến cảnh tượng một trong hai người bọn hắn giúp nàng thoa thuốc, trong lòng hắn liền đổ hoảng, nhân cũng không hiểu trở nên thô bạo đứng lên.
“A?” Mạch Trục Vân cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì, thấy hắn hỏi này hỏi nọ vô thức lên tiếng trả lời:“Là một tên áo đen bịt mặt......”
“Là đàn ông?”
Một tên đàn ông không quen không biết!
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn càng trở nên khắc nghiệt hơn!
“Đúng vậy......” Nhưng liên quan gì đến ngươi? Mạch Trục Vân oán thầm một câu.
Tiếng nói vừa dứt,,khuôn mặt anh tuấn dường như được phủ thêm một tầng sương mù lại càng thêm vẻ không chân thực. Bóng lưng thẳng lạnh băng, chiếc cằm kiêu ngạo cũng trở nên cứng ngắc. Hắn dùng sức nắm chặt khăn bông ẩm trong tay, mạnh mẽ lau đi lớp bột thuốc quanh miệng vết thương.
Vì lực ma sát hắn dùng lên vai nàng rất lớn, rất thô bạo khiến nàng không khỏi đau đớn nhịn không được hét lớn:“Sở Tùy Phong, ngươi nhẹ một chút? Đau quá...... Ngươi dừng tay!”
Động tác thô lỗ của hắn ảnh hưởng không nhỏ đến miệng vết thương của Mạch Trục Vân.
“Bổn vương có thuốc, không cần dùng đồ của người khác!” Đôi mắt hắn tựa như ánh trăng ngoài kia, càng nhìn càng lạnh lên tiếng đáp.
“Ngươi nổi điên cái gì a?” Mạch Trục Vân khóe miệng nhếch lên:“Ta và ngươi vốn cũng không quen biết, vì sao ta lại phải dùng thuốc của ngươi mà không được phép dùng thuốc của người khác?”Tay hắn đột ngột dừng lại, nhưng sau đó lại nhẹ nhàng giúp nàng bôi thuốc lên chỗ sưng đỏ, lên tiếng ra lệnh:“Vì người làm việc cho bổn vương nên bổn vương có trách nhiệm bảo vệ ngươi!”
Hắn không hy vọng lại nghe được từ chính miệng nói đề cập đến vấn đề có một tên đàn ông nào đó nhìn thấy thân thể của nàng, giúp nàng bôi thuốc!Chuyện nàng giả trang thành nam, hắn không có phép bất kì ai biết được ngoại từ hắn!
Hít mấy ngụm khí lạnh, Mạch Trục Vân nhếch miệng cười, nói:“Lời này là thật sao? Ngươi nói ngươi không cưới công chúa, bảo ta đi phá hư chuyện đại sự của ngươi, vậy nếu hậu quả kia xảy ra......”
Còn chưa nói xong hết câu đã bị hắn cướp đi:“Bổn vương chịu trách nhiệm!”
Nói xong, thành thạo dùng băng gạc băng bó vết thương cho nàng, sau đó đứng dậy, đưa lưng về phía nàng.
Mạch Trục Vân kéo y phục lên sau đó thử vươn tay thư giãn gân cốt, nở nụ cười không có ý tốt đẹp: là ngươi nói sẽ chịu trách nhiệm nha, như vậy thì tốt rồi!
Miệng vết thương bắt đầu phát huy tác dụng, cảm giác lạnh lẽo tê rần thấm vào vết thương, đau đớn cũng bắt đầu giảm bớt.
“Sở Tùy Phong, ngươi là kiểu người thường xuyên giúp người khác bôi thuốc sao?” Nếu không thì tại sao động tác của hắn lại thuần thục thế kia?
Mạch Trục Vân trong lòng thầm khinh một phen: Nói vậy, chắc chắn hắn đã xem qua thân thể của nhiều người đàn ông khác...... ch.ết tiệt, một người đàn ông tốt như vậy, sao có thể biến tính được cơ chứ, ông trời thật không bao giờ công bằng cả, thật là đáng tiếc!
“......” Sở Tùy Phong lạnh mặt nhưng vẫn không có lên tiếng trả lời nàng.
Một vương gia cao quý như hắn mà nàng có thể nghĩ rằng hắn đã từng giúp người khác bôi thuốc?
Dám gọi thẳng tên họ của hắn, dám nhờ vả hắn bôi thuốc, nàng là người đầu tiên!
Nếu hắn biết được Mạch Trục Vân đang có suy nghĩ tà ác, xấu xa về hắn, thử hỏi hắn có thể không vung một chưởng đánh ch.ết nàng tại chỗ không.
Nhưng Mạch Trục Vân nào chịu chấm dứt ý nghĩ tà ác của mình: Không trả lời, vậy là hắn thừa nhận? Chậc chậc......
Đột nhiên nhớ tới câu hỏi ban nãy liền thắc mắc lên tiếng hỏi:“Sở Tùy Phong, đã không muốn cưới công chúa vậy vì sao phải đồng ý cuộc hôn nhân này?”
Đôi mắt Sở Tùy Phong trầm xuống, nhớ tới ngày hôm đó, còn chưa kịp lên tiếng cự tuyệt đã bị hắn ta nhanh tay hạ thánh chỉ: “Phong, năm nay đệ đã hai mươi tuổi, đã là một người đàn ông trưởng thành, hoàng huynh thật sự ngày đêm lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của đệ, đệ không thể nào để bản thân mình gắn bó với nơi chiến trường ch.ết chóc cả đời được......”
Muốn cướp toàn bộ binh quyền của mình, hắn ta lại đưa ra lý do để thoái thác như thế. Nếu như hắn không đồng ý, vừa hay bản thân mình lại phạm vào tội “Kháng chỉ“......
“Vậy là ngươi đã sớm biết toàn bộ chuyện này?”
“Ừm!” Sở Tùy Phong trầm giọng đáp.Nguyên nhân vì hắn biết rõ sẽ có người không để cho đám hỏi này tiến hành một cách thuận lợi, cũng biết âm mưu đằng sau của kẻ đó, cho nên mới ép nàng làm giao dịch với hắn.
Có điều lúc đó là hắn ép nàng làm giao dịch, còn lần này...
Mạch Trục Vân hai mắt sáng lên, tà ý cười nói:“Được! Ta sẽ giúp ngươi!”
Tên cẩu hoàng đế đáng ch.ết Sở Lâm Uyên này dám lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử, còn sai ám vệ của hắn làm nàng bị thương, thù này nàng nhớ kỹ!
Nhưng Sở Tùy Phong lạnh nhạt, đạm mạc xoay người nói:“Không cần!”
Trong mắt như trước là hóa không ra lạnh như băng, nhưng hắn tầm mắt cũng là bán đứng hắn.
Thấy hắn ánh mắt dừng ở của nàng vai trái thượng, Mạch Trục Vân vội ho một tiếng, nói:“Vết thương nhỏ thôi, một khi ta đã đồng ý giúp ngươi làm chuyện gì, ta nhất định sẽ làm được!” Nói xong, nhấc chân bước đi.
Ai ngờ, Sở Tùy Phong bước nhanh đuổi kịp, mắt lạnh nhìn nàng, nói:“Trước hết dưỡng thương đi! Nhà ở đâu?”
“Hả?” Mạch Trục Vân bị hắn bất ngờ hỏi, không hiểu ý tứ của hắn.
Sở Tùy Phong dường như không đủ kiên nhẫn, mày khẽ nhíu lại, lời hắn nói nàng không hiểu sao? Bèn lên tiếng lặp lại:“Nhà ngươi ở đâu?”
Mạch Trục Vân lập tức nổi lên một tia cảnh giác, lui về phía sau vài bước, không có ý tốt đánh giá câu hỏi của hắn:“Bản công tử không có nhà!”
Nàng không có ngốc mà nói thật với hắn!
Một tên trộm như nàng, nói thật cho vương gia thuộc người của triều đình biết nàng ở đâu, đây chẳng phải là tìm đường ch.ết sao?
Nhất định một ngày nào đó, hắn sẽ giết người để diệt khẩu, sau đó sẽ phái quan đến bao vây, kết liễu nàng, lúc đó chẳng phải nàng ch.ết quá oan uổng sao?
Sở Tùy Phong đôi mắt khẽ động, hoài ngờ với câu trả lời của nàng: “Khai thật!”
Không hiểu vì sao, tối hôm đó, sau khi nghe được tin nàng bị thương, trong lòng hắn liền dâng lên một nỗi niềm bất an khó tả, nhưng hắn lại không thể xuất quân đi tìm nàng, chỉ có một cách duy nhất là chờ nàng đến tận cửa.....
Có trời mới biết, hắn chờ nàng một ngày mà ngỡ như một năm!
Sốt ruột, bất an, đợi không thấy nàng đến, hắn cứ đi đi lại lại nơi thư phòng, sau đó cảm thấy không yên lòng mới tự mình đi đến kho dược liệu nhìn thử xem, phát hiện thuốc không có dấu hiệu bị ai động đến, nỗi bất an ngày càng gặm nhấm, tr.a tấn lòng hắn.
Chỉ đến tối hôm nay, nghe được có động tĩnh bên ngoài thư phòng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Muốn biết nhà nàng ở đâu, chỉ đơn giản là có thể dễ dàng tìm thấy nàng!
Có điều hắn không nói rõ lý do tại sao hắn muốn biết nhà nàng, vì sao muốn đến tìm nàng, có lẽ hắn sợ phải đối mặt với câu hỏi vì sao hắn lại lo lắng cho nàng, lẽ nào là vì nàng có thể giúp hắn ư?
Mạch Trục Vân vô cùng khó hiểu, lòng dạ rối bời nhìn khuôn mặt đạm mạc có chút trầm tư của hắn, mà thật sự ra thì những lời của nàng vốn không phải nói dối.
Nàng thực sự không có nhà, mẹ nàng sớm qua đời từ khi nàng còn rất nhỏ, chỉ còn lại cha nàng cùng với sư phụ nàng thay nhau chăm sóc nàng nên người, ấy vậy mà chỉ một năm sau đó, hai người đó cũng không một lời từ biệt rời khỏi nàng mà đi.
Không có người thân, nàng một thân một mình xuống núi, không biết phải đi đâu, nên vẫn cứ long nhong lang thang bên ngoài......
Nghĩ vậy, ánh mắt nàng lóe lên một tia đau xót, vội vàng xoay người, không để cho hắn phát hiện ra bộ dáng thất thố, bối rối của mình.
“Lời ta nói đều là thật......” Cúi đầu nói một câu, sau đó lập tức chạy ào ra khỏi cửa kho thuốc.
Sở Tùy Phong có chút sửng sốt, không có nhà?
Nhưng hứng còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy người con gái vừa đứng trước mặt mình loáng chốc chạy thoát đâu mất.
Đang cảm thấy có chút mất mát thì đột nhiên hắn nghe được âm thanh của nàng văng vẳng bên tai hắn, môi hắn khẽ cong lên ý cười.
“Cảm ơn!”
Âm thanh của nàng để lại trước khi đi, khiến tâm hắn không khỏi ấm áp!