Chương 63: Đốt cháy 63: Mình thích dâu tây, cậu thích mình
Trời trong không mây.
Từng vệt nắng lớn vô tư lự chiếu xuống thảm cỏ xanh mượt, giày chơi bóng màu trắng bước trên đường băng màu đỏ, đuôi tóc lắc lư theo nhịp chạy.
Sân bóng rổ gần đó cũng náo nhiệt không kém đường băng.
Giày chơi bóng chạm xuống mặt đất phát ra tiếng ma sát nặng nề, quả bóng rổ chuyền qua chuyền lại trên tay vài người, trong sân vẫn là đội bóng ấy. Tiếng còi cất lên, hiệp đấu thứ nhất kết thúc.
Tiểu mập mạp Tạ Chân mồ hôi đầy đầu, muốn nhanh chóng chạy tới ghế nghỉ, cậu sắp ch.ết khát rồi.
Không đợi cậu đi tới, Lâm Nhiên đã ném chai nước tới.
Tạ Chân duỗi tay nhanh nhẹn đón được, hắc hắc cười: "Không phải nói ngoa, thân thủ này của tôi thật sự quá tốt."
Lâm Nhiên liếc mắt một cái, không nói chuyện.
Nghĩ thầm tiểu mập mạp này tự tin mười năm vẫn vậy.
Hà Mặc đi theo tới, cầm khăn lên tiện tay lau mồ hôi, ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhiên, hỏi: "Nhiên ca, hôm nay cậu không ra sân thật à?"
Lâm Nhiên ừ một tiếng, không giải thích nguyên nhân.
Anh ngước mắt nhìn về phía người đang vui vẻ chạy trên đường băng, người khác chạy hai vòng thì đã đi chơi hết. Chỉ còn mỗi cô ở đó chạy miệt mài, chạy đến là vui.
Chạy có vài bước mà thôi, bé ngốc này cũng vui vẻ như vậy.
Lẳng lặng nhìn hồi lâu, Lâm Nhiên mới nghiêng đầu nói với Hà Mặc: "Tối nay tôi phải ra ngoài với Thịnh Thanh Khê một chuyến, lát nữa sẽ đi tìm lão Khuất để xin phép. Không ăn tối với hai cậu được nhé."
Tạ Chân vừa nghe được hai chữ "Ra ngoài" đã dựng lỗ tai, Lâm Nhiên lại muốn đưa Thịnh Thanh Khê đi đâu làm gì. Cậu cảnh giác nói: "Nhiên ca, cậu và tiên nữ lén đi ăn cái gì ngon đúng không?"
Hà Mặc hận sắt không thành thép vỗ vai Tạ Chân: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn."
Nhiên ca với tiên nữ, đôi trẻ nhà người ta đi hẹn hò mà cậu cũng muốn thò một chân, đây chẳng phải tìm đánh à!?
Nhắc đến ăn Tạ Chân còn có chút đáng thương nha, mới qua có nửa học kỳ mà cậu đã gầy đi gần mười cân, về đến nhà ba mẹ Tạ nhìn thấy còn tưởng rằng cậu có vấn đề gì, ăn một miếng một tiếng thật ngoan, hận không thể mang hết tiền ra mua đồ ăn cho cậu.
Tạ Chân đáng thương vô cùng: "Học tập thật vất vả."
Hà Mặc sờ sờ cái đầu béo của cậu, buồn bã nói: "Thật sự, cậu nói không có khả năng thi cùng trường với hai người Nhiên ca. Nhưng chúng ta có thể thi trường cách vách mà, cậu nói xem có đúng không?"
Tạ Chân thở dài: "Aizzz, lúc đầu vốn muốn ở lại Sơ Thành. Nhưng tôi nghĩ đến sau này không có ai trông tiên nữ giúp Nhiên ca, tôi lại rất lo lắng. Về sau nếu bị đá, với cái tính kia của tiên nữ thì chắc chắn cũng sẽ chẳng nói Nhiên ca câu nào đâu."
Lâm Nhiên:
Tôi vẫn còn ngồi đây đấy?
Hà Mặc lắc đầu, vẻ mặt cao thâm khó đoán: "Tôi thấy không hợp lý lắm. Rõ ràng khả năng Nhiên ca bị đá lớn hơn nhiều nhé, cậu xem tiên nữ đi, sẽ không có ai theo đuổi cậu ấy chắc?"
Hà Mặc ngắm nghía Lâm Nhiên một cái: "Còn cái tính tính thiếu gia này của Nhiên ca ấy à, mấy cô gái nhỏ mới không thèm cậu ấy."
Tạ Chân trầm tư một lát, gật đầu tán đồng: "Cậu nói có đạo lý."
Lâm Nhiên:
Không phải tôi chỉ nói một câu muốn đi ra ngoài thôi à?
Lâm Nhiên phát hiện hai đứa này từ khi có Thịnh Thanh Khê chống lưng cho, thì ngày càng nói chuyện không chút cố kỵ, nếu là trước kia, chỉ cần anh lạnh mặt liếc một cái thì hai người đã sớm ngậm miệng. Còn bây giờ lại dám coi như không thấy.
Lâm Nhiên không muốn ở đây lâu hơn nữa, dứt khoát đứng dậy đi tìm Tiểu Khê lưu nhà anh.
Chỉ có Tiểu Khê lưu nhà anh tốt với anh nhất.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió nhẹ nhàng thổi qua.
Khi gió thổi qua như mang tới cả biển bông mềm mại, êm ái cọ cọ lên mặt người.
Lúc Thịnh Thanh Khê chạy tới gần sân bóng rổ đã để ý thấy Lâm Nhiên đứng gần đó nhìn cô, hai mắt thờ ơ, nhưng khi chạm tới ánh mắt cô, trong mắt lại nhiều thêm ý cười.
Anh lẳng lặng đứng nơi đó nhìn cô.
Cô đổi hướng không chạy về phía trước nữa, mà quay người chạy tới chỗ Lâm Nhiên.
Tốc độ không những không chậm lại, mà càng chạy càng nhanh.
Lâm Nhiên giang hai tay cánh tay đón cô gái nhỏ đang lao tới, ôm vào lòng.
Vì vẫn còn đang trên sân thể dục, nên anh chỉ ôm một cái như vậy rồi buông cô ra luôn. Giữa trán cô gái nhỏ thấm tầng mồ hôi mỏng, mặt nhỏ đỏ bừng, chỉ có cặp mắt kia nhìn anh là vẫn sáng ngời như lúc ban đầu.
Lâm Nhiên cúi đầu lau mồ hôi cho cô, thấp giọng nói: "Không chạy nữa nhé, nghỉ ngơi một lát. Chiều nay tan học chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Thịnh Thanh Khê ngưỡng mặt tránh khỏi tay Lâm Nhiên đang làm loạn trên mặt cô, nghe Lâm Nhiên nói vậy, cô không hỏi vì sao, gật gật đầu rồi lôi anh vào sân bóng rổ cạnh đó.
Khi hai người quay lại, bọn Tạ Chân đã bắt đầu nửa trận sau.
Lâm Nhiên mở nắp chai nước ra đưa cho Thịnh Thanh Khê, cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn vào sân bóng rổ, nhận lấy chai nước uống một cách tự nhiên rồi trả lại cho anh. Thậm chí còn không thèm nhìn anh một cái nào.
Lâm Nhiên cảm thấy không bằng lòng.
Anh ném chai nước sang một bên, giơ tay xoay đầu cô, nhướng mày hỏi: "Xem hiểu sao?"
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt: "Lúc làm việc, đơn vị thường xuyên tổ chức đấu bóng rổ."
Lâm Nhiên ngẫm nghĩ cảm thấy cũng đúng, vừa định buông tha cô thì lại nghĩ tới một vấn đề còn nghiêm trọng hơn. Vừa rồi Hà Mặc nói, dù Thịnh Thanh Khê có đi đâu cũng có người theo đuổi. Một cô gái xinh đẹp thuần khiết như vậy, ở trong đội cảnh sát, tuyệt đối không thể không có người theo đuổi.
Lâm Nhiên sắc mặt căng thẳng, giọng nói hơi trầm xuống: "Thịnh Thanh Khê."
Thịnh Thanh Khê vẻ mặt nghi hoặc: "Ừm?"
Lâm Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm cô, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô. Hai mắt anh híp lại, ngữ khí đầy sự uy hϊế͙p͙: "Lúc đi làm có ai theo đuổi cậu không? Mấy người?"
Thịnh Thanh Khê: "......"
Thịnh Thanh Khê đối mắt với Lâm Nhiên vài giây, cảm thấy vẫn nên ăn ngay nói thật thì hơn: "Đơn vị thì không có, các tiền bối đều kết hôn cả rồi. Nhưng có xem mắt với một đồng nghiệp ở bộ phận khác."
Lâm Nhiên:!
Anh vừa mới nghe được cái gì?
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng giải thích: "Khi ấy là các tiền bối đều hợp sức giới thiệu cho, mình đã từ chối rất nhiều lần. Nhưng lần đó họ nói là tiệc của cả Cục, đến rồi mình mới biết là tiệc xem mắt."
Lâm Nhiên nghiến nghiến răng hàm, hung hăng hỏi: "Tên đó tên gì?"
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt: "Không nhớ rõ nữa."
Cô không nhớ rõ thật. Người đàn ông hôm đó rất căng thẳng, cả bữa cơm cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô cái nào, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, chắc cũng bị lừa tới rồi.
Lâm Nhiên hừ nhẹ: "Tốt nhất là cậu thật sự không nhớ rõ."
Thịnh Thanh Khê vẻ mặt vô tội: "Thật mà."
Lâm Nhiên xách Thịnh Thanh Khê lên: "Không được nhìn nữa, về lớp nghỉ ngơi."
Nhìn làm gì, có cái gì hay mà nhìn, không phải chỉ là mấy đứa hôi rình thôi à.
Thịnh Thanh Khê giãy giụa không có kết quả, đành phải ngoan ngoãn theo Lâm Nhiên trở về.
Một tay kéo ống tay áo Lâm Nhiên, một cái tay khác vuốt vuốt tóc dài bị gió thổi loạn.
Ánh nắng nhạt nhòa chiếu lên đồng phục xanh trắng, những tia nắng nhuốm vàng mái tóc đen của thiếu niên thiếu nữ, bóng dáng một cao một thấp cùng đi bên nhau, ánh sáng không ngừng theo đuôi bước chân của hai người họ.
Sân bóng rổ gần đó vang lên tiếng hô hào cổ vũ.
Gió nhè nhẹ dịu dàng thổi qua.
-
Buổi chiều tan học.
Lâm Nhiên không đứng dậy để Thịnh Thanh Khê đi ra như mọi lần, thấy cô gái nhỏ ngồi bên trong nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc mới không khỏi nhướng mày: "Xếp cặp sách đi, tối không về đâu, xong sẽ đưa cậu về nhà luôn."
Thịnh Thanh Khê ngẩn người: "... Không phải chỉ đi ăn cơm à?"
Lâm Nhiên thấy cô không có chút tự giác nào, có chút bất đắc dĩ nói: "Hôm nay là sinh nhật chính mình mà cậu cũng không nhớ à?"
Thịnh Thanh Khê đúng là không nhớ thật.
Sau khi đi làm cô đã không ăn sinh nhật, chỉ khi Thịnh Lan gọi điện tới cô mới bớt chút thời gian để về một chuyến, nhiều khi cô phải ở ngoài làm nhiệm vụ thì căn bản không thể về được. Đối với Thịnh Thanh Khê, đây không phải là ngày đặc biệt gì.
Cô lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Không phải sinh nhật mình."
Lâm Nhiên cũng từng nghe Thịnh Lan nhắc tới một lần, mới biết được sinh nhật của Thịnh Thanh Khê là ngày Thịnh Lan đưa cô về Viện phúc lợi. Là một ngày xuân hoa nở rộ.
Lâm Nhiên nhìn cô khẽ cười, duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ: "Sau này sẽ phải."
Thịnh Thanh Khê nhấp môi, ngoan ngoãn thu dọn đồ.
Tạ Chân và Hà Mặc đồng loạt nhìn Lâm Nhiên với Thịnh Thanh Khê cùng nhau bước ra khỏi lớp, trong lòng không hiểu sao lại có chút thê lương. Từ khi Thịnh Thanh Khê chuyển trường tới đây, bọn họ đều cùng nhau ăn cơm, đột nhiên bị vứt bỏ họ thấy thật mất mát.
Tạ Chân ưu sầu: "Rốt cuộc bọn họ đi ăn đồ ngon gì nhỉ?"
Hà Mặc vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: "Vừa nãy cậu không nghe gì à? Nhiên ca tổ chức sinh nhật cho tiên nữ đó."
"Cái gì cơ?!" Bây giờ tiểu mập mạp thật sự rất không vui, "Sinh nhật tiên nữ á? Không được, tôi không thể cứ ngồi ở đây thế này được, mình cũng muốn đi ăn sinh nhật cùng tiên nữ."
Nói xong Tạ Chân bất chấp tất cả, xoay người chạy thẳng ra ngoài.
Hà Mặc gấp rút đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu: "Cậu đi làm gì chứ? Nào có ai vội vàng chạy đi làm bóng đèn như thế chứ."
Tạ Chân nói có sách mách có chứng, phản bác: "Nhiên ca còn chưa thông báo đâu, sao chúng ta lại là bóng đèn được chứ? Tiên nữ dạy kèm cho chúng ta vất vả như vậy, chúng ta không thể mua mà sinh nhật sao?"
Hà Mặc nghe xong, Tạ Chân nói có đạo lý.
Vì thế, hai người cùng đuổi theo Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê.
Mười phút sau, cổng trường.
Lâm Nhiên đen mặt nhìn hai đứa mặt đầy vô tội - Tạ Chân, Hà Mặc.
Khó khăn lắm mới có thể đi chơi riêng với Tiểu Khê lưu nhà mình một buổi, còn là một ngày quan trọng thế này nữa chứ. Ngày thường không mang theo Lâm Yên Yên thì cũng dắt theo hai đứa ngốc này, thế mà hôm nay cũng không trốn thoát được.
Lâm Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt, thái dương giật giật, đè nén tính tình hỏi: "Các cậu tới làm gì?"
Tạ Chân nhếch miệng cười: "Ăn cơm."
Hà Mặc hắng giọng: "Ăn sinh nhật tiên nữ."
Lâm Nhiên đang muốn nói gì đó lại cảm giác góc áo bị người ta kéo kéo.
Anh nuốt lời nói vào miệng, hừ nhẹ một tiếng, mặc kệ hai đứa kia ôm Thịnh Thanh Khê lên xe.
Tạ Chân và Hà Mặc thấy Lâm Nhiên đã đồng ý thì nhanh chóng lái xe đuổi kịp, tránh cho bị đá lại đằng sau.
Hai người đi đường đều tò mò Lâm Nhiên sẽ đưa Thịnh Thanh Khê đi đâu, nói mãi rồi lại đánh cược với nhau, Tạ Chân đoán là nhà hàng cao cấp nào đó, còn Hà Mặc đoán là một nhà hàng tư nhân.
Kết quả, hai người không ai đoán đúng.
Nửa tiếng sau, bọn họ ôm mũ bảo hiểm, kinh hãi ngửa đầu lên nhìn tàu lượn siêu tốc trong công viên, bên tai vang lên từng đợt tiếng thét chói tai, hai người cùng nuốt nuốt nước miếng.
Thịnh Thanh Khê không nghĩ tới Lâm Nhiên sẽ đưa cô tới công viên giải trí.
Cũng hơi hơi choáng váng.
Lâm Nhiên thấy Thịnh Thanh Khê nhìn chằm chằm vào tàu lượn siêu tốc thì không khỏi cảm thấy buồn cười: "Không dẫn cậu đi ngồi cái đó đâu, sẽ chơi cái khác. Ăn cơm trước, ăn xong sẽ dẫn cậu đi chơi."
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng bổ sung: "Cao đều không chơi nhé."
Cô không thích cảm giác mất khống chế cho lắm.
Lâm Nhiên hừ cười: "Không chơi."
Lúc Lâm Nhiên nắm tay Thịnh Thanh Khê đi vào trong, hai người Hà Mặc và Tạ Chân đang cãi nhau ở đằng sau.
Hà Mặc oán hận nói: "Là cậu nhất định phải chạy theo!"
Tạ Chân run rẩy che lại trái tim nhỏ bé của mình: "Sao tôi biết sẽ đi tới chỗ quỷ quái này chứ hu hu hu. Mặc tử, tôi sợ quá."
Hà Mặc thấy tiểu mập mạp sợ hãi như vậy thì quyết định nói ra sự thật tàn nhẫn: "Thật ra, rất nhiều trò có yêu cầu về cân nặng. Có vài chỗ cậu không thể chơi được đâu."
Tạ Chân lập tức biến thành một bầu trời nắng, vẻ mặt vui sướng, ngay cả giọng cũng cao đến quãng tám: "Thật vậy chăng? Thật tốt quá đi!"
Hai người ồn ào nhốn nháo một đường, đến nhà hàng lúc nào không hay biết.
Nhà hàng này nằm trong công viên, ngày thường không mở cho người ngoài, chỉ mở cho vài câu lạc bộ mà thôi. Lâm Nhiên còn không có giới hạn, bao cả nhà hàng.
Thời điểm Lâm Nhiên bước vào, nhân viên phục vụ đã nói với anh, bọn họ có chuẩn bị cho Thịnh Thanh Khê trang phục tinh xảo mỹ lệ và quyền trượng xa hoa, đêm nay cô sẽ trở thành công chúa đẹp nhất trong lâu đài này.
Lâm Nhiên thuận miệng nói một câu: "Không cần."
Ở trong mắt anh, Thịnh Thanh Khê mặc cái gì cũng đẹp. Dù cô có mặc bộ đồng phục đơn giản nhất đi nữa, thì cũng sẽ là nàng công chúa đẹp nhất của anh.
Thịnh Thanh Khê nghe Lâm Nhiên nói không cần, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, trước đó còn lo lắng sẽ có rất nhiều vây quanh chúc cô sinh nhật vui vẻ hoặc là ca hát nhảy múa nhộn nhịp nữa.
Nhà hàng nằm ở nơi cao nhất, xuyên qua ban công nhỏ, bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ khu công viên nhộn nhịp kia, ánh đèn sáng trong như thủy tinh lập lòe, những con thú bông mềm mại, những cô gái với làn váy thướt tha......
Tạ Chân và Hà Mặc đã nóng ruột muốn ăn điểm tâm của nhà hàng.
Lâm Nhiên đưa Thịnh Thanh Khê đi dạo quanh ban công nhỏ một vòng.
Lúc này trời đã sẩm tối, sắc trời hoàng hôn còn dư lại.
Thịnh Thanh Khê ghé vào lan can nhìn công viên giải trí sáng trưng trước mắt, đu quay ngựa gỗ ca bài ca vui vẻ, vương miện tinh xảo duy mỹ, dường như cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm của các loại bánh kẹo.
Lâm Nhiên uể oải dựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê.
Ánh đèn trong công viên phản chiếu hết trong đôi mắt xinh đẹp của cô, cô như đang đắm chìm vào suy nghĩ, không biết lại đang tưởng tượng tới cái gì rồi.
Lâm Nhiên thay đổi cái tư thế, cùng nhìn xuống dưới với cô, hỏi: "Thịnh Thanh Khê, cậu nghĩ gì thế?"
Thịnh Thanh Khê ngây người một hồi mới nhìn chàng thiếu niên bên cạnh, anh mặc đồng phục màu xanh trắng, trông trắng trẻo mà sạch sẽ, sau lưng bị màu cam tím của bầu trời quấn lấy, đang rũ mắt nhìn cô.
Trong đôi mắt đen nhánh ấy chỉ chứa bóng dáng nho nhỏ của cô.
Anh ở nơi mà chỉ cần cô giơ tay là có thể chạm tới.
Thịnh Thanh Khê nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Mình chỉ nghĩ là, cuộc sống đúng thật là cách mình quá xa. Mười năm đó, mình không dám nơi lỏng dù chỉ là một ngày, đã rất lâu rồi mình chưa ngắm nhìn thành phố này như vậy."
Thịnh Thanh Khê rất hiếm khi nhắc tới mười năm kia, cũng rất ít nói về đời trước.
Cô không muốn dùng những thứ đó để giữ Lâm Nhiên lại.
Cô hiểu rõ, Lâm Nhiên cũng vậy.
Cho nên, Lâm Nhiên chỉ duỗi tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Mình có thể cùng cậu nhìn, cả hiện tại, và tương lai."
Thịnh Thanh Khê mím môi cười: "Lâm Nhiên, chúng ta vào ăn cơm thôi."
Lâm Nhiên cũng cười rộ lên: "Được."
...
Cả nhà hàng chỉ có bốn người, vốn ban đầu là có hai thôi. Phục vụ bê đồ ăn và bánh kem lên rồi lặng lẽ rời khỏi đó, trên bàn có chuông gọi phục vụ. Bánh kem trên bàn rất đơn giản, trên bánh kem trắng như tuyết có một con thỏ nhỏ, trong lòng thỏ nhỏ không ôm cà rốt mà là một quả dâu tây đỏ tươi.
Thịnh Thanh Khê nhìn thỏ con ôm dâu tây một lúc, bỗng nhiên nói: "Lâm Nhiên, cậu thích ăn dâu tây."
Lâm Nhiên lười nhác mà ứng: "Ừm, mình thích dâu tây, cậu thích mình."
Tạ Chân, Hà Mặc: "......"
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt, không phản bác anh.
Lâm Nhiên bị phản ứng của Thịnh Thanh Khê chọc cười, anh cầm cây nến bên cạnh lên hỏi: "Có muốn ước hay không?"
Thịnh Thanh Khê lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Nhiên, nhỏ giọng nói: "Không ước."
Ước mơ của cô đã ở cạnh cô.
Lâm Nhiên đặt nến xuống, cắt một miếng bánh kem nhỏ cho Thịnh Thanh Khê, quả dâu tây cũng bị anh để vào đĩa nhỏ của Thịnh Thanh Khê, còn con thỏ nhỏ kia, đương nhiên là của anh rồi.
Vừa rồi khi tan học, Hà Mặc và Tạ Chân đã gọi người mua quà ship đến công viên giải trí, khi Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê cùng ở ban công, bọn họ đã chớp lấy thời cơ này, nhanh chóng chạy xuống lấy quà.
Tiểu mập mạp dáng người linh hoạt, chạy trước một bước mang quà đặt quà của mình lên bàn.
Cậu gãi gãi đầu, có chút không quen khi nói chuyện nghiêm túc như này: "Tiên nữ, thời gian này cảm ơn cậu đã dạy kèm cho tôi và Mặc tử. Không phải đồ vật quý giá gì, chỉ là ngày thường cậu có thể dùng để xem sách điện tử thôi."
Thịnh Thanh Khê nhận lấy hộp quà của Tạ Chân, nhìn cậu nghiêm túc nói: "Mình sẽ dùng cẩn thận."
Nghe vậy mặt Tạ Chân đỏ lên, không biết nên nói gì nữa, ngày thường nói nhiều thật sự, giờ thì một chữ cũng không nhả ra được. Đành phải đẩy Hà Mặc một phát, ý bảo cậu ấy nhanh chóng tiếp giá.
Hà Mặc ho nhẹ một tiếng, đặt món quà lên bàn: "Tiên nữ, sinh nhật Nhiên ca năm nay tôi tặng cậu ấy một cái đồng hồ. Cũng giống vậy, mẫu đó cũng có kiểu dáng dành cho nữ."
Á?
Thịnh Thanh Khê quay đầu nhìn Lâm Nhiên, tựa như đang hỏi đồng hồ của anh đâu?
Lâm Nhiên: "......"
Sao anh biết được Hà Mặc sẽ chơi chiêu này chứ, cái đồng hồ không chừng còn vứt ở góc nào ấy chứ. Nhưng cái là, thằng nhóc Hà Mặc này cũng thật thông minh, một thao tác khiến cái đồng hồ lập tức có giá trị luôn.
Lâm Nhiên bình tĩnh xong ngẫm lại lại cảm thấy sai sai, sao anh cảm thấy Hà Mặc đang mắng mình nhỉ?
Tạ Chân và Hà Mặc đưa quà xong, động tác nhất nhất nhìn về phía Lâm Nhiên, trong lòng đều đang đoán Lâm Nhiên sẽ chuẩn bị quà gì cho Thịnh Thanh Khê, rốt cuộc chuyện họ làm được thì Lâm Nhiên càng phải làm được.
Lâm Nhiên thấy hai người đối diện bỗng nhiên nhìn qua, lạnh nhạt nhếch khóe miệng.
Quà của anh đương nhiên phải giấu đến thời khắc quan trọng rồi, ai muốn cho hai đứa này vây xem chứ.
Lâm Nhiên khinh thường nhẹ nhàng nhìn họ một cái: "Ăn cơm."
Tạ Chân:
Hà Mặc: "......"
Người này làm trò gì thế? Sao không chuẩn bị quà hả?
Trong nhà hàng ánh nến lay động, Thịnh Thanh Khê ăn mì xong rồi nghiêng đầu nghe ba người này đấu võ mồm, thi thoảng Hà Mặc và Tạ Chân sẽ đá đểu Lâm Nhiên một câu, nhưng mà cứ nói đến cuối là hai người họ lại nội chiến trước.
Lâm Nhiên còn chưa bắt đầu phát huy, hai đứa học sinh tiểu học đối diện đã bắt đầu um sùm.
Lâm Nhiên mặt vô cảm nhìn hai người đối diện ầm ĩ.
Anh tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho Tiểu Khê lưu, cứ như vậy mà biến thành đại hội cho hai đứa gà đấu võ mồm.
Lâm Nhiên nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, cô đang nâng má nghiêm túc nghe hai người cãi nhau, đôi khi nghe được vài câu quá lời còn tỏ ra kinh ngạc, nhìn đứng đắn như đang diễn thuyết gì đó vậy.
Anh giơ tay nắn bóp hai má cô, thấp giọng nói: "Đưa cậu xuống dưới trước một lát?"
Thịnh Thanh Khê gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua hai người đối diện, như đang hỏi tính sao bây giờ.
Lâm Nhiên hừ nhẹ một tiếng: "Bánh kem còn chưa ăn xong, A Chân sẽ không lãng phí đồ ăn."
Ý chính là, hai người kia muốn tiếp tục ở lại đây ăn cơm.
Thịnh Thanh Khê ôm hai hộp quà nhỏ của mình rồi muốn đi ra ngoài, kết quả mới vừa đứng lên, hộp trong lòng đã bị Lâm Nhiên cầm đi, anh thản nhiên: "Tịch thu, ngày mai trả lại cậu."
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt, không phản bác lại anh, tự giác đem tay đặt vào tay Lâm Nhiên, chờ anh nắm cô đi ra.
Lâm Nhiên dừng một lát, chợt bật cười.
Anh cẩn trọng nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.
...
Trăng sáng treo cao trên trời.
Mọi thứ trước mắt như được phủ lên một tầng sáng ấm áp.
Đu quay ngựa gỗ ánh đèn sặc sỡ, âm nhạc du dương thấu tâm người, hương thơm thơm ngọt của kẹo bông gòn cũng dần tản ra, dường như cuộc sống về đêm đã mở màn.
Lâm Nhiên nhìn lướt một vòng xung quanh, khẽ nâng cằm: "Qua bên kia ngồi chờ mình."
Thịnh Thanh Khê không hỏi tại sao, ngoan ngoãn đi qua.
Tuy hôm nay không phải cuối tuần, nhưng công viên người đến người đi. Chỉ vài giây hình bóng của Lâm Nhiên đã biến mất trong đám đông, Thịnh Thanh Khê ngẩn người nhìn phương hướng anh rời đi.
Tháng Sáu đã ngày càng đến gần.
Sự bất an trong lòng cô cũng dần lớn lên, nhưng cô lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Thịnh Thanh Khê rũ mắt, nhỏ giọng thở dài.
Suy nghĩ miên man khiến cô không để ý tới, người nào đi qua hàng ghế cũng lén nhìn cô.
Thiếu nữ an tĩnh mỹ lệ mặc một bộ đồng phục xanh trắng đơn giản, một thân một mình ngồi trên ghế, thân hình nhỏ yếu ở dưới màn đêm trông có chút nhu nhược đáng thương, mặt cô còn mang theo nỗi u sầu mơ hồ.
Có người lấy điện thoại ra muốn chụp một tấm ảnh.
Ngay lúc hắn mở máy ảnh ra nhắm vào thiếu nữ ngồi trên ghế, bên cạnh bỗng nhiên có một ngón tay với đốt xương rõ ràng thò tới, ấn vào nút nguồn của hắn, màn hình điện thoại lập tức tối đen.
Người chụp ảnh khó hiểu nhìn sang bên cạnh, đối diện ngay với ánh mắt u tối của thiếu niên.
Thiếu niên trước mặt thân hình cao lớn, mặt mày sắc bén có chút ác liệt, trên người mặc cùng một kiểu đồng phục với thiếu nữ kia. Dù bọn họ đang cách nhau một nhất định, hắn vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách ập tới.
Hắn ngượng ngùng xin lỗi: "Ngại quá."
Nói xong thì chạy biến.
Lâm Nhiên sải bước tới chỗ Thịnh Thanh Khê, cô gái nhỏ đang thẫn thờ ngồi trên ghế, hồn nhiên không biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì.
Một cái bóng đổ xuống, hơn nửa phần ánh sáng bị che mất.
Lúc này, Thịnh Thanh Khê mới vô thức ngước mắt nhìn lên, ngay trước mắt cô là một cái kẹo bông gòn to trắng như mây, còn có mấy viên sôcôla tròn tròn màu sắc rực rỡ.
Lâm Nhiên đứng trước mặt cô, đem che hết hơn nửa trong số những ánh mắt hướng vào cô.
Thịnh Thanh Khê còn môi cười nhẹ, nhẹ giọng gọi anh: "Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên đáp lại xong, đem kẹo bông gòn nhét vào tay cô. Ngoài kẹo bông gòn thì anh còn mang về một quả bóng bay, bóng bay màu vàng kim dù ở ban đêm cũng rất nổi bật.
Là hình sư tử nhỏ, rất đáng yêu.
Lâm Nhiên hơi cúi người, đem bóng bay buộc vào cổ tay trắng nhỏ của cô, thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.
Thịnh Thanh Khê cắn một miếng kẹo bông gòn, vị ngọt nị tan trên đầu lưỡi.
Cô lẳng lặng nhìn động tác của Lâm Nhiên, chờ anh đứng lên rồi mới hiếu kỳ lắc lắc tay mình, sư tử nhỏ màu vàng lắc lư theo cử động của cô, rồi lại đứng im về chỗ cũ.
Lâm Nhiên yên lặng nhìn cô chơi một hồi, chờ cô chuyển ánh mắt quay lại trên người anh mới duỗi tay vỗ vỗ đầu cô.
"Đi thôi, đưa cậu đi chơi."
"Lâm Nhiên, bóng bay bay cao thật đó."
"Ừ, như vậy mới không lạc mất cậu."
Từng ánh sáng sắc soi lên trời, màn đêm và ánh trăng đều thật dịu dàng.