Chương 24: Sao Ngươi Không Đi Cướp Đi

Giang Tả đi tới trước sạp của người đàn ông trung niên, bắt đầu quan sát đống pháp bảo.


- Tiểu hữu, chỗ này của tôi đảm bảo uy tín, chính phẩm hàng chợ, may mắn một chút là có thể bắt được tuyệt thế truyền thừa, cũng ví như cây thương trong tay tôi, phong cách cổ điển khiến người cảm thấy mùi vị của thời gian.


Đây tuyệt đối là Thượng Cổ pháp bảo Phá Thiên thương, pháp bảo như vậy thường sẽ không bán ra, nhưng nhìn tiểu hữu là tôi biết tiểu hữu là người hữu duyên, cho nên mới lấy ra bán.


Người đàn ông trung niên liên mồm, có điều vừa rồi rõ ràng là rao bán cây thương kia, trong quầy cũng còn bốn năm cây nữa.
Hoàn toàn là sản phẩm công nghiệp, thiết thương để cũ mà thôi.
Đám người Xích Huyết Đồng Tử cùng khinh bỉ, có kẻ ngốc mới mua.


Giang Tả cầm lấy cây thương kia, ném ra một Linh thạch:
- Nếu tiền bối đã nói vậy, tôi mua là được.
Người đàn ông trung niên nhận Linh thạch liền ngây người, lại cười nói:
- Đạo hữu còn nhìn trúng thứ nào không? Tùy ý chọn là được.


Giang Tả ném thương cho Xích Huyết Đồng Tử, Xích Huyết Đồng Tử đờ đã đón lấy.
Ma Tu Mặc Ngôn nói:
- Không phải là dẫn kẻ ngốc tới chứ?
Lục Nguyệt Tuyết mở miệng nói:
- Nhớ trả tiền!
Xích Huyết Đồng Tử: “…”


available on google playdownload on app store


Giang Tả cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn lại đi tới trước gian hàng, nhìn nhìn một hồi, cuối cùng hỏi Xích Huyết Đồng Tử:
- Cậu quen dùng vũ khí gì?
Xích Huyết Đồng Tử sững sờ, bản năng nói:
- Tôi sao? Tôi thường dùng kiếm!
Giang Tả gật đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên:


- Tiền bối, có giới thiệu gì không?
Người đàn ông trung niên tùy ý cầm một thanh kiếm đỏ thẫm lên, nghiêm mặt nói:


- Xích Kiếm, nhất đạo hồng mang kinh Thiên địa, nhất kiếm huyết quang tẫn Cửu châu. Đây là vạn cổ thần kiếm, bản đạo lấy được nó từ tỏng một cái huyết hải. Tiểu hữu, không dám giấu diếm, kiếm này không có truyền thừa, bởi bản thân kiếm này đã có giá trị liên thành rồi.


Xích Huyết Đồng Tử khinh bỉ nhìn qua, thanh kiếm có giá trị liên thành kia, còn có sáu vị huynh đệ Vàng Cam Lục Lam Chàm Tím, đủ bảy màu cầu vồng.
Ma Tu Mặc Ngôn cười nói:
- Xích Huyết Đồng Tử, cái này rất thích hợp với anh!


Lục Nguyệt Tuyết cũng gật đầu cười trên nỗi đau của người khác, bởi nhìn dáng vẻ này, Giang Tả lại muốn mua.
Giang Tả nhận Xích kiếm:
- Được, mua!
Lần này, cánh tay của người đàn ông trung niên nhận Linh thạch khẽ run lên, khóe miệng còn co quắp, nhưng vẫn cười nói:


- Ánh mắt tiểu hữu thật là tốt, bản đạo bội phục.
Giang Tả ném kiếm cho Xích Huyết Đồng Tử:
- Thanh kiếm này, đủ trở thành Bản mệnh pháp bảo cho cậu!
Xích Huyết Đồng Tử đầy kinh ngạc, bởi Giang Tả nói rất nghiêm túc.
Lúc ở Trần gia, Giang Tả cũng nghiêm túc như thế, sau đó thực sự làm được.


Nhưng hắn vẫn không thể tin nổi, nhất định lần này là giả.
Giang Tả cũng không tốn thời gian, chọn một cây đao, một thanh chủy thủ, sau đó cầm một tấm lá chắn, tiếp đó trả ba Linh thạch.
Ngay khi Giang Tả còn muốn lựa thêm, người đàn ông trung niên đột nhiên bắt tay Giang Tả lại.


Giang Tả nhìn về phía nt, đám Xích Huyết Đồng Tử cũng tò mò nhìn tới.
Còn có người không thích kiếm tiền từ kẻ ngu sao?
Lúc này, cả đám mới nghe người đàn ông trung niên mặt như đưa đám nói:
- Đạo hữu, năm cái, chưa đủ sao? Bản đạo chỉ làm mua bán nhỏ thôi!
Giang Tả thu tay lại, nói:


- Mua bán nhỏ? Xích kiếm, Xích kiếm là bội kiếm của Huyết Tôn từ thời kỳ Viễn Cổ, năm đó kiếm thành, Nhất Kiếm kinh Cửu Tiêu, huyết quang chiếu Thập tứ châu. Kiếm như vậy mà cũng có thể đem ra bán, cửa hàng này còn nhỏ được sao?
Người đàn ông trung niên khiếp sợ:


- Cậu lại biết nhiều như thế? Khó trách ánh mắt lại độc vậy!
Sau đó người đàn ông trung niên thu lại gian hàng:
- Tôi không chọc nổi còn không thể trốn được sao?
Giang Tả không ngăn đối phương lại, năm cái là đủ rồi, nhưng người này đúng là kỳ quái, bởi vừa rồi, hắn thấy quen quen.


Người này tuyệt đối chính là vị Đại năng hay trêu người mà hắn từng nghe. Nhưng sao hắn lại thấy người này quen mặt vậy a, có vẻ giống như là vị nói nam nữ không đạt 1: , thì quyết không mở hậu cung kia.
Sau đó Giang Tả lắc đầu, không nghĩ nhiều.
Lúc này, Xích Huyết Đồng Tử hỏi:


- Phá Hiểu đạo hữu, vừa rồi anh không nói đùa chứ? Đây thực sự là pháp bảo lợi hại?
Giang Tả thu đồ lại, ngay cả số Linh thạch còn lại cũng thu lại, sau đó nói:
- Mặc dù không thể so với quá khứ, nhưng đối với cậu mà nói thì vừa hay, muốn biết thanh kiếm kia đến cùng thế nào không?


Xích Huyết Đồng Tử do dự một chút:
- Động tĩnh có lớn không?
Giang Tả nghĩ một chút:
- Dù không thể nhất kiếm kinh Cửu tiêu, nhưng cũng vẫn kinh tới Tứ phương.
- Vậy trờ về rồi thử đi.
Giang Tả gật đầu, nói:
- Mấy món này là của cậu!


Giang Tả cầm lấy Xích kiếm cùng Phá Thiên thương đưa cho Xích Huyết Đồng Tử, trên kiếm cùng thương có cả đống phù văn phức tạp, phù văn này chỉ có hình thái, chứ không hề linh động.


- Tu vi tôi quá thấp, không khắc được phá phong phù hoàn chỉnh, nhưng có thể kết cấu được, sau đó tìm một người tu vi đạt tới Tứ giai trở lên, là có thể mở phong ấn.
Ma Tu Mặc Ngôn không phục:


- Giả thần giả quỷ, anh định làm bánh vẽ, sau đó thì chạy sao? Hơn nữa sao không trả số Linh thạch còn thừa cho chúng tôi?
Giang Tả nhìn Ma Tu Mặc Ngôn, sau đó lấy ra thanh chủy thủ:


- Cái này rất thích hợp với cô, mặc dù không bằng Xích kiếm, nhưng cũng có thể dùng rất lâu. Bán cho cô với giá một viên Ngũ phẩm Linh thạch.
Mặc Ngôn phẫn nộ, xem cô là kẻ ngu sao?


Chẳng qua còn chưa chờ Ma Tu Mặc Ngôn mở miệng, Giang Tả đã trực tiếp vẽ phù văn trên chủy thủ, sau đó ấn năm viên Tam phẩm Linh thạch còn lại vào.
Phù văn lóng lánh, tiếp đó, chủy thủ vốn loang lổ đột nhiên biến hóa.


Gỉ sắt bong ra, lộ ra thân chủy thủ tỏng suốt óng ánh, trong nháy mắt hóa thành một thanh chủy thủ đầy linh động.
- Vô Ảnh chủy thủ, hữu hình vô ảnh, vô khí vô cảm, tồn tại của nó vô cùng khó bị cảm giác, giết người trong vô hình!


Sau đó Giang Tả truyền Linh khí vào trong chủy thủ, chủy thủ cứ vậy mà biến mất trong cảm giác của đám người.
Khi Giang Tả ngưng sử dụng, chủy thủ lại lần nữa hiện ra.
Đám người hoàn toàn khiếp sợ, hóa ra không phải người ta ngu, mà là bọn họ mới ngu.


Hai mắt Ma Tu Mặc Ngôn sáng lên, cây chủy thủ này quá thích hợp với cô.
Cô luyện mộng yểm, đi trong bóng tối, sống trong ác mộng, Vô Ảnh chủy thủ này quả thực có thể trở thành lưỡi dao sắc bén của cô.
- Một viên Ngũ phẩm, tôi muốn.


Lấy kiến thức của Ma Tu Mặc Ngôn, đủ hiểu được thanh chủy thủ này không phải một viên Ngũ phẩm Linh thạch là có thể mua được, cho nên lập tức đáp ứng không chút do dự.
- Anh đưa chủy thủ cho tôi trước, tôi gọi điện thoại cho sư phụ đưa tiền tới.
Mặc Ngôn sợ Giang Tả đổi ý.


Mà Giang Tả cũng không để ý, trực tiếp ném Vô Ảnh chủy thủ cho Mặc Ngôn.
Vô Ảnh chủy thủ này dù không tệ, nhưng không hợp với hắn, về phần bán với giá một viên Ngũ phẩm, đó là bởi hắn thấy thứ này cũng không đáng báo tiền.
Cho nên cũng không nghĩ nhiều.


Giờ khắc này, Xích Huyết Đồng Tử cũng ôm chặt vũ khí trong tay, sau đó nói với Lục Nguyệt Tuyết:
- Tiên tử, Linh thạch của cô, tôi trả gấp đôi.
Lục Nguyệt Tuyết nói:
- Một viên Ngũ phẩm, tôi muốn cây thương kia.
Xích Huyết Đồng Tử bất mãn la:
- Sao cô không đi cướp đi!
------------






Truyện liên quan