Chương 46: Anh Thấy Tôi Là Dê Béo Sao?
Giang Tả thử thử đồng tiền, cũng không quay đầu, nói:
- Cái này là đào được sao? Nơi này không phải tiệm đồ cổ chính quy à?
Cô gái nhướn mày:
- Tiểu huynh đệ, chớ có nói lung tung, nơi này của tôi làm ăn đàng hoàng, không giống một số người!
Cô gái kia nói tới câu sau cùng, đồng thời liếc sang tên to con.
Tên to con lạnh lùng:
- Tiểu huynh đệ, cậu có ý gì?
Giang Tả xoay người nhìn tên to con:
- Tôi muốn hỏi anh một việc, vật này đào từ nơi nào?
Giang Tả cầm một đồng tiền sắt, đưa tới cho tên to con.
Đồng tiền sắt này giống như đồng xu, ban đầu Giang Tả định thử xem có thuận tay hay không, chẳng qua vừa nhìn kỹ, đã liền kinh động.
Đây căn bản không phải tiền sắt, thứ này cũng không phải đồ cổ bình thường.
Cho nên hắn muốn biết, thứ này lấy ra từ đâu.
- Cậu muốn mua? Không mua thì đừng hỏi.
Giang Tả cười nói:
- Tôi mua, anh ra giá, có điều tôi muốn tất cả, đây mới chỉ là một bộ phận thôi, hẳn phải còn chừng này nữa!
Đúng, Giang Tả tính được, số này mới là một nửa thôi.
Đồng sắt như này, hẳn phải có bảy mươi hai đồng, nhưng ở đây chỉ có ba mươi sáu.
Tên to con cười nói:
- Được, bán cho cậu mười ngàn!
Nghe tên to con ra giá, cô gái kia liền cau mày, thầm nói: Ngu xuẩn, giá cả có thể tùy tiện báo sao? Không biết lai lịch đối phương mà đã làm bậy, thực không biết sao có thể sống tới giờ.
Giang Tả lại không nghĩ nhiều, hắn cảm thấy người này đúng là thoải mái.
Giang Tả lập tức nói:
- Được, mười ngàn thì mười ngàn.
Thấy Giang Tả định chuyển tiền, tên to con cười nói:
- Tiểu huynh đệ, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi nói là một miếng mười ngàn!
Giang Tả ngừng tay, nói:
- Tôi nghĩ anh hiểu sai, tôi vốn định chuyển một miếng mười ngàn.
Lúc này, tới phiên tên to con kinh ngạc, có điều rất nhanh liền cười, có tiền không kiếm thì đúng là ngu:
- Được, trả tiền trước đi!
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Tiền không thành vấn đề, tôi muốn biết cái này đào ở đâu, hơn nữa muốn toàn bộ số còn lại.
Tên to còn cười ha ha:
- Khng thành vấn đề.
Sau đó sắc mặt khẽ đổi, mở miệng nói:
- Có điều số còn lại, một đồng hai mươi ngàn.
Giang Tả cau mày:
- Anh cảm thấy tôi là dê béo sao?
Tên to con cườ nói:
- Sao lại là dê béo được? Đây là thấy cậu có tiền, tôn trọng cậu, người nghèo muốn mua tôi cũng không bán, chớ nói chi là tăng giá.
Giang Tả ngây một chút, nhìn đối phương.
- Theo ý của anh, nếu như tôi phế anh tại chỗ, như vậy cũng là coi trọng anh? Dù sao, người bình thường cũng không thể khiến tôi động thủ được!
Tên đại hán ngây người, lui hai bước, sau đó người phía sau liền muốn tiến lên:
- Tiểu tử, chúng tôi đang nói chuyện làm ăn đàng hoàng, đừng nghĩ rằng chúng tôi dễ dọa.
Cô gái kia lập tức cả kinh, nói:
- Này, nơi này có bảo vệ đó? Mấy người không được muốn làm gì là làm đâu!
Tên to con nhìn qua cô gái, do dự một chút, sau đó ra hiệu cho người phía sau lui lại, quay sang nói với Giang Tả:
- Được, vẫn một miếng mười ngàn.
Giang Tả lắc đầu:
- Không, tôi đổi ý rồi.
Tên to con sửng sốt:
- Tiểu tử, cậu có ý gì?
Giang Tả:
- Ý nghĩa trên mặt chữ!
Tên to con trực tiếp nắm cổ áo Giang Tả:
- Rượu mời không thích, thích rượu phạt đúng không?
Giang Tả lạnh nhạt nhìn lại, sau đó bắt lấy tay đối phương, tiếp đó khẽ dùng sức.
Rắc rắc, cả đám đều nghe được tiếng xương vỡ.
- A a a a a a a a a a a a!!!!
Tên to con lập tức ôm tay kêu to.
- Lang ca, anh sao rồi, Lang ca?
Đám to con còn lại lập tức vây quanh hỏi han, một chút suy nghĩ tới đánh Giang Tả cũng không có.
Giang Tả nhàn nhạt nói:
- Chưa ch.ết được, bây giờ nói cho tôi biết, số tiền sắt còn lại ở đâu? Nếu không tôi không ngại để các anh theo bước.
Lúc này, cô gái kia nói:
- Huynh đệ, bọn họ rất nổi danh ở đây, cậu vẫn nên tránh trước đi.
Giang Tả không để ý tới đối phương, chỉ nhìn đám to con, hắn cần câu trả lời.
Một trong đám to con nhìn Giang Tả, run rẩy nói:
- Tôi, tôi gọi người kia tới.
Người này cầm điện thoại không ngừng run rẩy, không biết tại sao, hắn lại có cảm giác kẻ này không phải người, mà là một đầu hung thú khát mát.
Tựa như có thể tùy thời cắn ch.ết hắn.
Cô gái kia cũng nhìn Giang Tả, không nói gì.
Bởi vì cô biết nói gì cũng vô dụng, người này không đơn giản, ít nhất cũng là người có bối cảnh gì đó.
Lúc này, một tên đạo sĩ đi tới, thấy có người lăn lộn trên đất liền kinh ngạc.
Cô gái kia thấy đạo sĩ, rốt cục thở phào:
- Cha, mau tới!
Đạo sĩ đầy nghiêm túc đi tới:
- Tinh nhi, có chuyện gì xảy ra vậy? Con lại làm loạn gì sao? Cha đã nói rồi, không được một mình mở tiệm, ngày nào cũng bị người tìm tới cửa thì còn làm ăn gì nữa? Dùng một chút danh tiếng của cha thì ủy khuất lắm sao?
Kiều Tinh nghiêng đầu, nói:
- Vậy thì có khác gì con kế thừa của nhà cơ chứ?
Kiều đạo sĩ không để tý tới con gái, mà quay người nhìn đám người.
Đám to con nhìn thấy đạo sĩ, lập tức ngây người, người này rất quen mắt nha, hình như là đối tượng không thể chọc.
“…” cô gái này đúng là quá đáng, có quan hệ như vậy mà không nói sớm a.
Sau đó đạo sĩ lại nhìn qua Giang Tả, chẳng qua vừa nhìn một cái, lập tức sửng sốt tại chỗ.
Lúc này Kiều Tinh nói:
- Chính là người này động thủ, mặc dù hắn không sai, nhưng…
Còn chưa nhưng xong, đã thấy một cảnh tượng kinh ngạc tới ngây người.
Kiều Tinh thấy cha mình khom người với Giang Tả, hơn nữa còn cung kính mở miệng:
- Vãn bối bái kiến tiền bối.
Người giật mình không chỉ có mình Kiều Tinh, mấy tên to con cũng đều ngây người, đặc biệt là tên đi đầu bị Giang Tả bẻ tay, hắn biết đạo sĩ này là ai.
Sở dĩ hắn khách khí với cô gái kia như vậy, đó là do có phong thanh nói nữ chủ tiệm này có quan hệ với đạo sĩ này.
Nhưng vị đạo sĩ lại gọi người trẻ tuổi kia là tiền bối?
Chuyện gì xảy ra?
Phải biết, vị đạo sĩ này rất lợi hại nha!
Lúc này Giang Tả mới nhìn tới đối phương, hóa ra là vị đạo sĩ lúc ở Trần gia kia.
Người này cũng có chút tài năng, không tính là lừa bịp, nhưng vẫn quá yếu.
- Mượn địa bàn của ông dùng một chút!
- Đây là vinh hạnh của vãn bối!
Hắn từng thấy thần uy của Giang Tả, đó mới là tiên nhân thực sự, giơ tay nhấc chân liền có thể khiến cả biệt thự chấn động.
Hắn nói Trần lão gia tử ba phút là tỉnh, quả đúng ba phút liền tỉnh.
Cái này khiến hắn có cảm giác như Diêm Vương lão gia, Diêm Vương nói ngươi canh ba ch.ết, ngươi tuyệt không thể sống tới canh năm.
Hiện tại hắn cũng không dám hỏi đến cùng là có chuyện gì, chỉ có thể ở bên xem Giang Tả hành động.
Kiều Tinh cũng không dám đặt câu hỏi, cô đột nhiên phát hiện, có đại thần tới tiệm của mình a.
Lúc này Giang Tả hỏi:
- Người kia nói lúc nào sẽ tới?
Một tên to con nuốt nước miếng, nói:
- Tới, lập tức tới!
Giang Tả đột nhiên xòe đám tiền sắt, đám tiền sắt xòe ra theo quy tắc, không chút hỗn loạn.
- Nói đối phương tới nhanh một chút, tôi không có thời gian đâu. Tiền sắt rời đất sắp được bảy ngày, ba mươi phút còn không xuất hiện trước mặt tôi, hắn ch.ết thì cũng chớ trách.
-------------