Chương 1: Diệt khẩu
Trong lò hương khói sương lượn lờ, ánh trăng như sương chiếu sáng trong phòng. Trên mặt đất quần áo la liệt, trên áo bào màu vàng có thêu hình rồng dữ tợn, còn có áo bào tơ lụa có hai màu đen trắng vắt ngang một câu phất trần. Những sợi chỉ bạc trên cây phất trần rối tung phân tán trên nền gạch màu đen.
Triệu Phác Chân gắt gao cuộn tròn ở chân bàn thờ, bộ trang phục mượn của tiểu nội thị đã dính đầy mồ hôi, cả người ức chế không được mà run bần bật, nhưng nàng gắt gao dùng tay áo bưng kín miệng, buộc chính mình không phát ra tiếng nào.
Từ mảnh rèm tua phủ bàn thờ nhìn ra chỉ thấy bên giường có một đôi chân nữ tử vừa buông xuống, đạp trên thảm lông chồn, ngón chân tinh tế, da thịt oánh nhuận trắng bóc.
“Ngươi muốn đi đâu?” Nam nhân trên giường bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói có nồng đậm không vui và uy hiế͙p͙.
Một bàn tay rũ xuống, ưu nhã nhặt lên áo bào tán loạn trên mặt đất, cổ tay trắng nõn như sương, ngón tay tinh tế thon dài: “Thái Tử còn đang đợi ta.” Thanh âm nữ tử lãnh đạm, nhưng hơi hơi có chút nghẹn ngào tiết lộ vừa rồi mới phát sinh chuyện gì. Nàng kia mặc xong áo lụa, đeo đai lưng, hai chân đi hài thêu màu xanh, đầu hài có khảm hoa sen bằng bạch ngọc, dưới ánh trăng mảnh ngọc trong suốt ôn nhuận.
“Trẫm đã bảo Hoàng Hậu mang chư hoàng tử đi nghỉ tạm, lại đây bồi trẫm.” Trong thanh âm người này có một loại uy hiế͙p͙. Nữ tử kia đứng tại chỗ không động đậy, lúc lâu sau mới mở miệng, trong giọng nói có chút kiên trì: “Ngày mai ta liền ra khỏi cung đến Thái Thanh Quan thanh tu, từ nay về sau, thỉnh Hoàng Thượng đối xử tử tế với Thái Tử.”
“Trẫm tự nhiên sẽ hảo hảo đối đãi hắn —— cháu ngoan của ta…… Nếu ta không đối đãi tốt với hắn thì Đông Dương công chúa cũng sẽ không gật đầu đáp ứng đi.” Nam tử lười biếng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy trào phúng.
“Ngươi đã đáp ứng ta!” Giọng nữ tử kia lạnh như băng mà kiên trì.
Nam tử hừ lạnh một tiếng không nói gì.
“Lý Cung Hòa! Ngươi đã thề!” Thanh âm của nữ nhân mang theo một tia thê lương.
Nam tử thật lâu không nói, trong không khí phảng phất một cảm giác ngưng trọng, một lúc lâu sau, nam tử mới cười một tiếng: “Ngươi trước tiên buộc trẫm thề giữ lại ngôi vị Thái Tử cho con ngươi, lại nhờ tay của Đông Dương công chúa để mình có thể đi Thái Thanh Quan thanh tu, hoàng tẩu, ngươi tính toán cũng thật rõ ràng, thật không uổng công là nữ nhi Thôi Phiệt, thật có phong phạm của danh môn.” Nói xong mấy lời cuối cùng, nam tử đã là nghiến răng nghiến lợi.
“Thôi thị vì quyền quý nên sớm đã bỏ ngươi không màng, ngươi đã không thể vì hoàng huynh thủ tiết thì ta cũng tò mò ngươi còn kiên trì cái gì. Chẳng lẽ tương lai ngươi xuống nơi chín suối, còn có thể có mặt mũi mà gặp hoàng huynh ta sao?” Nam tử hiển nhiên bị chọc giận, bắt đầu châm chọc mỉa mai.
Nữ tử trước sau không nói lời nào, chỉ nhặt phất trần trên mặt đất, một lần nữa chải vuốt lại, hồi lâu sau mới ngạo nghễ nói câu: “Hắn sẽ không so đo, cũng như hạ trùng bất khả ngữ băng (không thể nói chuyện với côn trùng mùa hạ về băng tuyết), ngươi vĩnh viễn không thể bằng hắn.”
Nam tử trầm mặc trong chốc lát, bị lời châm chọc lộ liễu như vậy đánh tới nhưng hắn cũng không có tức giận, ngược lại khẩu khí lại mềm hơn, mang theo một tia khẩn cầu: “Hoàng tẩu nếu hy vọng như thế, trẫm sẽ theo ý ngươi, chỉ là ngoài cung kham khổ, trẫm nghĩ đến hoàng tẩu ngày ngày bầu bạn cùng thanh đăng, lẻ loi hiu quạnh, thực sự trong lòng không thể chịu được, nếu hoàng tẩu nếu có ý muốn quay về…… Chỉ cần cho người nói với ta, lúc đó Hậu vị……”
Nữ tử đã cất bước đi ra ngoài, không chút do dự, làm như hoàn toàn không thèm để ý lời hắn nói.
Những chữ cuối cùng của nam tử quanh quẩn trong phòng trống, người kia đã đi rồi. Nam tử trầm mặc ngồi một mình ở trên giường hồi lâu, mới lẩm bẩm: “Ngày rộng tháng dài, tẩu tẩu rồi sẽ biết được lòng trẫm……” Giọng hắn vô cùng cô đơn, giọng nói cường thế uy hiế͙p͙ cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu.
Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Phác Chân trốn ở trong bàn thờ, tận lực thu nhỏ thân thể của mình, chỉ cảm thấy thời gian hết sức gian nan, rất lâu sau mới thấy nam nhân kia đứng lên, đem áo choàng rơi trên mặt đất nhặt lên, một kiện lại một kiện mặc vào sau đó cũng đi ra.
Trong phòng im ắng, không có chút âm thanh nào. Triệu Phác Chân lại uống một chén trà nhỏ ở bàn thờ, nơm nớp lo sợ bò từ trong ra.
Vừa nhấc đầu, nàng liền cảm thấy như sấm sét từ trên trời bổ xuống khiến ba hồn sáu phách của nàng đều bay hết, tóc cũng dựng đứng lên. Trong phòng thế quái nào lại có người!
Một thiếu niên chừng mười tuổi không biết từ khi nào đã lẳng lặng đứng ở cửa, trên người mặc áo bào hoa lệ, trên đầu gắn kim quan, dưới ánh trăng, sắc mặt hắn vô cùng thảm hại, cả người không nhúc nhích, giống như một kẻ mất hồn. Trong đêm yên tĩnh nhìn thấy thế thì người nào cũng sợ hãi, mà Triệu Phác Chân đã sợ tới mức co rụt trở lại, nhưng đụng phải chân bàn, phát ra tiếng vang. Tiểu nam hài kia bỗng nhiên quay đầu, nhìn đến dưới bàn thờ thế nhưng lại bò ra một tiểu nội thị thì đồng tử cấp tốc co lại, trên mặt đột nhiên xuất hiện thần sắc hung ác!
Hắn vọt đến, đầu óc Triệu Phác Chân thì trống rỗng, chỉ còn sót một ý niệm “Cái mệnh của mình thật xui”. Nàng trơ mắt nhìn thiếu niên kia đem mình đẩy ngã trên đất, đè cả người lên rồi một đôi tay lạnh băng bóp chặt cổ nàng!
Đây là muốn diệt khẩu a!
Triệu Phác Chân mở to hai mắt, miệng há lớn, phát ra tiếng kêu hấp hối, toàn bộ thân mình kịch liệt giãy giụa, nhưng lại bị thiếu niên kia chặt chẽ áp chế. Nàng giãy giụa dùng đôi tay mình tóm lấy tay hắn nhưng lại không thể di dịch chút nào.
Dưới ánh trăng bạc, hai đứa trẻ dây dưa ngươi sống ta ch.ết. Tuy rằng chiếm thế thượng phong nhưng thiếu niên kia cũng kịch liệt run rẩy, hai mắt trợn to, chặt chẽ nhìn chằm chằm đứa bé đang cố giãy dụa cùng cái cổ tinh tế tùy thời có thể bị bẻ gãy dưới tay mình.
Trước mắt Triệu Phác Chân dần đen lại, đôi tay đã vô lực, nhưng vẫn nắm lấy áo đối phương, nỗ lực đến phút cuối.
“Miêu!” Một con mèo hoang đi ngang qua, phảng phất cũng bị sát khí ở đây làm cho chấn kinh, dựng thẳng lông rồi phát ra một tiếng kêu thê lương, kinh tâm.
Đôi tay bóp cổ Triệu Phác Chân tựa hồ bị dọa đến nên nới lỏng một chút. Không khí xông vào khí quản khiến Triệu Phác Chân hồi phục chút khí lực. Nàng mở to mắt, qua đôi mắt mờ mịt nàng thấy thiếu niên kia cũng nước mắt đầy mặt, giống như người sắp mất đi sinh mệnh là hắn chứ không phải nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sự hung ác trong mắt thiếu niên kia chậm rãi chuyển thành mờ mịt, ngón tay cũng nới lỏng ra.
Ý chí cầu sinh khiến nàng tiếp tục gỡ đôi tay kia ra, và lần này nàng làm được. Triệu Phác Chân nhanh chóng tránh thoát kiềm chế, không quan tâm mà dùng hết sức đẩy khiến thiếu niên kia ngã ngửa trên đất. Nàng không quay đầu mà ngã lộn nhào, một đường chạy ra khỏi đạo quan. Lúc này vì ý chí sinh tồn phi thường mà nàng cố dùng sức toàn lực chạy trốn.
Triệu Phác Chân tìm được đường sống trong chỗ ch.ết liền lặng lẽ trở lại viện của mình. Trên giường, Cố cô cô còn đang ngủ say, nghe được tiếng cửa mở thì lẩm bẩm một tiếng: “Đi tiểu đêm sao Tiểu Chân Nhi.”
Triệu Phác Chân tay còn đang run, cởi nửa ngày không được bộ quần áo của tiểu nội thị, chỉ vội vàng đáp: “Đúng vậy.” Vừa mở miệng nàng cũng hoảng sợ vì giọng nói của nàng nghẹn ngào, yết hầu đau như bị lửa đốt, đôi tay lạnh băng của tử thân giống như còn đang vắt vẻ trên cổ nàng, lưu lại cảm giác rùng mình.
Thật vất vả mới cởi được kiện áo choàng kia, nhét vào trong ngăn tủ, thì Cố Hỉ Cô đã hỏi nàng: “Có phải lại đói bụng không? Nhịn một chút là trời sáng rồi.”
Mắt Triệu Phác Chân nóng lên, nước mắt lại lăn xuống dưới, hàm hồ lên tiếng: “Ân.”
Trong cung mệt, trời chưa sáng đã phải làm việc, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai lưng cơm khiến cho nàng vĩnh viễn không thấy no. Ban đêm nàng thường bị đói đến không thể ngủ được. Có một hôm nàng phát hiện đạo quan bên hồ trong cung mỗi ngày đều có rất nhiều trái cây cùng điểm tâm, ban đêm thanh tĩnh, tiểu nha đầu trực đêm thường không chú ý đến chỗ đó nên nếu nàng có lấy trộm chút đồ ăn cũng không có ai phát hiện.
Ai biết chỉ ăn vụng vài lần mà tối nay liền xảy ra chuyện.
Nàng chui vào ổ chăn trên giường, cả người vẫn hơi run, sợ hãi quá độ khiến nàng không thể ngủ được, chỉ trợn tròn mắt, nhìn mái nhà đen nhánh, trong đầu không nhịn được hiện lên những chuyện đã chứng kiến đêm nay.
Thiếu niên kia là ai? Nghe nói Thôi nương nương muốn xuất cung đi đạo quan thanh tu, vì tiên đế cầu phúc…… Thiếu niên kia muốn giết mình…… Là con thân sinh của Thôi nương nương —— Thái Tử Lý Tri Bích sao?
Hắn thấy được mẫu thân của mình và hoàng thúc có gian tình, cho nên muốn giết mình diệt khẩu sao?
Hắn còn tìm mình để giết không?
Đêm nay mình giả làm tiểu nội thị, không tên không họ thì chắc hắn không tìm thấy đi?
Hắn không thể gióng trống khua chiêng mà tìm đúng không? Nhưng Cố cô cô có nói qua, chủ tử muốn trừng phạt một cái hạ nhân là điều quá dễ dàng. Chỉ cần tùy tiện tìm một lý do ví dụ như đánh mất đồ, đánh vỡ đồ vật, trộm đồ vật, thậm chí chỉ cần nói là va chạm vào chủ tử thì bọn họ đều có thể tùy tiện giết ch.ết nội thị cung nữ.
Hắn cuối cùng vì cái gì mà thả mình chứ?
Hắn khóc cái gì?
Triệu Phác Chân bị kinh hách nhưng mệt mỏi đánh lại cuối cùng nàng cũng tiến vào trong mộng. Trong đầu nàng lúc này có một ý niệm mạnh mẽ đó là tuyệt đối không xuất hiện trước mặt bất kỳ một hoàng tử nào, nhất định phải chặt chẽ giữ được mạng nhỏ của mình.