Chương 45: Nha? Thánh nữ Có?

Lục Nguyệt Tuyết đau lòng một hồi, cuối cùng cũng trả lời:
- Hẳn đạo hữu cũng biết, Băng Tinh Mộc Liên phải trồng ở chỗ đặc thù mới phát triển được.
Giang Tả gật đầu, trả lời:
- Không sai, mặc dù chỗ này của tôi có ít đất, nhưng vẫn không đủ để trồng Băng Tinh Mộc Liên!
Lục Nguyệt Tuyết:


- Hơn nữa không chỉ Băng Tinh Mộc Liên, còn rất nhiều loại Linh dược khác đều có yêu cầu đặc biệt, cho nên để đối phó với tình huống này, có một vị đại lão phát minh ra một cái tủ, cái tủ này tên là Hành Định pha lê kệ, lớn nhỏ chừng một mét. Loại tủ này có thể trồng Linh dược trong thời gian ngắn, trong đó bao gồm Băng Tinh Mộc Liên.


Giang Tả kinh ngạc, lại có người làm ra cái tủ đặc biệt như thế, thực đúng là thông minh.
Sau đó Giang Tả lại hỏi:
- Trong thời gian ngắn là bao lâu?
Lục Nguyệt Tuyết:
- Đại khái là ba tháng đi!


Ba tháng đối với Giang Tả đã rất dài, hắn không cần tới ba tháng để hấp thu Băng Tinh Mộc Liên, cho nên cái tủ này là đủ rồi.
- Rương này ở đâu? Có thể mua không?
Xích Huyết Đồng Tử nói:


- Đạo hữu nghĩ nhiều, cái tủ này quá quý giá, theo tôi biết, quanh đây cũng chỉ có Lục Nguyệt Tuyết có một cái.
Lục Nguyệt Tuyết gửi một icon tiếc nuối:
- Cái của tôi bị sư phụ lấy đi rồi, còn không biết khi nào trả. Theo tôi biết, Thánh nữ có một cái, đạo hữu có thể đi hỏi cô ấy.


Giang Tả cau mày:
- Tĩnh Nguyệt Thánh nữ? Nhưng Nguyệt Liên Thánh địa cách nơi này quá xa!
Xa là một vấn đề, quan trọng là muốn hắn tới Nguyệt Liên Thánh địa mượn đồ? Hắn có chút không được tự nhiên.
Mặc Ngôn thấy cuộc trò chuyện nằm trong phạm vi hiểu biết của bản thân, lập tức nói:


available on google playdownload on app store


- Đại lão, Giang thành có cứ điểm của Thánh địa, nếu không mấy vị đệ tử Thánh địa ở đâu? Cho nên chỉ cần Thánh nữ trở lại, anh có thể đi mượn. Nghe nói Thánh nữ đang ở Giang thành tìm gì đó.


Nhìn tới tin này, Giang Tả khẽ cười một cái, nơi này có cứ điểm của Thánh địa, hơn nữa Hành Định pha lê kệ ở đó?
- Có ai biết cứ điểm Thánh địa ở đâu không? Tôi muốn đi xem có người không đã!
Sau đó Mặc Ngôn Tiên Tử liền gửi một địa chỉ tới.


Nhìn địa chỉ, khóe miệng Giang Tả khẽ nhếch lên, hắn khẽ mỉm cười:
- Đã lâu không tới địa bàn của Thánh địa, nay thuận tiện đi xem xem có đầu mối của Cửu Tịch hay không!
Về phần Hành Định pha lê kệ, hắn đương nhiên sẽ vui lòng nhận lấy.


Đời trước Giang Tả không có đại địch gì, giờ sống lại cũng không có thâm cừu đại hận với ai.
Duy chỉ có Cửu Tịch, đời này hắn không thể không giết, Cửu Tịch thuộc Thánh địa, như vậy tự nhiên không thể thiếu va chạm với Thánh địa rồi.


Bây giờ có thể hack đồ của Thánh địa, tại sao phải khách khí?
Giao hảo? Dùng biện pháp hòa bình? Giang Tả chưa bao giờ nghĩ tới.
Hắn muốn giết Cửu Tịch, ai cản cũng vô dụng.


Biết được địa chỉ, Giang Tả cũng không để ý tới nhóm nữa, bây giờ là thời cơ tốt để đi “mượn” Hành Định pha lê kệ.
Cảm Tri số một.
Tiêu Tiểu Mặc:
- @Phá Hiểu đại lão nhiều lần, nhưng vẫn không lấy được câu trả lời.
Tiêu Tiểu Mặc thở dài:


- Phá Hiểu đại lão đi đầu rồi? Tôi còn muốn hỏi giúp anh ta một chút, tôi có thể liên lạc với Thánh nữ a.
Xích Huyết Đồng Tử:
- Vẫn nên tìm đồ đã, dù sao còn có ủy thác trên người, nếu không tìm được thứ kia, chúng ta sẽ phải chia cho bọn họ một nửa đấy.


Địa chỉ mà Mặc Ngôn gửi tới là một biệt thự ở ngoại ô, khu biệt thự không nhỏ, cho nên để tìm chuẩn hơn, Giang Tả muốn đi mua một ít tiền xu.
Có điều tìm mãi mà vẫn không tìm được đồng nào thuận tay.
Không thuận tay thì hắn không thích, không thích thì chọn tiếp, cho nên tốn khá nhiều thời gian.


Lúc này ông chủ nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu thích chọn tiền xu như vậy, sao không đi phố đồ cổ mà tìm? Nơi đó có nhiều tiền tu hơn, nhất định có thứ cậu thích. Hơn nữa cầm tiền cổ, cũng khí phách hơn tiền mới, cầm tiền tới sẽ bị cho là có bệnh đó.
Giang Tả: “…”


Tiền cổ sao, có thể cân nhắc một chút.
Trả một trăm đồng, Giang Tả liền rời khỏi cửa hàng.
Ông chủ cầm đồng một trăm, lắc đầu thở dài:
- Tiểu tử này nhìn đúng là sáng sủa, đáng tiếc đầu óc lại không được tốt!
Giang Tả đã đi, cho nên cũng không có lòng phản bác.


Hắn biết phố đồ cổ ở đâu, cho nên rất nhanh đã tìm đến.
Sau đó Giang Tả chọn một cửa hàng tương đối cũ mà vào.
Trong này có không ít thứ, có mộc kiếm, có tiền đồng, pho tượng, thậm chí là bình hoa.
Ánh mắt Giang Tả nhìn tới số đồng tiền, sau đó hỏi:


- Ông chủ, có thể động vào đồng tiền không?
Lúc này một cô gái trẻ từ dưới quầy đứng lên, nhìn qua Giang Tả:
- Xin lỗi, những thứ đó không bán!
Giang Tả sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía cô gái kia.
Cô gái này cũng không đẹ, nhìn qua có chút bình thường.


- Tiền đồng cũng không bán?
Cô gái kia gật đầu:
- Ừm, không bán, trấn điếm chi bảo!
“…”
Giang Tả thực chưa từng nghe nói, tiền đồng cũng có thể làm trấn điếm chi bảo.
Sau đó cô gái kia lại nói:
- Anh có thể xem những thứ khác, trừ bảy đồng tiền kia, còn lại đều là đồ để bán.


Giang Tả cau mày, hắn nhìn qua đồng tiền này rất nhiều lần, nhưng cũng không thấy nó có gì đặc biệt.
Cuối cùng Giang Tả lắc đầu, hắn quyết định rời đi, không bán tiền đồng, vậy hắn không muốn lãng phí thời gian.
Chẳng qua Giang Tả vừa xoay người đi, đã có người ngăn đường.


Là một tên to con, chính xác là mấy tên to con.
Giang Tả nhìn đám người không có ý nhường đường kia, hơn nữa còn đã chặn lối ra.
Bất đắc dĩ chỉ có thể lui vào trong tiệm.
Thấy Giang Tả thức thời như vậy, tên to con đi đầu cũng không so đo, hắn nhìn sang cô cái kia:
- Tôi tới mua bán!


Cô gái kia lắc đầu:
- Chúng tôi chỉ là tiệm nhỏ, nếu như quý khách muốn mua bán, mời tới mấy cửa hàng chuyên dụng.
Tên to con quát lên:
- Tôi bán đồ!
Cô gái nhìn tên to con, đầu tiên khẽ cau mày, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Đây là lần cuối cùng!
Tên to con gật đầu:
- Được!


Cô gái đi ra, sau đó nói:
- Quý khách muốn bán gì?
Tên to con ném ra một đống tiền sắt:
- Thứ này là tiền sắt cổ!
Cô gái khẽ nhíu mày, tiền sắt cổ?
Thứ gì? Đáng tiền sao?
Tiền sắt mà cũng có thể gọi là đồ cổ sao?
Hơn nữa tiền sắt cổ có thể giữ được tới bây giờ sao?


- Anh làm vậy không thấy quá đáng sao? Cái đồng tiền nát này, có khác gì đi cướp chứ?
Cô gái kia có chút tức giận.
Tên to con không phục:
- Cái này thực là tôi đào được!


- Được rồi, coi như là đào được, nhưng một đồng tiền sắt này thì tính là đồ cổ sao? Đồ cổ là phải bao hàm cả giá trị kinh tế, văn hóa, lịch sử… anh cho tôi một tác phẩm nghệ thuật, tôi thu, nhưng đồng tiền sắt này là cái quái gì? Muốn so niên đại? Hay là anh cầm một cục đá mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm trước tới còn có tuổi nhiều hơn. Anh nói thứ này đáng tiền sao?


Tên to con bị nói tới xanh mặt, cả giận:
- Tôi nào biết mấy cái này, dù sao tôi cũng muốn bán đồ tiền cổ này!
Tên to con còn định cầm đồng tiền sắt để nói, chỉ là vừa cúi đầu, đã thấy Giang Tả đang thử quệt quệt đồng tiền.


Giang Tả đột nhiên xuất hiện, khiến tên to con cùng cô gái đều sửn sốt.
Bọn họ không biết người này đang làm gì!
-------------






Truyện liên quan