Chương 18: Tịnh Thổ Cho Người Chết
Cây cầu kia, có thể dùng thực lực để qua, cũng có thể dùng ý chí để qua, tới chiến trường Viễn Cổ, cần ý chí như nào?
Cổ kim chưa có, quyết đoán sát phạt, sát khí ngút trời.
Có một trong số đó, có thể bình an đi qua cầu gỗ kia, mà Giang Tả có toàn bộ.
Trở ngại nơi này, với hắn chỉ là chuyện cười.
Hắn ở chiến trường Viễn Cổ rất lâu, có nơi nào mà chưa đi qua?
Khi đó, hắn cũng không hề có tu vi cao.
Trong lúc Giang Tả định đi tiếp, Húc Đông đột nhiên la lên:
- Đạo hữu, anh định đi như vậy sao? Chúng tôi là người thuê anh đấy?
Từ Thanh nói:
- Bây giờ chúng tôi có thể giao thêm ủy thác, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần giúp chúng tôi đạt được Linh bài.
- Không có hứng thú, các vị chờ ch.ết đi, nơi này không có đường lui, nếu không thể tiến, vậy chỉ có thể ch.ết ở sau mà thôi.
Nói xong, Giang Tả dự định rời đi.
Từ Thanh la lên:
- Anh cho rằng anh là ai? Tu vi 1.1, thực cho rằng bản thân rất lợi hại sao? Tiếp sau gặp người, anh có năng lực phản kháng sao? Đừng làm trò cười, mọi người đều là người lớn, cũng không ai ngu cả.
Côn Thái cau mày, lập tức nói:
- Đạo hữu, sư muội tôi nói không dễ nghe, nhưng sự thật đúng như thế, dù sao đạo hữu cũng chỉ có tu vi 1.1, cây cầu kia hẳn là Trận Pháp chứ? Hẳn là thành tựu về Trận pháp của đạo hữu không tệ, lần này anh giúp chúng tôi, sau đó đến lúc cần tu vi, chúng tôi lại giúp anh. Hai bên đều có lợi, đạo hữu cần gì phải một mình đi qua?
Húc Đông cũng nói:
- Đạo hữu, tu vi không thể thay thế, vừa rồi đạo hữu cũng thấy đó, có người mai phục ở trong này, với thực lực của đạo hữu, khó thể đối kháng chứ? Nếu đạo hữu muốn hợp tác với họ, vậy đạo hữu tin tưởng họ được sao? Nhưng chúng tôi thì khác, chúng ta cùng nhau đi vào, hơn nữa cũng có quan hệ hợp tác từ đầu. Dù sao cũng tốt hơn với đám người không quen không biết chứ?
Giang Tả nhàn nhạt nhìn qua đám người, ba người này, chỉ số thông minh của cô gái tên Từ Thanh kia thực sự quá thấp, luôn tự cho là đúng, hơn nữa nói năng khó nghe, thực sự chỉ muốn tát phát ch.ết đối phương.
Về phần hai người còn lại, chỉ số thông minh lúc cao lúc thấp, nhận thức cùng ngạo khí kéo thấp IQ.
Tổng hợp lại, không phải đồng đội hợp cách, không cần dẫn theo
Sau đó Giang Tả xoay người rời đi, hắn không muốn nói thêm gì với người ch.ết nữa, dù sao, không qua được cầu, bọn họ ch.ết chắc.
Thấy Giang Tả rời đi, đám người chỉ có thể tức giận, mẹ nó, tên này quá tự đại, quá não tàn!
Lúc này Thủy Kỳ Lân nha nhan nói:
- Chờ chút, nếu ngươi dẫn Linh Lung qua, ta có thể tặng ngươi một đầu Linh thú, tuyệt đối là một đầu Linh thú có huyết mạch thuần chủng.
Giang Tả nhìn qua Thủy Kỳ Lân:
- Ta muốn trứng Kỳ Lân.
Thủy Kỳ Lân: “…”
- Không thể nào, nhưng chúng ta có thể để ngươi có thể triệu hoán Kỳ Lân, chỉ cần ngươi gia nhập Ngự Linh tông.
Giang Tả nghĩ một chút:
- Ngươi có trứng gì?
Đời trước hắn cũng từng nuôi Linh thú, nhưng chưa từng nuôi sủng vật, đời này tự nhiên cũng không muốn nuôi, có điều có thể bán.
Hơn nữa còn rất được giá.
- Chờ ta một chút.
Thủy Kỳ Lân Nha Nha nói với Tây Môn Linh Lung:
- Linh Lung, triệu hoán bảo khố số một của ta!
Tây Môn Linh Lung gật đầu, Thủy Kỳ Lân lại đi cầu cứu, cô cũng có chút kinh ngạc.
Sau đó Tây Môn Linh Lung cắn bể ngón tay, ép xuống một cái, một quả trứng đột nhiên xuất hiện.
Giang Tả nhíu mày, triệu hoán này có chút quen thuộc nha, hắn kinh ngạc hỏi:
- Triệu hoán thuật của cô có thể nghịch hướng triệu hoán?
Tây Môn Linh Lung cũng không giấu diếm:
- Có thể, nhưng tu vi tôi không đủ, nếu không tôi đã đi thẳng về rồi!
Được rồi, Giang Tả không còn gì để nói, sau đó liền nhìn sang quả trứng kia.
Trong mơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập, hơn nữa vỏ trứng lại có lửa cháy, chất lượng quả trứng này đúng là không tệ.
- Hậu duệ của Chu Tước, một trong Tứ đại Thánh thú!
Thủy Kỳ Lân khổ sở nói.
Giang Tả híp mắt nhìn Thủy Kỳ Lân:
- Không phải là một đầu Linh thú thuần huyết sao?
- Ta nói là Linh thú thuần huyết, nhưng ngươi lại muốn trứng, hơn nữa đây là một quả trứng có huyết mạch Thánh thú, dù gì ngươi cũng không thiệt được không? Làm người không thể quá tham lam.
Giang Tả không thiệt, sau đó hắn liền đi lại trên cầu gỗ, sóng trong sông lần nữa dũng động:
- Đến đây đi!
Lúc này Thủy Kỳ Lân lại nói:
- Điều kiện của ta còn chưa xong, ngươi phải đảm bảo Linh Lung bình an vô sự rời khỏi đây nữa.
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Không thành vấn đề.
Lời nói dễ dàng, tựa như bản thân là đại cao thủ vậy.
Lúc này Tây Môn Linh Lung cũng nói:
- Có thể để ba người họ cùng qua không? Dù sao cũng cùng tới, hơn nữa khách hàng là thượng đế, phục vụ tốt, bọn họ mới có thể đánh giá tốt cho chúng ta, như vậy chúng ta có thể nhận được nhiều ủy thác hơn.
Giang Tả khinh bỉ, loại chuyện này còn cần cô nói.
Đám người này đã chuẩn bị cướp đường mà qua.
Chờ bốn người đồng thời qua cầu gỗ, Giang Tả cũng không cản, nể mặt trứng Thánh thú, hắn có thể cho qua một lần.
Thủy Kỳ Lân cùng Tây Môn Linh Lung vừa đến, Giang Tả liền cầm được quả trứng kia, có chút cảm giác nóng bỏng.
Trứng không to lắm, chỉ như quả trứng vịt mà thôi, Giang Tả trực tiếp bỏ vào trong túi.
May mà hôm nay hắn mặc đồ khá thoải mái.
Về phần ba người kia, Giang Tả không định để ý tới, hiện hắn phải dùng tu vi 1.1 đệ cướp đồ với người trong kia a.
Không quan tâm tới bọn họ.
Phía sau, Tây Môn Linh Lung hiếu kỳ hỏi Thủy Kỳ Lân:
- Nha Nha, có phải ngươi đưa nhầm trứng không? Ta thấy quả trứng kia rất quý.
- Ngươi không hiểu, lần này chúng ta thực sự gặp nguy hiểm rồi, đánh cược một phen cũng không sao, dù sao quả trứng kia cũng vô dụng với ta.
Nha Nha nói.
Tây Môn Linh Lung thực sự không hiểu, đồ trên người cô rất nhiều, khả năng nguy hiểm không cao a.
Nếu không, sao cô có thể không chút hoảng hốt đây?!
Giang Tả đi trước dẫn đường, Tây Môn Linh Lung đi sát phía sau, ba người đi sau cùng, cả đám thờ ơ, muốn xem tên gia hỏa 1.1 này có thể phách lối tới lúc nào.
Chờ đối phương cầu bọn hắn cứu.
Giang Tả đi qua hang động đá vôi, đi tới trước vực sâu, xương trắng bên dưới chất thành núi, hơn nữa còn có một số không ngừng rong ruổi.
Lúc Giang Tả xuất hiện cạnh vực sâu, đám xương trắng cũng nhìn lên, cảm giác như đang nhìn mỹ vị nào đó.
Bạch cốt du đãng trong chiến trường Viễn Cổ, Giang Tả có chút kinh ngạc, nơi này có thứ này sao?
“Nơi này hẳn cách chiến trường Viễn Cổ không xa, nếu không những thứ này cũng cũng không thể đi ra ngoài này được, mau rời khỏi thôi.”
Giang Tả cuinxg không muốn vào chiến trường Viễn Cổ trong lúc này, dù hắn khá quen thuộc với nơi đây, nhưng tu vi 1.1 đi vào thì chỉ có chịu ch.ết.
Tây Môn Linh Lung hỏi:
- Hết đường rồi? Không phải chúng ta đi lạc chứ?
Lúc này Từ Thanh đột nhiên giơ tay chỉ”
- Nhìn chỗ đó, có cầu qua. A a a…
Ngay lúc Từ Thanh giơ tay, một đám xương trắng bay qua, trực tiếp hóa đao chém đứt cánh tay vừa chỉ.
- Sư muội, không sao chứ?
Húc Đông cùng Côn Thái kéo Từ Thanh lại, cả đám đều bị dọa.
Việc trong chớp mắt, bọn họ không kịp phản ứng.
- Tịnh thổ của người ch.ết, người sống chớ vào, kẻ vào ăn thịt, gặm xương, uống máu!