Chương 53: Dễ Nhìn Hơn Nữa Dũng Để Dùng

Vịt con đỏ hỏn lăng lăng nhìn Giang Tả, nó ngẹo cổ không hiểu Giang Tả nói là có ý gì, sau đó lại vui vẻ kêu hai tiếng, phối hợp với chủ nhân.
Vịt con trời sinh linh trí, nhưng trí tuệ cũng chỉ như đứa trẻ, có thể hiểu được một vài câu từ đơn giản, còn thâm ảo hơn thì còn cần phải học tập.


Giang Tả nhìn vịt con, đột nhiên nghĩ tới một việc:
- Ngươi là đực hay cái?
- Cạc?
Ừm, Giang Tả không hiểu tiếng vịt, còn muốn hắn tự xem? Cái này có chút khó.
Bình thường, chỉ cần liếc mắt là hắn có thể biết trống mái, lúc trước thậm chí còn có thể phân biệt bằng khí tức.


Bây giờ hắn không có năng lực kia, còn muốn hắn dùng biện pháp nguyên thủy nhất, hắn không làm được.
Không có cách nào, Giang Tả đánh chụp một tấm ảnh, gửi vào trong nhóm Cảm Tri số một:
- Có ai biết phân biệt giới tính vịt không?
Xích Huyết Đồng Tử xuất hiện đầu tiên:


- Con vịt? Phá Hiểu đạo hữu nuôi vịt sao?
Biên Hải Đao Khách khiếp sợ:
- Vịt?!
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Vịt thì sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Biên Hải Đao Khách:


- Không, chỉ là vịt con xấu xí mà tôi nuôi lúc nhỏ là màu vàng, đáng tiếc đã sớm ch.ết. Có điều muốn phân biệt giới tính, nghe nói là nhìn xem sau mông có mấy cái lỗ là biết.
Xích Huyết Đồng Tử:
- hình như một là cái, hai là đực!
Tiêu Tiểu Mặc:


- Đâu? Một là đực, hai là cái chứ?
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Nếu không có thì sao?
Tiêu Tiểu Mặc:
- Không thể chứ?!
Liễu Y Y gửi một icon bối rối:
- Sao tôi thấy, chủ đề này có chút nhạy cảm?
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Có gì mà nhạy cảm, mọi người đều là người lớn rồi a!


available on google playdownload on app store


Lục Nguyệt Tuyết:
- Tôi còn chưa thành niên.
- Cô lừa ai đó? Ngực cô còn lớn hơn của tôi nữa, thế mà dám nói không thành niên!
Mặc Ngôn Tiên Tử vô cùng khinh thường.
Lục Nguyệt Tuyết:
- Nhưng thành niên hay không không liên quan tới ngực, hơn nữa tôi cũng muốn nhanh thanh niên đây!


Mặc Ngôn Tiên Tử gửi sticker trợn mắt:
- Đùa sao?
Liễu Y Y:
- Là thật đấy!
- Sao có thể, tôi nhìn thế nào, cũng không thấy Lục Nguyệt Tuyết giống trẻ con chưa trưởng thành, có phải là báo tuổi sai rồi không?


Giang Tả không để ý tới đám người dẫn dắt đề tài, mà bắt đầu vén mông vịt con lên kiểm tra.
Sau đó Giang Tả gật đầu:
- Ừm, không có!
- Cạc cạc?
Vịt con hoàn toàn không biết chủ nhân của mình đang nghĩ gì.
Có điều nó bị vén mông, cho nên rất không thoải mái nha.


Vịt con giãy dụa nhảy xuống, cuối cùng vẫn không thể thoát được, đành buông tha.
Giang Tả lại chụp ảnh cái mông vịt con, sau đó gửi vào nhóm:
- Tìm khắp toàn thân, không có!
Tiêu Tiểu Mặc cả kinh:
- Thực sự không có? Sao có thể, trên đời này thực sự có sinh vật không có lỗ nhị sao?
Trần Ức:


- Lời nguyền sinh con không lỗ nhị?
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Nhưng nếu không có, vậy nó đi ị thế nào? Liệu có phải là dị tật không? Cần chữa trị không?
Lúc này, Biên Hải Đao Khách lại nói:
- Nghe một số người nói, không có lộ nhị, rất có thể là cao đẳng Linh thú.


Mặc Ngôn Tiên Tử gửi sticker kích động:
- Cao đẳng Linh thú không cần đi ị? Cái mông có xinh đẹp hơn nữa cũng phải dùng để đi ị chứ, ví như Lục Nguyệt Tuyết.
Đám người: “…”

Xích Huyết Đồng Tử gửi một sticker mặc niệm:
- Một phút tưởng niệm cho Ma tu duy nhất trong nhóm, bắt đầu!


Giang Tả xạm mặt lại, gửi một tin:
- @Biên Hải Đao Khách, vậy phải phân biệt giới tính thế nào?
Biên Hải Đao Khách:
- Không biết, có điều đạo hữu muốn phân biệt giới tính làm gì?
Giang Tả bản năng trả lời:


- Nếu là cái, tôi sẽ để nó sinh thêm mấy tiểu gia hỏa nữa, nuôi lớn rồi mới làm thịt kho.
“…”
Cao đẳng Linh thú ư? Thịt kho?
Cao đẳng Linh thú dùng để ăn?
Lúc này, Mặc Ngôn Tiên Tử lại gửi một tin:


- Phá Hiểu đại lão không thể ăn, cao đẳng Linh thú không có lỗ nhị, nhất định là cả bụng đầy “cái đó”, nghĩ một chút xem, nhất định anh sẽ không muốn ăn đâu.
Sắc mặt Giang Tả liền trở nên khó coi, không nói thì không sao, nói ra rồi thì đúng là có cảm giác đặc biệt.


Quả nhiên, trước cứ giữ đi, sau rồi nghĩ xem có ăn hay không.
Vịt con mê mang nhìn Giang Tả, nào nghĩ được, bản thân đã dạo vài vòng qua quỷ môn quan.
Lúc này, lại có một tin trong nhóm gửi tới, Lục Nguyệt Tuyết:
- Phá Hiểu đạo hữu, Linh thú đã có tên chưa?
Mặc Ngôn Tiên Tử:


- Đực cái còn chưa biết, đặt tên như thế nào?
Xích Huyết Đồng Tử:
- Cô khôi phục nhanh như vậy sao?
Mặc Ngôn Tiên Tử khinh thường:
- Tôi là ai? Ma Tu Mặc Ngôn, sở trường mộng yểm, thứ mọi người vừa thấy, hết thảy đều là mộng yểm ngụy trang, tôi sao có thể ch.ết!


Ở mặt nào đó, Mặc Ngôn quả đúng là thiên tài.
Biên Hải Đao Khách:
- Nếu muốn đặt tên, vậy gọi là Elizabeth đi?
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Không được, phải đặt sao cho đực cái đều được chứ!
Lục Nguyệt Tuyết:
- Gọi là Tam Diệp thì sao? Nghe rất văn nghệ!
Liễu Y Y:


- Nó có lông đỏ, hay là gọi là Hồng Diệp đi?
Xích Huyết Đồng Tử:
- Gọi con vịt là Hồng Diệp? Không bằng trực tiếp gọi là Nghịch Nghịch đi!
Tiêu Tiểu Mặc:
- Cái tên đúng là tục, tôi cảm thấy đặt Anko đi!
Trần Ức:


- Tại sao cứ dùng mấy cái tên nữ tính vậy? Không thể ngang ngược chút sao? Ví như Ngạo Thiên?
Dương Mộc:
- Hay là Hồng Hồng?
Lưu Vũ:
- Mấy cái tên này, sao quen tai vậy chứ?
Nhìn một đám tên liên lục nhảy ra, Giang Tả nhìn về phía vịt con, nói:
- Đặt cho ngươi một cái tên nhé?


Vịt con nghe xong liền gật đầu, xem ra là nghe hiểu.
Giang Tả suy tư một chốc, nói:
- Sau này gọi là Hồng Thự đi. (Khoai Lang Đỏ)
Vịt con lập tức không ngừng gật đầu, tựa như rất hài lòng.
Sau đó Giang Tả liền gửi vào trong nhóm:
- Từ giờ nó tên là Hồng Thự.
- Hồng Thự?
Mặc Ngôn Tiên Tử kinh ngạc:


- Hóa ra đại lão vẫn muốn ăn a. Đại lão, hỏi anh một việc, lần trước không phải anh muốn đi thăm cứ điểm của Thánh địa sao? Kết quả thế nào rồi?
Vừa hỏi vấn đề này, trái tim Mặc Ngôn liền đập bình bịch.


Lục Nguyệt Tuyết cùng Xích Huyết Đồng Tử ở bên đều kinh ngạc nhìn Mặc Ngôn, Xích Huyết Đồng Tử nói:
- Cô làm gì vậy? Không phải dặn trước là tạm thời không hỏi sao?
Mặc Ngôn đầy ủy khuất:
- Tôi hiếu kỳ a, cho nên bản năng hỏi. Bây giờ phải làm sao? Hay là thu hồi?
- Cô thấy thu hồi còn kịp sao?


- Hẳn là không kịp!
Giang Tả nhìn câu hỏi của Mặc Ngôn, nói thế nào đây, đại khái hẳn là biết Hành Định kệ bị trộm, sau đó hoài nghi tới hắn.
Dù sao hắn nói là đi xem, giờ mới đó mà đồ đã mất, không nghi ngờ mới là có vấn đề.
Giang Tả gõ phím trả lời:


- Cô nghĩ đúng rồi!
Thấy Giang Tả trả lời như vậy, Mặc Ngôn ngẩn người:
- Hắn có ý gì?
Tiêu Tiểu Mặc thở dài:
- Còn có thể có ý gì được, đồ là hắn cầm!
- Vậy làm sao giờ? Chuyện này không liên quan tới tôi, không thể bắt đền tôi được!
Mặc Ngôn nói.


Xích Huyết Đồng Tử không hiểu:
- Các ngươi nói gì vậy? Với năng lực của Phá Hiểu đạo hữu, một cái Hành Định kệ thôi thì có làm gì?
-------------






Truyện liên quan