Chương 75: Bị Sợ Hãi Chi Phối

Giang Tả cầm đao chém tới, Lưu quản sự liền sợ hãi.
Hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Tất cả mọi thứ quá đột ngột, khiến người nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mà trong ngắn ngủi đó, đao sắp chém tới Lưu quản sự.
Lưu quản sự đã có thể động.


Hắn không kịp vui mừng, chỉ có thể cố gắng ngăn một đao của Giang Tả.
Nhưng không kịp, không kịp a. Lưu quản sự sợ hãi hét một tiếng, toàn thân bộc phát lực lượng cường đại, hi vọng nhờ đó mà ngăn được Giang Tả.


Thấy Lưu quản sự như thế, Giang Tả cau mày, sức chịu đựng của người này, thực sự còn kém hơn cả hắn dự tính.
Không chút do dự, Giang Tả cầm đao chém tới.
Thương…
Một đao này vốn chém về phía cổ, nhưng tu vi Lưu quản sự đúng là cao hơn hắn, gắng gượng né được một chút.


Đao chém về phía thân thể, mà trên người Lưu quản sự vừa hay lại có một món hộ thân pháp bảo/
Hàn Nguyệt đao chém qua món pháp bảo này, nhưng cũng không hoàn toàn chém qua, chỉ để lại một vết đao trên người Lưu quản sự.


Đao vừa chém qua, Giang Tả căn bản không chút dừng lại, lần nữa trở đao, lần nữa ép tới, chém tới vị trí trí mạng.
Đây là thói quen của Giang Tả, không cho kẻ địch bất luận cơ hội phản kích.
Chỉ cần cho kẻ địch cơ hội, kết quả cuối cùng có thể chính là hắn ch.ết.


Ánh đao lại tới, sự sợ hãi trong mắt Lưu quản sự lại tăng lên.
Hắn thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Tả, ánh mắt kia không có bất luận tình cảm, lạnh lùng như có thể thôn phệ hết thảy, đây căn bản không phải ánh mắt của con người, đó là ánh mắt của ác ma.


available on google playdownload on app store


Lưu quản sự thực không hiểu, tại sao lúc trước hắn không phát hiện chứ?
Hắn muốn phản kháng, nhưng thân thể, tay chân hắn lại không nghe hắn điều khiển.
Sợ hãi mới xuất hiện, đã chi phối hắn!
Cảm giác này, tựa như cảm giác vô lực lúc mới bước chân lên con đường tu luyện.


Đao thứ hai chém xuống, Giang Tả vẫn chưa thành công, chỉ để thêm một vết thương.
Nhưng Giang Tả biết, hắn thắng chắc rồi, Hàn Nguyệt đao có độc, Hàn độc vô song, đã bắt đầu ăn mòn đối phương.
Giang Tả liên tục chém mấy đao, hàn khí bức người, đao đao trí mạng.


Lưu quản sự dùng toàn lực cũng chỉ có thể bảo đảm tính mạng, mà một đao cuối cùng, trực tiếp ép cho hắn quỳ rạp xuống bên cạnh Giang Tả.
Lúc này, ánh mắt Giang Tả đã mất tiêu cự, trên người càng có mấy vết đao dễ thấy, tới hiện tại, Giang Tả đã không chém nữa.


Giang Tả lạnh lùng đứng, ánh mắt nhìn sang Lưu Thiến Thiến đang run rẩy đứng một bên.
Nhàn nhạt nói:
- Còn cần thương lượng sao?
Ánh mắt Giang Tả vẫn đầy lạnh giá, Lưu Thiến Thiến thoáng cái liền ngồi bệt xuống đất:
- Không, không. Thật xin lỗi, thật xin lỗi!


Giang Tả xoay người rời đi, nếu không còn chuyện gì nữa, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.
Chẳng qua vừa tới cửa, hắn lại phát hiện một người đàn ông trung niên đang nhìn hắn.
Trong mắt đối phương, đầy sự rung động, nhưng càng nhiều hơn là sự vui mừng.


Người này, chính là giám khảo từng khảo hạch tu vi của Giang Tả hắn.
Giang Tả nhìn qua đối phương một cái, đối phương lập tức cung kính nhường đường, không dám nói git thêm
Giám khảo thực sự sợ Giang Tả một lời không hợp liền rút đao, như vậy thì…


Giang Tả cũng không để ý tới đối phunơg, quay người rời đi.
Là Lưu Thiến Thiến thấy Giang Tả rời đi, run rẩy lấy điện thoại, trái tim không ngừng nhảy lên, hai tay cũng không ngừng run rẩy.
Cả người như muốn khóc.
Gọi điện thoại thành công, Lưu Thiến Thiến liền nức nở nói:


- Mẹ, mẹ, người mau tới, mau tới nha. Ô ô…
Vừa nói, Lưu Thiến Thiến liền trực tiếp bật khóc.
Giang Tả không biết, hắn lại dọa khóc người này, hắn cũng không làm gì a.


Có điều, qua trận chiến này, Giang Tả cảm nhận được, hắn còn chưa phải đối chủ của những người đạt tới tầm trên trung bình trong Nhị giai.
Lần này có thể thắng, cũng là nhờ may mắn.
Tinh thần của Lưu quản sự này quá kém.


Giang Tả lắc đầu, xem ra dưới tình huống Tiên Thiên nhị khí không đủ, hắn sẽ không thể dễ dàng động thủ với Nhị giai.
Đi tới bộ phận thị trường, Giang Tả vẫn không thấy người nào, có điều hắn biết, rất nhiều người đã trở lại.


Tiên Linh động phủ mở ra không lâu, nhưng thu hoạch của đám người này cũng không thất.
Chậm nhất là mai, tất cả hẳn sẽ đều trở lại.
Trở về vị trí, Giang Tả liền mở bảng ủy thác, nếu có thể thuận tay kiếm tiền, hắn tự nhiên sẽ không cư tuyệt.


Nhận ủy thác của Thánh địa xong, Giang Tả cũng không có ý định dừng lại, về phần các ủy thác, hắn cũng không muốn xem.
Chẳng qua lúc rời khỏi bộ phận thị trường, Giang Tả liền nhìn thấy một con chó, một con chó đeo một cái chân giả.
Đúng là hiếm thấy…


Nhìn kỹ một chút, đây không phải là đầu Đa Linh khuyển bị hắn tháo một chân sao?
Thấy chỉ có mình Đa Linh khuyển, Giang Tả hỏi:
- Ngươi biến thành chó hoang rồi sao? Đi, ta thu dưỡng ngươi!
Vừa thấy Giang Tả, Đa Linh khuyển đã ngây người, lại nghe được lời Giang Tả nói, nó liền sợ kém chút ngất.


Kêu gào một tiếng, trực tiếp liền chạy.
Tiếp đó, Giang Tả liền nghe được thanh âm của Tây Môn Linh Lung:
- Kỳ Kỳ, sao vậy? Bị kinh sợ?
Lúc này, Tây Môn Linh Lung từ hành lang quẹo qua, thấy Giang Tả cũng khẽ ngây người:
- Phá Hiểu?
Giang Tả nhàn nhạt:


- Tôi muốn mua đầu Đa Linh khuyển này của cô, làm xong có thể chia cô một nửa, đảm bảo đời này sẽ không bao giờ quên mỹ vị như thế!
- Gâu gâu!!!
Đa Linh khuyển tránh sau lưng Tây Môn Linh Lung, rống giận, người này là kẻ địch của nó.


Bản thân Đa Linh khuyển có linh trí, nó đã tính xong, chờ nó trở thành đại yêu, nhất định phải nấu kẻ này để ăn.
Tây Môn Linh Lung cũng cả giận:
- Anh nói bậy cái gì đấy? Kỳ Kỳ là bạn của tôi, tại sao có thể tổn thương nó.
Giang Tả nhàn nhạt nói:


- Có lẽ cô không biết, giá trị chân chính của Đa Linh khuyển, hoặc có thể nói giá trị cao nhất của nó chính là bày trên bàn. Nếu cô thử qua, cô nhất định hiểu được chân ý trong đó!
- Tôi không thèm chân lý của anh!
Thấy Tây Môn Linh Lung kiên quyết như vậy, Giang Tả cũng không nói thêm nữa.


Nếu không phải là vì Đa Linh khuyển, hắn còn lười nói nhảm với Tây Môn Linh Lung.
Thấy Giang Tả như vậy, Tây Môn Linh Lung cũng hiếu kỳ, sau đó quay sang hỏi Kỳ Kỳ:
- Thịt ngươi thực sự ngon vậy sao?
Kỳ Kỳ chợt lạnh người, gọi là đồ ăn ngon, có thể coi là tán thưởng sao?
Lúc này, Tây Môn Linh Lung lại nói:


- Hay là chúng ta thử một chút? Dù sao cắt một miếng nhỏ cũng không sao, nhất định có thể bồi dưỡng lại được.
Trong nháy mắt, Kỳ Kỳ liền cảm thấy trời đất quay cuồng, xong, xong rồi, cẩu sinh sáng chói của nó, sắp luân lạc thành món ăn trên bàn rồi.


Không được, nó phải chạy, nó phải trốn, vĩnh biệt chủ nhân, vĩnh biệt cuộc sống tươi đẹp!
- Uông, ô!
Bi thương kêu to, đồng thời Kỳ Kỳ tông cửa xông ra, vì sinh tồn, nó muốn bắt đầu cuộc sống lang thang.
---






Truyện liên quan