Chương 23: Tuyệt Thế Truyền Thừa, Thu Gom
Hẹn với Xích Huyết Đồng Tử xong, Giang Tả đi tới địa điểm ước định.
Sau khi đến, Giang Tả mới biết, cái gọi là hoạt động giám bảo, thực ra là một chỗ mua bán, thứ cần giám định rất ít, hơn nữa đây là nơi của người tu luyện tụ họp.
Như vậy, tỷ lệ đào được đồ tốt cơ hồ không nhiều.
Mà dù như thế, Giang Tả cũng định đi xem một chút, hắn muốn tham khảo giá thị trường.
Vừa mới đắc tội với Lục Nguyệt Tuyết, hết lần này tới lần khác lại cần mua thuốc của đối phương, Giang Tả sợ bị Lục Nguyệt Tuyết chặt chém.
Trừ Linh dược ra, Giang Tả không quan tâm nhiều lắm.
Rất nhanh đã gặp Xích Huyết Đồng Tử, Ma Tu Mặc Ngôn cũng ở đây.
Mặc Ngôn vẫn mặc một đồ đen, gần đây cô nàng này rất thanh thuần, dù là một Ma tu, nhưng cũng ở chung rất vui vẻ.
- Phá Hiểu đạo hữu, có thứ tốt nhớ nói cho tôi biết nha, kiếm được thì chia 5: !
Xích Huyết Đồng Tử cười nói.
Ma Tu Mặc Ngôn:
- Tại sao không tính thêm tôi nữa? Dầu gì chúng ta cũng cùng đi, có điều Lục Nguyệt Tuyết tiên tử đâu? Tôi muốn xem Lục Nguyệt Tuyết có khoa trương như anh nói hay không!
Bây giờ họ đang trong núi, chậm rãi đi vào trong ẩn trận, nơi này mới được dựng tạm thời, hoàn toàn không sợ người thường nhìn ra.
Dưới sự hướng dẫn của Xích Huyết Đồng Tử, Giang Tả rất nhanh đã thấy người qua lại, là một cái đài khá lớn, trên đó có rất nhiều gian hàng.
Người lui tới cũng nhiều.
Giang Tả đột nhiên phát hiện, người tu luyện nơi này đúng là không ít.
- Nơi này chỉ là một chỗ mua bán thông thường thôi, chúng ta tới phía sau đí, chỗ đó có mấy đồ mới xuất thổ, nếu tìm được thứ tốt, vậy thì kiếm bộ!
Xích Huyết Đồng Tử nói xong liền đi.
- Lục Nguyệt Tuyết đâu? Cô ấy ở đâu?
Ma Tu Mặc Ngôn vẫn nhớ nhung không quên.
Lúc này, một thanh âm dễ nghe truyền tới:
- Tôi ở đây!
Mấy người Giang Tả quay đầu, phát hiện một vị tiên tử mặc thanh y xuất hiện, váy xanh nhẹ nhàng, đứng đó mà khiến người cảm thấy kiều diễm.
Có điều khóe miệng Lục Nguyệt Tuyết lại lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Nhưng nụ cười kia lại khiến người ta cảm thấy như gió xuân thổi tới.
Tướng mạo đối phương có thể so với Nguyệt Liên Thánh nữ, chẳng qua là khí chất không giống nhau.
Chỉ có thể nói, không hổ là đóa hoa của nhóm.
Ma Tu Mặc Ngôn nhìn sang, hỏi:
- Tiên tử, bách hợp không?
Lục Nguyệt Tuyết cau mày, Xích Huyết Đồng Tử kinh ngạc, Giang Tả cũng kinh ngạc.
Lúc này Ma Tu Mặc Ngôn mới lấy lại tinh thần:
- Phi, yên nữ, có phải cô dùng mị thuật với tôi không? Hơn nữa không phải cô không nói được sao? Sao vừa rồi lại nói được?
Lục Nguyệt Tuyết nhàn nhạt nói:
- Tôi kiệm lời, nhưng không phải người câm!
Hai chữ người câm, được Lục Nguyệt Tuyết nói đặc biệt nặng.
Xem ra vừa rồi nói chuyện, chẳng qua là để chứng minh bản thân không câm.
Giang Tả câm lặng, lần trước hắn chỉ hỏi theo bản năng, đùa ác một chút, không ngờ bây giờ bị dằn mặt!
Xích Huyết Đồng Tử cười ha ha:
- Chúng ta đi xem có thứ tốt trước đi, ánh mắt của Phá Hiểu đạo hữu rất tốt nha.
Ma Tu Mặc Ngôn chua xót:
- Không chừng hắn chỉ thiện về trận pháp với phong thủy, nhìn thấy bảo vật thì hai mắt lại tối thui.
Lục Nguyệt Tuyết gật đầu đồng ý, cô đột nhiên cảm thấy Ma Tu Mặc Ngôn này lại không quá đáng ghét như từng nghĩ.
Nữ nhân đúng là kỳ quái, chung đối tượng ghét thì chính là bạn!
Giang Tả không nói, hắn đi theo Xích Huyết Đồng Tử, không có gì cần so đo với những người này.
Ma Tu Mặc Ngôn đi cạnh Lục Nguyệt Tuyết:
- Người này chảnh vậy, nhất định có ngày gặp quả báo, chờ hắn ăn đòn, chúng ta phải tới vỗ tay ủng hộ, tôi đã liên lạc với Cố Kiếm Sinh, hắn cũng rất ủng hộ việc này, chúng ta không cô đơn.
Lục Nguyệt Tuyết gật đầu, cô cũng ủng hộ.
Sau đó cả đám mới đi tới chỗ giám bảo.
- Cái Thương này tuy cũ nát, nhưng lại hiện ra mùi năm tháng nồng đậm, rất có thể là Bản mệnh pháp bảo của một vị Đại năng nào đó, có lẽ trên đó còn có tuyệt thế truyền thừa! Các vị đạo hữu có muốn mua một cái không?
Một người đàn ông trung niên ra sức hô gào.
Chẳng qua cũng không ai để ý tới hắn, truyền thừa tuyệt thế, có thể qua tay dễ vậy sao?
Coi mọi người luyện tới ngu người luôn rồi sao?
- Đạo hữu, chúng ta vào trong xem một chút, tôi đã đặc biệt thu thập được ít tình báo, có mấy người hẳn là có đồ tốt.
Xích Huyết Đồng Tử nói.
Hắn không thèm nhìn qua người đàn ông trung niên này, Ma Tu Mặc Ngôn cùng Lục Nguyệt Tuyết cũng tự động bỏ qua.
Duy chỉ có Giang Tả là khẽ nhếch miệng.
Xích Huyết Đồng Tử hiếu kỳ:
- Đạo hữu, anh tin sao?
Giang Tả không trả lời, lại hỏi:
- Cậu mang tiền không? Chính xác là có mang Linh thạch không?
Xích Huyết Đồng Tử nói:
- Không nhiều, có điều Ma Tu Mặc Ngôn cùng Lục Nguyệt Tuyết tiên tử có không ít, chúng ta có thể mượn.
Ma Tu Mặc Ngôn khongphục:
- Tại sao tôi không phải là Mặc Ngôn Tiên Tử?
Xích Huyết Đồng Tử trợn trắng mắt, Giang Tả càng không để ý tới, hắn lại nói:
- Dẫn mọi người đi làm giàu!
Sau đó Giang Tả đi tới phía người đàn ông trung niên kia.
Nhìn thấy người tới, người đàn ông trung niên lập tức vui mừng chào đón:
- Ánh mắt của đạo hữu thật tốt, đạo hữu tới đây, tương đương với bước thêm một bước dài trên con đường Đại Đạo nha. Vị đạo hữu này, ách, nhìn đạo hữu thật quen mắt nha, có điều không sao, các vị Đạo hữu Tiên tử, có muốn mua mấy phần tuyệt thế truyền thừa không?
Giang Tả cũng cảm thấy người đàn ông trung niên này quen mắt, hình như chính là người “Ép” hắn không được mở hậu cung gì đó, có điều cũng không sao, đúng hay không không quan trọng.
- Một cái bao nhiêu tiền?
- Một viên Tam phẩm Linh thạch, tuyệt đối vật siêu giá trị.
Linh thạch cũng phân cấp, từ Nhất phẩm đến Cửu phẩm, thậm chí có cảm Thập phẩm, hơn một phẩm thì có giá trị gấp mười, một viên Tam phẩm Linh thạch thì tương đương với một trăm viên Nhất phẩm.
Quả thật rất rẻ.
- Toàn bộ đề vậy sao?
Ở đây không chỉ có thương, còn có kiếm, chủy thủ, đại đao, thái đao, lá chắn, côn… cơ bản cần gì có đó.
- Tất cả đều giá một viên Tam phẩm Linh thạch.
Thứ khiến người ta bất đắc dĩ nhất, đồ ở đây đều là đồ sản xuất công nghiệp.
Giang Tả nhìn về phá Xích Huyết Đồng Tử:
- Cậu có bao nhiêu?
Xích Huyết Đồng Tử nói:
- Hai viên.
Ma Tu Mặc Ngôn:
- Ba viên!
Lục Nguyệt Tuyết đưa một bàn tay, ý là năm viên.
- Mười viên sao? Đủ rồi, đưa tôi đi.
Giang Tả nhận lấy mười viên Linh thạch, Ma Tu Mặc Ngôn nói:
- Xích Huyết Đồng Tử, coi như cho anh mượn, anh phải trả đó.
Lục Nguyệt Tuyết gật đầu.
Xích Huyết Đồng Tử đầy bất đắc dĩ, tám viên Tam phẩm nha, nếu mua đồng nát về, hắn không bị đánh ch.ết chứ?
Mặc dù tám viên cũng không nhiều, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn chỉ có một viên thôi nha.
Số kia là gần một năm tiêu vặt đó.
Có điều Phá Hiểu là do hắn mời tới, bây giờ nếu nói không, đó là tự vả mặt ròi.
Phá Hiểu không thông nhân tình, nhưng quan hệ của Xích Huyết Đồng Tử hắn lại không tệ, tám miếng mà thôi, tiền tiêu vặt một năm mà thôi, đánh cược mà thôi, hơn nữa có thể nợ tiền của Lục Nguyệt Tuyết tiên tử, cũng không tệ.
Đi ra ngoài cũng có thể chém gió, Lục Nguyệt Tuyết tiên tử ngày nào cũng liên hệ với ta.
Mặc dù chỉ là đòi nợ.
Nghĩ thông mấy cái, Xích Huyết Đồng Tử nói với Giang Tả:
- Đạo hữu, tận tình phung phí đi.
Giang Tả gật đầu.
------------