Chương 3: Lấy em làm điểm tâm (2)

“Không! Đừng. Ninh tổng giám đốc.”
Phát hiện ra người đàn ông kia muốn làm gì, Lô Vỹ Tinh toàn thân khẩn trương đến cứng nhắc, nói sao thì nói, dù là đã hai mươi tư tuổi nhưng nàng vẫn còn là con gái, vẫn là chưa biết gì về những loại chuyện thế này, chưa biết mùi đời là như thế nào.


Lô Vỹ Tinh bị hắn gắt gao càn quấy, lại còn trên sofa, lại còn là ban ngày, mỗi một hành động một đường nét chính là đều bị thu vào tầm mắt.
Cô không khỏi sợ hãi kích động với sự tình này. Nhất là, người đàn ông này, cô chẳng hề quen biết!


“Đừng nói không, em rõ ràng cầu xin tôi đâm ch.ết em!”
Cảm nhận hoa huyệt nàng đã có chút ẩm ướt.
Hắn cắn răng, mạnh mẽ động thân, thô bạo chọc vật thô to kia vào trong!
“A...a...a~~~~a~~~"
Hai người đồng thời phát ra tiếng tiếng thét.
Lô Vỹ Tinh là đau đớn, còn hắn là sảng khoái.


Phía dưới thân truyền lên cảm giác đau muốn xé rách, thứ chất dịch màu trắng bao quanh nơi giao hợp, pha lẫn một ít tơ máu.
Quả là một tiểu bạch thỏ a.
“Rút ra! Rút ra! Đau….á...huhu”


Lô Vỹ Tinh thanh âm đau đớn la hét, ra sức giãy dụa vặn vẹo, nhưng chỉ có thể tuyệt vọng cảm giác vật khổng lồ cứng rắn kia đang xé rách bên trong cơ thể.
“Tiểu yêu tinh, em muốn bức tôi điên sao!”


Ninh Kiến Thần chỉ cảm thấy bên trong cô bó chặt căng siết, làm người khác phát điên, giống như có vô số miệng nhỏ hung hăng hút chặt lấy hắn, khiến hắn không sao kiềm chế được.
Bạch thỏ muốn dụ dỗ ta trầm luân a.


available on google playdownload on app store


Gầm nhẹ một tiếng, hưng phấn vỗ cái mông tuyết trắng của cô một cái, không để ý đến tiếng kêu khóc nức nở, hắn dùng sức mạnh mẽ nhấp nhô eo, điên cuồng đưa đẩy.
“A! Đau! Buông, buông ra!”


Lô Vỹ Tinh bị ép chặt ở trên sofa không thể động đậy, hai chân cô bị người đàn ông kia bá đạo kia đặt lên sofa, sau đó dùng tay giang rộng ra.


Lực va chạm mạnh nên cô tựa hồ muốn nhũn ra, từ từ mềm nhũn trên sofa mềm mại, trọng lượng toàn thân tựa hồ cũng tập trung tại một điểm kết hợp cùng hắn, mỗi khi cô muốn trượt xuống, lại bị hắn mạnh mẽ chọc mạnh đẩy lên.


Va chạm mạnh mẽ vì thứ to lớn khiến toàn thân cô đau đớn run rẩy, nhưng rồi lại dâng lên khoái cảm không lời.
Loại khoái cảm làm cô thấy bất lực, trong vô thức khụy ngã, lại lần nữa nghênh tiếp dục vọng của hắn!


Hết lần này đến lần khác, tiết tấu người đàn ông kia không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ có mạnh mẽ va chạm, nhiều lần vọt tới đỉnh điểm, mỗi khi đội lên hoa tâm, quy đầu cực đại ngang ngược cậy mạnh đâm vào lối mòn hoang vu chưa từng được khai phá của cô, rồi lại nhanh chóng rút ra, cọ mạnh vào vách thịt non mềm.


Đau đớn bén nhọn cùng khoái cảm xa lạ hòa trộn cùng một chỗ, khiến Lô Vỹ Tinh khẽ phát ra tiếng nức nở, nhưng tựa hồ cũng như tiếng rên rỉ khoái cảm.
Trong căn phòng tổng giám đốc của Ninh Ba, một loại không khí nóng rực bao vây lấy hai người đang hoà nhập trên chiếc sofa màu đen bóng.


“Tiểu yêu tinh, em kẹp anh thật chặt. A~~~~”
Hắn hưng phấn ngửa đầu lên, hạ bộ không ngừng di động tại nơi kết hợp, bàn tay thô lỗ xoa bóp mông cô, sau đó vỗ mạnh, phát ra những âm thanh "bốp chát" nhức tai.
“A!”


Lô Vỹ Tinh khóc đến hai mắt nhòa lệ, phía trên truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô run rẩy không thôi, tiểu huyệt mạnh mẽ co rút lại!
“Đáng ch.ết!”
Đôi mắt Ninh Kiến Thần tối sầm lại, thô bạo rút gậy thịt ra, quy đầu to giật giật mãnh liệt, tựa hồ sẽ xuất tinh ra bất cứ lúc nào.


Một hồi lâu sau, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn con mèo nhỏ đang vô lực thở dốc trên ghế.
Hắn đột nhiên kéo cô sát lại, cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi trơn ướt linh hoạt thừa dịp cô đang thở dốc tiến quân thần tốc, khuấy đảo khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm của cô, ʍút̼ sâu vào.


“Đừng~~~Đừng mà, ưmm!” Lô Vỹ Tinh vừa định thừa dịp hắn dứt ra để đàm phán, lại bị hắn nâng một chân lên rồi điên cuồng tiến vào sâu bên trong.


Người đàn ông kia không "đánh đấm" lung tung như trước, mà tiếp tục hôn cô say sưa, thong thả đưa đẩy, để Lô Vỹ Tinh có thể cảm thụ được vật cứng rắn nóng rực đang từng chút từng chút đâm vào bên trong, cương quyết bày ra tư thế mạnh mẽ, chiếm đoạt nơi thần bí nhất của cô, dùng vật nam tính ấy dần đánh thức dục vọng sâu thẳm trong cô.


“Ưm….ân....”
Lô Vỹ Tinh vô thức phát ra tiếng rên rỉ, cô chợt bị tiếng kêu của mình làm sợ hãi, đây chính là tiếng của cô sao?
Cô trước giờ không bao giờ nghĩ bản thân lại có thể phát ra loại rên rỉ ɖâʍ đãng này.


Con ngươi đen láy nồng đượm ȶìиɦ ɖu͙ƈ của hắn thoáng hiện nét khó hiểu, hắn khẽ nhếch môi, vừa dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ làn môi cô, vừa dùng ngón tay vuốt ve mặt cô, giống hệt đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt vậy, chậm rãi lướt qua làn mi cô, mắt cô, luồn sâu vào mái tóc đen bóng của cô, cảm giác giữa đùi cô xuân triều tuôn ra, phần phân thân của hắn lại tà ác chậm rãi phình to, lại nặng nề chọc vào sâu hơn sâu hơn!


“A a a a ──”
Không kêu la như trước, Lô Vỹ Tinh cơ hồ chỉ biết khóc lóc, đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết vô thức ôm lấy cổ hắn, thành vách tiểu huyệt vừa trắng vừa mềm không ngừng chèn ép gậy thịt to lớn, như muốn ép khô lấy nó.


“Đúng là bạch thỏ ɖâʍ đãng, đã ướt sớm vậy ư.”
Người đàn ông kia cắn mạnh lên cổ cô, không để ý đến tiểu huyệt mẫn cảm của Lô Vỹ Tinh co rút mãnh liệt.


Rút ra, rồi thúc mạnh vào trong, làm chất nhờn của Lô Vỹ Tinh chảy đầm đìa, khiến nơi kết hợp hai người va chạm tạo ra âm thanh hoan ái vô cùng kích thính giác tràn ngập trong căn phòng rộng lớn.
Cô là chưa từng trải đời, sao chịu nổi sự va chạm thô bạo của hắn.


Nhưng mà sức đẩy của cô so với người đàn ông cường tráng trước mặt lại giống như con mèo nhỏ gãi ngứa không đáng nói.


Bàn tay nhỏ bé của cô càng ra sức đẩy ngực hắn, những xúc cảm mềm mịn tinh tế càng làm người đàn ông kia dục vọng tăng cao, hiện rõ trong đôi mắt vẩn đục, lại càng thúc mạnh eo, ép chặt cô vào thành ghế, điên cuồng đút vào rút ra.
“Tiểu tạo hóa, tôi làm em thật thoải mái. Phải không?”


Vùi sâu mặt vào ngực Tuyết trắng của Lô Vỹ Tinh, giọng nói khàn đặc, nồng đậm ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hắn có chút đắc ý nhếch khoé miệng.
“Ư… Đau quá, buông tôi ra! Buông tôi ra, được không.”


Lô Vỹ Tinh bị hắn chèn ép đến nỗi đông rung tây hoảng, cơ thể đã sức cùng lực kiệt mà nhũn ra, cô không thể không duỗi tay bám lấy vai người đàn ông kia làm điểm cố định.
Thân thể lại nổi lên phản ứng, hắn gầm nhẹ.


Thân người nồng nặc mùi mồ hôi, bầu không khí nồng đậm hương vị hoan ái cùng những âm thanh kích tình, làm cô đỏ mặt đến mang tai.
Phía dưới cô rất đau, bị hắn va chạm mạnh run lên bần bật, nhưng lại không thể đè nén được khoái cảm, cứ thế dâng trào, khiến cô trở tay không kịp.


“Ưm…a~~~~~"


Lô Vỹ Tinh khẽ ngẩng đầu lên, hàm răng bặm chặt lấy đôi môi hồng như vỏ sò khép miệng, khóe mắt ướt át không thể che hết xuân ý, dù cô cảm thấy muôn phần nhục nhã, song lại không thể ngăn cản được khao khát của cơ thể, cô cong người lên, không tự chủ nghênh đón đưa đẩy của hắn, tiểu huyệt sưng đỏ hồng nhuận ướt đẫm, chật vật ɖâʍ đãng phun ra nuốt vào gậy thịt màu đỏ tím của người đàn ông kia, vừa như kháng nghị sự thô bạo của hắn, lại vừa như mời mọc hắn tới chà đạp.


Người đàn ông kia rõ ràng bị cảnh trước mắt làm bộc phát thú tính, hắn nâng cao đùi ngọc của cô, gác hai đùi cô lên bả vai mạnh mẽ của hắn, trọng tâm toàn bộ thân thể rơi vào gậy thịt kia.
“A, đừng!”
Lô Vỹ Tinh bị hắn làm giật nảy mình, vội ôm chặt lấy cổ hắn, thấp giọng cầu khẩn


“Mạnh quá. Lớn quá. Sẽ...sẽ rách mất....A~~~~"






Truyện liên quan