Chương 52: Kêu Một Cái Ta Xem?
Hỏa cầu vừa rồi, là do pháp thuật Nhị giai tạo thành.
Với Giang Tả hắn hiện tại, Nhị giai có pháp thuật, có thể dùng quá nhiều kỹ năng, còn hắn chỉ có thể dùng năng lực cận chiến, cho nên một khi chiến, căn bản khó thể chiếm được chỗ tốt.
Sau đó Giang Tả liền nhìn tới hai người đi vào, một trung niên cùng một thanh niên.
Người vừa xuất thủ, chính là Lưu quản sự.
Giang Tả nhìn đối phương, không nói gì.
Lúc này, Lưu quản sự đi tới trước mặt hai nữ quỷ, lại nhìn về phía Giang Tả:
- Tiểu hữu, cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ?
Hồng y nữ quỷ trốn sau lưng Lưu quản sự, thoáng cái liền thả lỏng, ủy khuất nói:
- Chúng tôi muốn giải thích, nhưng hắn không cho cơ hội, không giết tôi là không bỏ qua.
Giang Tả nhìn hai người mới tới, mở miệng nói:
- Hai nữ quỷ này, là ông nuôi?
Lưu quản sự gật đầu:
- Coi là vậy đi, chúng tôi cũng là bên ra ủy thác, nói cách khác là người thuê, bây giờ cậu không cần tiếp tục nữa.
Giang Tả cau mày:
- Tôi đã hoàn thành?
- Xem tình huống đi, nghe nói bộ phận thị trường của Tập đoàn Thiên Hòa rất nghiêm, nếu như bên hồng y nhường, rất dễ bị hoài nghi thành đơn ảo. Cho nên phải xem tiểu thư của chúng tôi có thể đuổi được hồng y hay không.
Giang Tả cười lạnh:
- Nói cách khác, phải xem năng lực của tiểu thư các ông có được hay không?
- Không sai, nhưng sau chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ đưa quà cảm ơn, Lưu gia chúng tôi…
Còn chưa để Lưu quản sự nói xong, Giang Tả đã trực tiếp nói:
- Bây giờ tôi trực tiếp giết hai nữ quỷ, có phải là hoàn thành ủy thác không?
Lưu quản sự sầm mặt lại:
- Tiểu hữu có ý gì?
- Không có ý gì, trước nay tôi đều không thích dựa vào người khác, tôi chỉ dựa vào chính tôi. Nếu bây giờ chưa tính là hoàn thành ủy thác, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là giết hai nữ quỷ.
Hàn Nguyệt đao trong tay Giang Tả bắt đầu tản ra hàn khí.
Lưu quản sự khinh miệt:
- Tiểu hữu, với tu vi 1.3 của cậy, coi như cao hơn một đoạn so với trong tài liêu, nhưng thế thì sao? Cậu không thấy bản thân quá tự cao tự đại sao?
Giang Tả nhìn Lưu châp sự:
- Thật sao?
Thấy Giang Tả cuồng vọng như thế, Lưu quản sự có chút phẫn nộ:
- Nếu như tôi nhất định phải bảo vệ họ, có phải ngay cả tôi cậu cũng muốn giết?
- Tôi không ngại!
Thanh âm Giang Tả đầy bình thản.
Tựa như đang nói việc gì đó rất nhỏ nhặt không đáng kể.
Lần này, Lưu quản sự thực sự tức giận, Nhất giai tiểu tu sĩ này đúng là cuồng vọng.
Có điều, trong nháy mắt Lưu quản sự định động thủ, điện thoại của hắn lại vang lên.
Lấy ra xem, là đại tiểu thư gọi tới:
- Lưu quản sự, mau tới cứu tôi, có quỷ, quỷ đuổi theo chúng tôi. A a a a cứu mạng!!!
Lưu quản sự vội nói:
- Tiểu thư, cô chờ một chút, tôi lập tức đến ngay!
Sau đó, Lưu quản sự nhìn qua Giang Tả, nói:
- Chúng ta đi!
Chỉ là bọn họ vừa động, Giang Tả đã xuất hiện ngăn lại:
- Để hai nữ quỷ kia lại.
Lưu quản sự cười lạnh:
- Đạo hữu, cậu biết cái gì gọi là tự tìm đường ch.ết không?
Chỉ là vừa hỏi xong, điện thoại lại vang lên:
- Mau tới nha, ch.ết, ch.ết tôi mất, đừng giết tôi…
Tình huống bên kia có chút khác dự đoán của Lưu quản sự, hắn có chút gấp.
Không thể trễ nãi thời gian, đành phải mở app, ấn hoàn thành ủy thác.
Tiếp đó nói với Giang Tả:
- Được chưa?
Nói xong, liền mang theo hai nữ quỷ và một thanh niên trẻ quay người rời đi, chẳng qua vừa đi qua chỗ Giang Tả, liền nói nhẹ:
- Tiểu hữu, có một số người, không phải cậu có thể chọc nổi. Tự thu xếp ổn thỏa đi!
Chờ những người này rời đi, Giang Tả mới cười lạnh:
- Tại sao đám người này, không tự nghĩ xem bản thân đang nói chuyện với ai đây?!
Đối với Giang Tả mà nói, không có ai mà hắn không chọc nổi.
Mặc dù hiện hắn còn yếu, nhưng không có nghĩa hắn sẽ mặc người định đoạt.
Hắn không muốn đi lại con đường cũ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ cúi đầu yếu thế, càng không thể mặc người giẫm đạp.
Giang Tả rời khỏi sơn trang, tiền đã chuyển tới tài khoản.
Về phần đánh giá ủy thác, không chút nghi ngờ, là “Đáng giá một sao, không giải thích”.
Về nhà, Giang Tả vốn định đi ngủ.
Chuyện ở sơn trang vừa rồi, không thể đem lại ảnh hưởng gì cho hắn, chẳng qua vừa về không lâu, đã liền cảm nhận được một luồng sóng Linh khí.
Mặc dù rất yếu ớt, nhưng xác thực là có, hơn nữa còn ngay trên ban công.
Giang Tả hiếu kỳ đi tới sân thượng, hắn phát hiện, vỏ trứng đã vỡ, một tiểu gia hỏa như con vịt con mơ hồ uể oải nằm trên đất.
Hơn nữa Giang Tả còn thấy, cả người nó ướt nhẹp, tựa như đang đổ mồ hôi.
Đổ mồ hôi?
Lúc này, Giang Tả mới nhìn thấy Nhật Viêm thạch ở đằng sau, chợt nhìn như vịt con chính là được sức nóng của Nhật Viêm thạch ấp nở.
Thấy Giang Tả đi tới, vịt con nhìn lại, ánh mắt tội nghiệp khiến người không thể bỏ qua.
Giang Tả hỏi:
- Ngươi nóng?
Vịt con mơ hồ liền mạng gật đầu.
Giang Tả xạm mặt lại, hậu duệ Chu Tước sợ nóng?
Thường thức bị đảo lộn sao?
Lúc này, Giang Tả quan sát cẩn thận lại đầu hậu duệ thánh thú này, nhìn kỹ, hắn liền kinh ngạc:
- Mỏ ngươi dẹt? Chu Tước méo mèo với loài vịt sao?
Tiểu gia hỏa không hiểu.
Giang Tả lại nói:
- Đứng lên cho ta xem một chút!
Tiểu gia hỏa lảo đảo đứng lên.
Giang Tả liền có thể nhìn thấy rõ ràng, vịt con một thân lông đỏ, cái mỏ dẹt, mà thân thể cũng dẹt.
Nói thế nào đây, lúc vừa nhìn nó, Giang Tả đã thấy nó giống vịt rồi.
Giống với vịt con xấu xí mà hắn mua khi còn nhỏ vô cùng.
Giang Tả thử nói:
- Kêu một tiếng ta nghe xem nào!
- Cạc!
Giang Tả: “…”
Sắc mặt hắn hiện tại muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, ai có thể giải thích cho hắn được không, thánh thú Chu Tước, sao lại sinh ra một con vịt?
Có con vịt nào lợi hại đến mức méo mèo với thánh thú Chu Tước sao?
Giang Tả tự cho bản thân lịch duyệt uyên bác, nhưng hắn chưa từng nghe qua có con vịt nào lợi hại.
- Ngươi, thực sự là vịt?
- Cạc?!
“…”
Được rồi, đem hầm đi!
Ngày thứ hai.
Giang Tả tỉnh lại từ trong mộng, hắn lại tới sân thượng liếc mắt, phát hiện con vịt kia đang rất vui vẻ bơi trong ao.
Giang Tả thở dài:
- Xem ra thực sự chỉ là một con vịt nước.
Hậu duệ Chu Tước? Đem con vịt nhỏ này ra, có quỷ mới tin.
Đây là vịt con xấu xí.
Giang Tả thực sự hối hận, sớm biết thế nên bán nó từ lúc còn là trứng, ít nhiều cũng có thể bán được giá cao.
Lúc trước khi nó phá trứng mà ra, trên người còn có một chút sóng Linh khí, bây giờ trừ việc có thể nghe hiểu tiếng người, một chút đặc thù cũng không có.
Trứng nở rồi, Giang Tả liền thu Nhật Viêm thạch lại.
Về phần con vịt, Giang Tả không có ý định đem nó theo người, trực tiếp để nó ở lại nhà, nếu thực không nuôi lớn được thì hầm, cũng không lỗ lắm, dù sao cũng là ăn hậu duệ Thánh thú.
Chẳng qua Giang Tả vẫn không thể hiểu nổi, coi như con vịt này là hậu duệ Chu Tước, nhưng hậu duệ là hậu duệ, sao lại trực tiếp biến thành con vịt rồi? Dù thế nào cũng phải là chim mới đúng chứ?
- Cạc cạc!
Thấy Giang Tả ngẩn người, vịt con lại kêu hai tiếng, vỗ vỗ cánh, biểu thị nó đang thực vui vẻ.
Giang Tả không để ý vịt con, bắt đầu suy nghĩ:
- Con vịt đỏ, đem kho tàu thì sao ta? Ừm, cũng có thể, có thể để Chung Dịch Dương làm giúp!
------------