Chương 2: Lấy em làm điểm tâm (1)
Sau khi Ly thư ký ra ngoài ném một ánh mắt hung dữ khi đi ngang qua cô thì cửa phòng được đóng lại.
"Cô. Lại đây."
Âm điệu ra lệnh buộc người khác không thể không tuân.
Lô Vỹ Tinh ngờ nghệch bước từng bước nhỏ, tựa hồ di chuyển dích dắc.
"Nhanh một chút."
Người nào đó không kiên nhẫn nhíu lại đôi mày, Lô Vỹ Tinh giật thót vội chạy lại trước mặt hắn.
Hắn nheo lại đôi đồng tử sắc sảo, nhìn vào kẻ đang đứng cúi đầu như đứa trẻ có lỗi.
"Cô biết tôi là ai không?"
Lô Vỹ Tinh lén lút mím môi nhìn hắn.
"Ni...Ninh tổng?"
Ninh Kiến Thần gật gật đầu tỏ ý tán thưởng. Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên ghé sofa ý bảo cô ngồi.
Mặt Lô Vỹ Tinh nhất thời ửng hồng, đây là Ninh Ba, làm sao có thể ngồi chung với đại boss như vậy.
Cô bỗng kinh hãi không khỏi tự chủ lui ra phía sau một bước.
"Cô muốn phỏng vấn?"
Ninh Kiến Thần không nhanh không chậm nhìn cô tựa dã thú rình mồi mà nói.
Vấn đề lớn đây. Phỏng vấn a. Tất nhiên rồi.
Liền như phản xạ không điều kiện, cô cúi đầu ngồi xuống.
Nhưng cô không biết, cô không biết rõ, ánh mắt người đàn ông bên cạnh như một con sói, một con sói đã đói khát rất lâu, đôi mắt hắn đen láy thâm trầm, mang dục vọng nồng đậm, giống như dao nhỏ muốn hung hăng lóc từng mảng da thịt cô, tựa hồ muốn lột trần, ăn thịt cô đến xương cốt cũng không chừa lại.
Bỗng bên eo cô xuất hiện một bàn tay, thêm lực đẩy người cô nghiêng sang một bên.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, lại ngã vào một lồng ngực mạnh mẽ, chiếc váy rộng cổ tuột ra, nhất thời lộ một mảnh trắng muốt, đồng tử người đàn ông kia gắt gao co rút lại, hơi hơi nheo mắt, từ trên nhìn vào cổ áo cô.
Bộ ngực tuyết trắng mềm mại lộ ra hơn phân nửa, khuôn ngực nhấp nhô, khiến đoá hoa nhỏ trên đó cũng di động, như hai quả dâu tây hồng trên bánh bao, dụ dỗ hắn cắn lên.
Cảm giác rõ ràng hô hấp nặng bề từ phía sau, bàn tay to nóng bỏng đang đặt trên eo giống như bàn ủi, Lô Vỹ Tinh vội vàng đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo chính mình: “Á, tôi...tôi xin lỗi.”
“Không cần. Tôi cố ý đấy.”
Giọng nói Ninh Kiến Thần trầm khàn và nhỏ, mang chút ái muội và dục vọng, hắn cũng không buông tay, đốt ngón tay thô ráp cách y phục thật mỏng vuốt ve cô eo, một mảnh nóng cháy.
Lô Vỹ Tinh cắn chặt môi, khẽ nhích người, nhưng bàn tay người kia vẫn dính chặt như keo, gắt gao ghì chặt trên thân thể cô.
“Đừng, đừng như vậy.”
Cô duỗi tay cố gắng đẩy hắn ra, nội tâm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng lại không dám lớn tiếng hét lên.
“Anh làm gì thế, nơi này là công ty, là phòng làm việc của tổng giám đốc, có camera, sẽ bị người khác nhìn thấy… A!”
Lô Vỹ Tinh kinh hãi thở gấp, đôi bàn tay di chuyển từ eo lên phía trên, gấp gáp nắm lấy một bên đẫy đà, thô lỗ xoa nắn.
“Ý cô là nếu không để người khác thấy thì được?”
Nam nhân dồn thân thể mảnh khảnh của cô vào góc sofa, đưa mắt nhìn xuống liền nhìn thấyđôi ngực chính mình bị người đàn ông phía sau nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, một vật thô kề sát eo cô, khiến cô hít thở dồn dập.
“Không, đừng!”
Cô nôn nóng vặn vẹo thân thể, không tưởng tượng cảnh tượng tiếp theo. Mong muốn chạy thoát khỏi đây.
Tay người đàn ông kia cường tráng mạnh mẽ, giam cầm cánh tay đang giãy giụa của cô ở phía sau, khiến cho bầu ngực căng tròn càng ưỡn cao, càng thuận tiện cho bàn tay hắn chà đạp, hô hấp hắn càng dồn dập, nặng nề ʍút̼ gặm cổ cô, vật căng thô to cọ vào hông cô, không ngừng ma sát, cho dù cách lớp quần áo, Lô Vỹ Tinh cũng rõ ràng cảm giác vật nam tính khổng lồ kia đang nóng cháy, nhất là cô càng giãy dụa, vật kia lại càng lớn hơn.
“Em thật thơm ngọt, thật khiến tôi muốn nếm thử.”
Nam nhân vừa nói những lời hạ lưu, tay vừa lần vào trong váy cô, không để ý đến sự vũng vẫy yếu ớt của cô, cưỡng hãn in dấu tay lên nơi tư mật nhất của người con gái, đùa bỡn đoá hoamẫn cảm.
“A!”
Thân người Lô Vỹ Tinh mạnh mẽ run lên, cảm thấy bụng không ngừng co rút, một luồng khí nóng dâng trào, một loại cảm giác kỳ quái mà xa lạ khiến cô xấu hổ và giận dữ không biết phải làm sao.
“Đừng, đừng mà” Cô thét chói tai khóc ra, “Van cầu anh, đừng."
“Đừng ngừng sao?”
Ninh Kiến Thần cũng dần khó khăn thở dốc, hai ngón tay thô lỗ chen vào hoa huyệt cô, sờ soạng phần thịt mềm bên trong
"Tiểu yêu tinh, kẹp tôi chặt vậy, a, thật muốn giết ch.ết em."
“Đừng! Van cầu anh."
"Yên tâm đi. Phòng tôi không có camera. Không ai nhìn thấy đâu."
Ngón tay hắn chọc ra vào trong cơ thể cô, dính đầy hoa dịch trắng mịn
“Xem kìa, rõ ràng đã muốn, lại sống ch.ết làm dáng điệu trinh tiết liệt nữ.”
Hắn rút ngón tay ra, xoa xoa chất lỏng dính ở đầu ngón tay nhớt nhát, hô hấp không ổn ɭϊếʍƈ nhẹ vành tai cô, tay còn lại kéo cao phần chân váy, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
“Tiểu yêu tinh, em rõ ràng đang cầu xin tôi đâm ch.ết em."
Lô Vỹ Tinh hoảng sợ giãy dụa, nhưng lại bị người đàn ông kia ghì chặt không thể động đậy.
Tay kia chạm vào thắt lưng, động tác thoát quần rất lưu loát, một giây sau cô liền cảm giác được vật nam tính khổng lồ thô dài ép sát trên mông, nóng cứng như một chiếc gậy sắt.
“Em phá hỏng món điểm tâm dù chán ngắt của tôi. Nhưng em vẫn phải đền bù.”
Ninh Kiến Thần thở gấp, âm thanh từ trong kẽ răng cố gắng phát ra
“Tiểu bạch thỏ, em quả là trời sinh quyến rũ đàn ông!”