Chương 64: Đốt cháy 64: Thịnh Thanh Khê, mình làm bạn trai cậu được không
"Coong——"
Tiếng chuông ở nơi xa nặng nề gõ vang, thanh âm xuyên qua bóng đêm truyền tới từng góc trong công viên, tất cả những nơi đang ồn ào đều chậm rãi dừng lại, ý cười trên mặt mọi người cũng không giảm.
11 giờ 45 phút tối, tiếng chuông kết thúc vang lên. Cao ngất.
Vũ hội long trọng hôm nay đã kết thúc.
Thật ra trong công viên không đông người lắm, nhiều phụ huynh đưa con cái đến xem xe hoa chạy qua rồi cũng đã đi về, người còn ở lại vũ hội phần lớn là người trẻ tuổi.
Các cô gái yểu điệu mặc lễ phục xinh đẹp, trên mặt là mặt nạ tinh xảo.
Không ít người thở dài chán nản vì vũ hội 11 giờ 45 đã kết thúc, rõ ràng phép màu của cô bé lọ lem 12 giờ mới biến mất, thật là cảm thấy có hơi buồn.
Lâm Nhiên che chở Thịnh Thanh Khê đi bên người, tránh khỏi đám đông đi ngược vào bên trong.
Đầu xuân, tiết trời buổi tối vẫn còn chút lạnh lẽo, Lâm Nhiên thoáng nhìn qua Thịnh Thanh Khê đang nép vào ngực mình, một tay anh kéo khóa cởi đồng phục ra, vung tay phủ kín cả người cô.
Thịnh Thanh Khê bị bọc trong áo anh nhẹ nhàng nhúc nhích, từ dưới áo đồng phục giọng nói truyền ra rầu rĩ: "Lâm Nhiên, chúng ta vẫn chưa về à? Mình không nói với mẹ Thịnh là sẽ về muộn đâu."
Lâm Nhiên ôm cô tiếp tục đi vào hướng bên trong, bước chân không ngừng: "Mình đã gọi điện rồi."
Thịnh Thanh Khê: "... Chúng ta đi làm cái gì đây?"
Lần này Lâm Nhiên không đáp lại.
Thịnh Thanh Khê đành tự mình giãy giụa ló đầu ra khỏi áo khoác to rộng của anh, bây giờ người khu trung tâm công viên đã tản đi, đèn ở các trò chơi bắt đầu tắt, công viên vốn náo nhiệt đã dần trở nên quạnh quẽ.
Âm nhạc hòa cùng bóng đêm, đu quay ngựa gỗ đã dừng xoay, tàu lượn siêu tốc cũng lẻ loi chìm vào trong đêm tối, vài nhóm người mệt mỏi đã đi tới khu nghỉ ngơi, tất cả đều thong thả lâm vào không khí trầm mặc.
Chỉ có bánh xe đu quay gần đó vẫn sáng đèn.
Bánh xe đẹp đẽ sáng ngời trong màn đêm giống như một mặt đồng hồ khổng lồ, nhìn từ nơi xa cũng giống như trăng trên trời.
Thịnh Thanh Khê dựa vào lồng ngực của Lâm Nhiên, nhìn về hướng bánh xe quay, nhấp nhấp môi, nhỏ giọng hỏi: "Lâm Nhiên, có phải chúng ta đi ngược đường rồi không? Chỗ đó là bánh xe đu quay mà."
Lâm Nhiên cong cong môi, không trả lời.
Chỉ có bàn tay đang nắm tay cô là hơi siết chặt.
Ngón tay thon dài của thiếu niên nắm cổ tay cô, là sự ấm áp duy nhất cô cảm giác được trong không khí se lạnh này, Thịnh Thanh Khê không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi theo anh về phía trước.
Lúc họ đến nơi, Tạ Chân và Hà Mặc vốn biến mất từ tối không biết nhảy ra từ chỗ nào, trong tay hai người đều cầm đồ ăn, lúc ăn vẫn không quên cãi nhau.
Tạ Chân phồng má lên đưa đồ trong tay tới: "Nhiên ca, tiên nữ, ăn không nè?"
Hà Mặc trợn mắt, túm tay Tạ Chân rụt trở lại, hạ giọng: "Đã là lúc này rồi, cậu mau chóng ngậm miệng lại. Bây giờ mà cậu dám làm hỏng việc của Nhiên ca, đừng trách cậu ấy kéo cậu tới quyền quán."
Tạ Chân nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn nhìn cái bụng nhỏ của mình.
Yên lặng ngậm miệng lại, thịt thịt trên người đều là bảo bối của cậu, tuyệt đối không thể giao cho Lâm Nhiên đánh được!
Lâm Nhiên không để ý hai đứa đang ríu ra ríu rít cái gì. Anh dừng bước chân, hơi cúi người cởi bỏ bóng bay trên cổ tay Thịnh Thanh Khê, tay duỗi ra, duỗi tay đưa bóng bay cho nhân viên công tác.
Lâm Nhiên cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận mặc lại áo khoác cho cô, kéo khóa kín mít qua cả cổ, xong mới nắm tay cô đi vào cabin.
Thịnh Thanh Khê xoay người nhìn lướt qua khu công viên trống rỗng, nhẹ giọng nói: "Lâm Nhiên, đóng cửa rồi."
Lâm Nhiên cười nhẹ một tiếng: "Ừ, là đóng cửa đối với họ."
Còn chúng ta thì chưa.
Thịnh Thanh Khê nhìn Lâm Nhiên ngồi ở đối diện, hơn nửa thân người anh chìm trong sắc tối, cửa khoang đóng lại ánh sáng cũng thay đổi, chớp mắt sườn mặt anh được chiếu sáng lên. Nhưng ngay khoảnh khắc sau lại chìm vào trong bóng tối.
Thịnh Thanh Khê ngẩn ra một chút.Ánh mắt vừa rồi của Lâm Nhiên, cô chưa từng gặp qua.
Nóng bỏng... điên cuồng mà nóng bỏng.
Dường như mọi áp lực và tàn nhẫn đều đã không còn.
"Sầm——"
Cửa khoang hoàn toàn khép kín.
Tim Thịnh Thanh Khê không biết vì sao lại đột nhiên nhảy lên.
Bầu không khí yên tĩnh lan tràn trong bóng tối.
Thịnh Thanh Khê chợt cảm thấy không gian nhỏ hẹp này trở nên nguy hiểm, rõ ràng người đối diện chưa hề động tới cô, nhưng hơi thở mang theo ý vị xâm lược và ánh mắt đó hoàn toàn áp bách cô, theo sát nhìn cô chăm chú.
Cô không thể trốn được đi đâu.
Thịnh Thanh Khê có chút bất an, cắn cắn môi, nhịn xuống không gọi tên Lâm Nhiên.
Chỉ vài giây sau, bánh xe tĩnh lặng bắt đầu chuyển động, cabin thoáng lung lay.
Thịnh Thanh Khê vô thức nắm lấy tay vịn bên cạnh, Lâm Nhiên hình như muốn đưa tay đỡ cô, nhưng bàn tay đưa đến một nửa đã dừng lại.
Một lát sau, anh lại chìm vào bóng tối.
Bánh xe dần quay lên cao, Thịnh Thanh Khê hình như nhận ra gì đó, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Công viên giải trí vốn đã chìm vào yên lặng, nay lại bỗng chốc sáng ngời, đu quay ngựa gỗ lại bắt đầu chuyển động, dàn nhạc vội vàng chạy tới bên dưới bánh xe đu quay, nhóm người nắm tay nhảy múa, thi thoảng sẽ hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Mọi thứ vốn đã yên tĩnh tịch mịch lại bắt đầu ồn ào náo động.
Thịnh Thanh Khê ngơ ngẩn ghé vào cửa nhìn xuống dưới.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn người trầm mặc ngồi kia: "Lâm Nhiên."
Âm nhạc tự do phiêu du khắp trời, pháo mừng nở rộ, bánh xe quay sắp lên tới đỉnh.
Ngay lúc này giọng nói khàn khàn của Lâm Nhiên cũng vang lên: "Nguyện Nguyện, sinh nhật tuổi 18 vui vẻ."
Giọng nói rơi xuống.
Bánh xe quay đến nơi cao nhất.
Giữa màn đêm đen nhánh nổ ra một tràng pháo hoa rực rỡ, như là có vô số ngôi sao thắp sáng bầu trời đêm, cũng giống như sao băng rơi xuống nơi chân trời, rơi xuống rồi lại nở rộ như một nụ hoa, kéo dài không dứt.
Tiếng chuông nặng nề lại lần nữa vang lên.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.
Một ngày mới đã đến, sinh nhật của Thịnh Thanh Khê đã đi qua.
Bánh xe đu quay chậm rãi chuyển động, cabin của họ dần đi xuống dưới.
Thịnh Thanh Khê ngẩng mặt, chuyên chú nhìn màn pháo hoa rực rỡ này, trong mắt ánh điểm đầy những ngôi sao rực rỡ. Cô biết, đây là đêm sao băng thuộc về một mình cô.
Ánh mắt tối tăm của Lâm Nhiên đặt trên mặt của Thịnh Thanh Khê, cô vẫn như lúc mới gặp, vẫn yên tĩnh dịu dàng như thế, từ ngày cô bước chân vào cuộc sống của anh, đã là như vậy, chưa từng thay đổi.
Cô đốt cháy trái tim lạnh lẽo khô cằn của anh, nó như rơi vào một vùng đất nóng bỏng, chỉ một chút lửa như vậy. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một cái ôm là đã có thể hàng phục anh.
Cái ngày gặp được cô, mới là ngày anh sống lại.
Bánh xe đu quay chậm rãi dừng lại.
Nhưng cửa khoang vẫn đóng chặt như cũ, dàn nhạc và nhóm người vừa rồi đã tản đi, nhân viên công tác đứng xung quanh cũng không thấy bóng dáng đâu. Như thể cả công viên giải trí rộng lớn này chỉ còn mỗi hai người họ vậy.
À, không đúng, là bốn người.
Hà Mặc và Tạ Chân đặc biệt chọn một cái cabin cách hai người Lâm Nhiên xa nhất có thể, cũng chính là khoảng cách thẳng tắp 180°, cho nên khi cabin của hai người Lâm Nhiên dừng lại.
Thì cabin của Hà Mặc và Tạ Chân đã dừng lại treo trên đỉnh cao nhất.
Hà Mặc: "......"
Nếu cậu ấy đánh thắng được Lâm Nhiên, thì chắc chắn giờ này Lâm Nhiên đã là người ch.ết rồi.
Tiểu mập mạp vẻ mặt hoảng sợ: "Mặc tử, sao bánh xe lại đột nhiên dừng rồi. Chẳng lẽ Nhiên ca đã quên chúng ta còn ở đây sao? Có lẽ cậu ấy cố ý trả thù vì chúng ta bám đuôi mà hu hu hu."
Mập mạp sợ hãi.
Mập mạp không vui chút nào.
Hà Mặc trợn trắng mắt: "Nhiên ca cũng chưa đi, rõ ràng là có chuyện muốn nói."
Tạ Chân căm giận: "Tại sao lúc nãy cậu không cản mình lại!"
Hà Mặc:
Dù có nói thế nào đi nữa, Lâm Nhiên đối với bọn họ chính là một tên súc sinh, không thể nghi ngờ....
Pháo hoa đã ngừng.
Trong khoang cabin bên dưới.
Thịnh Thanh Khê chăm chú nhìn pháo hoa trên trời, nên không chú ý tới người vốn ngồi đối diện đã lặng lẽ đứng dậy ngồi xuống cạnh cô từ khi nào, đến tận khi một chùm pháo hoa cuối cùng rơi xuống.
"Lâm..." Nhiên.
Tiếng Thịnh Thanh Khê đột nhiên im bặt.
Cô kinh ngạc nhìn Lâm Nhiên bên cạnh, anh cúi người đến gần, hoàn toàn vây kín cô giữa anh và cửa khoang. Trong cabin nhỏ hẹp tràn đầy mùi hương của Lâm Nhiên, nhiệt độ chung quanh cũng như đang nóng lên.
Ánh mắt nóng bỏng lướt trên khuôn mặt run rẩy cô, cuối cùng dừng lại ở môi cô.
Thịnh Thanh Khê có chút hoảng loạn dựa người ra sau, nhưng cô càng lùi thì Lâm Nhiên lại càng ép sát, cho đến khi đã chạm đến cửa khoang không còn đường lui rồi mới đánh bạo đẩy Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, gần quá rồi."
Lâm Nhiên chăm chú nhìn con thỏ bên dưới chỉ muốn tháo chạy, khẽ cười một tiếng: "Nguyện Nguyện, cậu đã thành niên rồi, biết không?"
Thịnh Thanh Khê tránh né ánh mắt anh, không đáp lại.
Lâm Nhiên cũng không nóng vội, anh đã đợi lâu như vậy thì cũng chẳng vội chút thời gian này, rốt cuộc nóng vội không thể ăn được thỏ nóng.
Khác với ánh mắt nóng bỏng của anh, thì giọng nói anh lại vô cùng thong dong: "Thịnh Thanh Khê, có phải cậu đã nói thích mình hay không? Còn là cái loại vô cùng, vô cùng thích đó, hửm?"
Thịnh Thanh Khê: "......"
Lời cô từng nói bị Lâm Nhiên đột nhiên thuật lại như vậy, tự nhiên sinh ra một tia mờ ám, nghe được còn cảm thấy hơi thẹn.
Vì một chút thẹn thùng này, cô trực tiếp trừng mắt nhìn anh một cái: "Cậu muốn làm gì?"
Lâm Nhiên đối diện với đôi mắt tròn xoe của cô một hồi, sau đó lại cất giọng nói thản nhiên, nhưng nghe kỹ còn thấy có chút hồi hộp, anh nói: "Thịnh Thanh Khê, chúng ta yêu đương đi, thế nào?"
Nhiệt độ trong không khí từng chút lan đến trên mặt Thịnh Thanh Khê, cô nhịn không được tròn mắt.
Tia sáng ảm đạm xuyên qua cửa kính chiếu lên nửa người Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê nhìn thấy đôi mắt thiếu niên đang dán chặt vào cô, ánh mắt tối tăm đầy cảm xúc cuồn cuộn không rõ.
Thịnh Thanh Khê thử thăm dò nhỏ nhẹ hỏi: "Mình có thể suy nghĩ một chút hay không?"
Lâm Nhiên:?
Anh lãnh khốc vô tình nói: "Không thể."
Thịnh Thanh Khê mím môi.
Người này sao lại bá đạo như vậy, suy nghĩ có chút cũng không được, nếu từ chối thì có khả năng đêm nay cô không thể ra khỏi đây được.
Cả đời trước lẫn đời này Thịnh Thanh Khê đều chưa từng yêu đương, cũng không nghĩ ra yêu đương với Lâm Nhiên thì sẽ thế nào. Theo cô mà nói, bây giờ họ đã rất thân mật, và cô cũng đã quen với phương thức ở chung này rồi.
Yêu đương... Sẽ có gì khác sao?
Nhưng mà là yêu đương Lâm Nhiên đó.
Thịnh Thanh Khê trầm mặc lâu quá, khiến Lâm Nhiên càng ngày càng nôn nóng, khi anh nhìn kỹ vào mắt Thịnh Thanh Khê, phát hiện cô gái nhỏ này vậy mà lại thất thần ngay lúc này?
Lâm Nhiên nghiến nghiến răng, nhắc nhở nói: "Mình cho cậu thêm một phút."
Giọng nói vừa phát ra được một giây, Thịnh Thanh Khê đang thất thần đã ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Lâm Nhiên, chúng ta yêu đương như thế nào?"
Yêu đương như thế nào? Yêu đương còn không phải là...
Lâm Nhiên cũng trầm mặc.
Nhưng Lâm Nhiên cũng chỉ bị vấn đề này chao đảo vài giây đã bình tĩnh lại, anh hung hăng nói: "Yêu đương thế nào rồi cậu sẽ biết, cậu chỉ cần nói muốn hay không thôi."
Cảnh tượng này không hề giống trong tưởng tượng của của Lâm Nhiên.
Ở trong tưởng tượng của anh, khi anh hỏi câu kia, con thỏ ngốc này sẽ ngoan ngoãn chạy tới ôm anh, sau đó mềm mại đồng ý hoặc thẳng thừng nhào qua hôn anh một cái, vui vẻ hạnh phúc thế mà.
Nhưng hiện thực đã vùi dập anh.
Thịnh Thanh Khê nghĩ nghĩ, trước đó cô đã trò chuyện với lão Khuất. Khi ấy, lão Khuất đã cam chịu với chuyện họ yêu đương, ông ẩn ý nhắc tới thành thích của Lâm Nhiên rất ổn định, hy vọng quan hệ của hai người cũng có thể ổn định.
Bởi họ dù có yêu đương hay thất tình đều sẽ ảnh hưởng tới người kia.
Vì thế Thịnh Thanh Khê mang ý tưởng mình phải chịu trách nhiệm Lâm Nhiên, lấy hết can đảm nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, mình đồng ý yêu đương với cậu. Nhưng mà... Nhưng mà phải chờ thi đại học xong nhé."
Lâm Nhiên cắn răng, đứa nhỏ này quả thực muốn tức ch.ết anh mà.
Nhưng mà anh lại không thể làm gì được cô cả, chẳng lẽ anh phải trói cô ở đây bắt cô đồng ý chắc?
Lâm Nhiên hừ nhẹ, bắt đầu đưa ra điều kiện trao đổi: "Có thể, nhưng mình phải sử dụng chút quyền lợi trước đã, tránh cho cậu lại đổi ý."
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt: "Mình sẽ không đổi ý."
Lâm Nhiên gây rối vô cớ: "Cậu cứ nói là có đồng ý hay không đi."
Thịnh Thanh Khê suy tư một lát, gật gật đầu: "Vậy cậu..."
Lời nói của cô bị hành động của Lâm Nhiên đánh gãy.
Gáy mềm mại bị bàn tay thon dài cố định lại.
Lâm Nhiên hơi dùng sức ôm cả người Thịnh Thanh Khê vào trong lòng, người trong lòng bị anh ép ngẩng đầu lên. Không chút do dự, anh trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này khác biệt với tất cả những nụ hôn đã từng.
Lâm Nhiên ngang tàn, không phí chút sức nào đã thực hiện được mục đích.
Lòng bàn tay sau gáy nóng bỏng, giữa đôi môi quấn quít cũng nóng bỏng.
Thịnh Thanh Khê mở to hai mắt, bàn tay nắm áo Lâm Nhiên bỗng siết chặt. Đây là một loại cảm giác lạ lẫm mà lại kỳ diệu, tựa như mỗi tấc da thịt trên người cô đều run rẩy theo động tác của Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê hít thở không thông, không nhịn được đẩy đẩy Lâm Nhiên.
Cô cảm thấy mình sắp tắt thở mất rồi.
Chút sức lực nhỏ như mèo ấy làm sao mà lay chuyển được Lâm Nhiên, cuối cùng anh còn dùng sức mà câu lấy cái lưỡi mềm mại một lát rồi mới ung dung rời khỏi môi cô.
Thịnh Thanh Khê nhịn không được nức nở một tiếng.
Lâm Nhiên bị cô kêu đến da đầu tê dại, anh nhéo nhéo vành tai đỏ bừng của cô rồi mới buông tha.
Anh nhìn Thịnh Thanh Khê đang thở dốc thì cười nhẹ, tiếng nói khàn khàn lộ rõ sự lười biếng và ý cười thỏa mãn: "Thịnh Thanh Khê, mình là bạn trai cậu sao?"
"..."
Cô không thèm để ý đến anh.