Chương 17: Có Cạnh Tranh Mới Thú Vị

Trong một mật thất nào đó, Từ Thanh, Côn Thái cùng một người đàn ông bất ngờ xuất hiện.
Côn Thái nói:
- Được rồi, hai người kia đã đi vào trong, chúng ta lấy đồ rồi đi nhanh thôi, sư phụ còn đang chờ nữa.
- Húc Đông sư huynh, vật kia thực sự ở đây sao? Không phải nói là trong nhà gỗ sao?


Từ Thanh hỏi.
Húc Đông là một người tuổi không khác hai người là mấy, hắn lắc đầu:
- Linh bài trong nhà gỗ là cặm bẫy, chỉ cần hai người kia không động tới Linh bài thì sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ ở đây chỉ có ba chúng ta thoi.


Húc Đông còn chưa nói hết, Giang Tả đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ, trong lúc ba người sững sờ, Giang Tả đã cười nói:
- A, thật là trùng hợp!


Đám người không kịp phản ứng, chờ lúc bọn hắn phản ứng lại, đự định đồng thời chế phục Giang Tả, lại một thân ảnh xuất hiện, Tây Môn Linh Lung cũng hiện ra.
- Ồ, hóa ra mọi người cũng ở đây, tôi còn đang sợ có nguy hiểm gì đó đây.


Giang Tả lui sau hai bước, nguy hiểm thì đương nhiên có nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm nhất chính là ba người trước mắt này.
Từ Thanh lập tức đánh tới phía Tây Môn Linh Lung, nhưng trên bả vai Tây Môn Linh Lung đột nhiên xuất hiện một đầu Kỳ thú, trên đầu có sừng, cả người đầy vảy.


Nó vừa xuất hiện, lập tức tản ra một cỗ uy áp không kém.
Tam giai, Giang Tả nhìn tiểu gia hỏa này, mặc dù nó nhỏ, nhưng lại là Kỳ Lân.
Bây giờ Kỳ Lân cũng kém vậy sao? Lại đi làm một Triệu Hoán thú?


available on google playdownload on app store


Giang Tả liếc mắt liền nhìn ra Kỳ Lân này là do Tây Môn Linh Lung triệu hoán, mà người có thể gọi được dị thú, hẳn chỉ có Ngự Linh tông.
Từ Thanh kinh hãi lui sau:
- Ngự Linh tông?
Húc Đông cũng khiếp sợ:
- Thủy Kỳ Lân?


Húc Đông nhìn tới Từ Thanh cùng Côn Thái, người như vậy tuyệt đối không phải đệ tử bình thường, hai người này tìm thần ch.ết tới sao?
Nhưng Côn Thái cùng Từ Thanh cũng bất đắc dĩ, bọn họ sao biết Tây Môn Linh Lung này lại là người Ngự Linh tông? Hơn nữa còn có thể triệu hoán Thủy Kỳ Lân?


Giang Tả bắt đầu thấy thú vị, lần này không cần hắn nghĩ cách, đã kiếm được an toàn.
Nếu không đối mặt với ba tên cao thủ Nhị giai, đúng là vẫn phiền phức.
Tây Môn Linh Lung nói:


- Yên tâm, tôi sẽ hoàn thành ủy thác, Nha Nha nói nơi này có bảo bối, tôi chỉ tới xem thôi, nếu như mấy vị muốn thứ gì đó, tôi có thể giúp một chút.
Ngu xuẩn.
Có điều Giang Tả cũng không nói gì, về phần đám Côn Thái thì ngây ra một chút, cũng trở nên vui vẻ.


Sau đó bọn họ liền đi vào sâu trong mật thất.
Đối với Giang Tả, họ cũng không để một kẻ tu vi 1.1 vào trong mắt, dù là một trăm tên 1.1, cũng không đủ gây sóng gió.
Giang Tả quan sát mật thất, nơi này bốn phía đều là tường, trừ phía trước có cánh cửa, còn lại không có gì.


“Có chút không đúng lắm, lấy cái tính thối của chiến trường Viễn Cổ, mở màn khẳng định có thứ đồ gì đó, tốt xấu không nói, nhưng nhất định phải có thứ gì đó. Nhưng bây giờ lại không có gì, trừ phi đã có người đi trước.”
Nghĩ tới đây, Giang Tả lập tức dừng lại;


- Hỏi mấy người một chút, trước đây mấy người đã tới đây rồi sao?
Từ Thanh không nhịn được:
- Chúng tôi tới hay không cần báo cáo với cậu sao? Không nên thấy chúng tôi dễ tính mà cho rằng bản thân có thể phách lối!


Từ Thanh đã sớm ngứa mắt với Giang Tả, từ lúc ở Tập đoàn Thiên Hòa đã phải kìm giọng, tu vi 1.1 cũng dám mở miệng?
Hắn dựa vào cái gì?
Giang Tả: “…”
Giang Tả chỉ đành tự giễu, từ bao giờ hắn lại phải dựa vào người khác để phán đoán nguy hiểm?


Có hay không, với hắn không phải đều giống nhau sao?
Con đường của hắn, toàn bộ là dựa vào hắn tự đi, coi như có nhiều người, vậy cũng không ngoại lệ.
Giang Tả đi theo phía sau, có điều hắn cố ý kéo dài khoảng cách, nơi này còn có người khác.


Rất nhanh, cả đám đã đến trước cửa, Húc Đông bắt đầu mở cửa ra.
Giang Tả lúc này đang đồng bạc không ngừng nghịch, cửa vừa mở ra, Giang Tả nhanh chóng lui qua một bên.
Lúc này Nha Nha cũng lên tiếng:
- Linh Lung mau tránh, có khí tức kẻ lạ.


Đám người kinh hãi, nhưng lại trễ một bước, một thanh kiếm đã từ trong khe cửa chém ra, kiếm quang khuếch đại, công kích tất cả mọi người.
Ba người đi đầu toàn bộ bị đánh lui, Tây Môn Linh Lung nếu không có Thủy Kỳ Lân thủ hộ, không chừng cũng đã bay đầu.


Mà Giang Tả đã sớm né một bên, không chút tổn hao nào, thậm chí động còn không động một cái.
Thanh kiếm kia phá cửa bay ra, trực tiếp cắm trên vách đá.
Ba người Húc Đông trọng thương, bọn họ nhìn kiếm, lại không dám đi qua kiểm tra.
Một kiếm vừa rồi, khiến họ còn sợ hãi.


Giang Tả đi tới bên cạnh thanh kiếm, cầm chuôi rút ra.
Thương.
Giang Tả búng lưỡi kiếm, cuối cùng chê:
- Tàm tạm, khó nghe!
Đám người: “…”
Sau đó liền đi tới trước mặt ba người Húc Đông.
Húc Đông nhìn ga:
- Đạo hữu định đem kiếm cho chúng tôi?
Giang Tả đưa tay nmói:


- Theo lý mà nói, chúng tôi đã hoàn thành ủy thác, giờ là lúc trả thưởng chứ?
Từ Thanh bất mãn nói:
- Dựa vào cái gì? Chúng tôi còn chưa ra ngoài, tại sao phải đưa đồ?
Giang Tả không chút biểu tình:
- Tôi sợ mấy vị ch.ết quá nhanh, tôi không thích làm việc không công.


Côn Thái lạnh lẽo nói:
- Đạo hữu, nếu vừa rồi không có chúng tôi ngăn ở trước, đạo hữu cũng không thể không bị thương chứ?
Giang Tả thu tay lại, xem ra ba người này không định trả tiền, có điều nhìn bộ dáng này, hẳn là không đem Thiết mộc trên người.


Giang Tả không để ý tới bọn hắn nữa, mà tự đi tới phía cửa.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, có người cạnh tranh, vậy thú vị hơn.
Vừa rồi phát sinh chuyện như vậy, người này lại dám nghênh ngang đi vào, trong mắt ba người Côn Thái, kẻ này hẳn bị thiểu năng.
Tây Môn Linh Lung cũng nghĩ vậy, cho lên tốt bụng nói:


- Này, bên trong có nguy hiểm đấy…
- Linh Lung đuổi theo hắn, ta vừa mới thấy, trước khi cửa mở hắn đã né tránh, sau đó hoàn toàn không cả động, hắn có vẻ rất nắm chắc.
Nha Nha la lên.
- Nhưng hắn yếu như vậy.
Linh Lung do dự một chút, vẫn đi theo sau.


Đám người Húc Đông cũng đứng dậy đi theo, có người hỗ trợ đi trước dò đường, cớ sao không đi?
Giang Tả không thèm để ý có người theo, ngược lại toàn lực đề phòng phía trước.


Sau khi vào cửa, Giang Tả liền thấy một động đá vôi, trong động có một con sông, trên sông có một cây cầu gỗ, trừ những thứ này, không còn thứ khác.
- Đúng là ác tâm, dọn sạch như vậy!
Giang Tả cười, đối phương dọn càng sạch, hắn lại càng vui.
Tại sao?


Bởi vì người không thì không dọn được nhiều đồ như vậy.
Không phải là bê không nổi, mà là không có đồ đựng, người bình thường chỉ chọn được vật quý.


Mà người kia lại chuyển toàn bộ đi, điều này chứng tỏ, không phải người kia là kẻ ngu, thì là đối phương có không gian pháp bảo.
Không gian pháp bảo là thứ hiếm, nhất là ở chỗ này.
Mặc dù Giang Tả cũng có thể luyện chế, nhưng tài liệu khó kiếm, không đủ may mắn chưa hẳn sẽ thu được.


Nghĩ tới đây, Giang Tả không chút do dự đi tới.
Chẳng qua vừa bước lên cầu gỗ, sóng trong sông liền lăn lộn dấy lên, tựa như sóng thần đánh tới.
Chỉ cần Giang Tả dám tiến thêm một bước, sẽ phải táng thân trong sóng lớn này.
Đây là cảm giác của đám Tây Môn Linh Lung.


Sóng lớn đánh xuống, Giang Tả đã tới bờ đối diện trong ánh mắt khiếp sợ của đám người.
Qua lúc nào vậy? Sao có thể?
Bọn họ căng mắt nhìn, rõ ràng người mới ở bên này a?
-----






Truyện liên quan