Chương 10: Lựa chọn
Một ngày nàng đang ở kho sách chỉnh lý thì tên sát thần kia lại tới, vẫn chỉ mang theo một người, ăn mặc áo choàng thường phục, quen cửa quen nẻo tìm địa phương ngồi xuống, vẫy lui những người khác trong kho sách chỉ để lại Triệu Phác Chân sau đánh giá nàng vài lần rồi hỏi: “Sao vậy? Kho sách thêm người sao?”
Triệu Phác Chân nhìn đến hắn thì da đầu có chút run lên, lông mao trên lưng cũng dựng hết lên, cẩn thận suy nghĩ mà trả lời: “Vốn là Tư Thư cô cô sinh bệnh, Nội Thị Tỉnh mới cho người tới đây làm thay.”
Lý Tri Mân không tiếp tục hỏi nữa, Triệu Phác Chân thấy biểu hiện của hắn có chút tiêu điều thì lại thật cẩn thận hỏi: “Điện hạ là muốn xem sách sao?”
Hắn gật gật đầu nói: “Cuốn Lam Quan Đồ Ký của Liễu công nguyên.”
Triệu Phác Chân thoáng nhún đầu gối, xoay người đi vào kho không bao lâu đã mang ra một cái tráp. Lý Tri Mân tiếp nhận cuốn sách, lật lật vài trang. Hôm nay hắn trong lòng không yên, có chút xem không vào, quay đầu nhìn Triệu Phác Chân đứng ở một bên, ánh mắt vòng quanh căn phòng không biết đang tìm kiếm cái gì, trong lòng vừa động liền hỏi nàng: “Sách này ngươi xem qua rồi sao?”
Triệu Phác Chân phục hồi tinh thần, thấp giọng nói: “Chưa đọc ạ…… Nhưng Liễu Công Nguyên bị biếm chức lưu đầy trong năm Thiên Chiếu, sau đó Thánh Hậu không còn, tiên đế lại phục chức cho hắn, tự mình ba lần đến thỉnh hắn nhưng hắn không chịu vào triều nữa.”
Lý Tri Mân thay đổi vấn đề: “Ngày thường ngươi thích đọc sách gì? Học sĩ trong Nội văn học quán cho các ngươi đọc sách gì?”
Triệu Phác Chân vẫn cẩn thận mà châm chước trả lời: “Nô tì cũng không thích xem sách gì…… Cô cô nói chúng nô tỳ biết được mấy chữ thì khi quý nhân tìm sách cũng có thể hỗ trợ, còn học sĩ trong văn học quán thì dạy nữ huấn, nữ đức, cũng không cho chúng nô tỳ đọc sách. Bọn họ nói nữ tử đọc sách linh tinh đó là chuyện không tốt, học tập kinh thư là để đi thi, nữ tử không thi khoa cử thì chỉ cần ngâm nga chút thơ từ, tương lai cũng có thể dạy dỗ con cái…” Nàng không nói chính mình bởi vì tò mò vẫn thường ở kho sách lật xem nhiều thứ —— chỉ là sách ở đây mênh mông bể sở, nàng chỉ tùy tay lật xem, nên đọc được rất ít.
Lý Tri Mân cười lạnh: “Chẳng qua là Đại Ung ta có một Thiên Chiếu nữ đế nên đám hủ nho đó sợ lại đào tạo ra một con gà mái báo sáng……” Nói đến đây hắn liền im lặng không nói tiếp nữa.
Thiên Chiếu nữ đế tuổi già bị bắt thoái vị, ảm đạm mà ch.ết, tuy rằng kẻ kế vị đều là con ruột nhưng lại bị các đại thần khuyên bảo mà hủy bỏ miếu hiệu, đem quyền hành vẫn quy về Lý gia. Nàng rõ ràng xưng đế chấp chính mấy chục năm, lại không được thừa nhận, những kẻ đã từng là thần tử, lão thần của nàng giờ nhắc đến cũng chỉ xưng Thánh Hậu. Thiên Chiếu từng có không ít nữ quan, phong trào đọc sách của nữ tử dân gian cũng từng cường thịnh, vùng Giang Nam giàu có và đông đúc cùng kinh thành đều tự phát việc học dành cho nữ tử, thậm chí nữ khoa cũng thiếu chút nữa đã khai mở. Cuối cùng vì nhân dân tranh luận quá lớn nên nàng mới từ bỏ, chỉ tuyển nữ quan từ những gia đình thế gia quan lớn, tri thư đạt lễ để dùng bên người.
Nũ quan bên người Thánh Hậu mỗi người đều là thông thi thư, kinh nghĩa, học vấn không kém nam nhi. Sau khi Tháng Hậu qua đời, mấy nữ quan nổi danh thì bị tiên đế chỉ hôn, những người không muốn gả chồng thì đều xuất gia làm ni cô. Nữ quan từng được trọng dụng trong cung cũng dần dần được thả ra ngoài cung, lúc sau triều đình mạnh mẽ đề cao mấy tiết phụ thủ tiết, chuyên tâm dưỡng dục hài nhi, lại lấy nữ huấn của Cao Tổ Hoàng Hậu truyền ra dân gian, cực lực yêu cầu nữ tử phải dịu dàng, trinh tĩnh, hiền lương nhu thuận chi mỹ. Có như thế này phong trào đọc sách trong nữ tử dân gian mới dần phai nhạt. Nhưng Đại Ung bởi vì có một Thánh Hậu, nên nữ tử thông thuộc thi thư, cung mã xuất đầu lộ diện ra cửa vẫn còn thịnh, không giống nữ tử của tiền triều chỉ mảnh mai, nhốt trong khuê phòng.
Nhưng hắn nói những thứ kia làm cái gì chưa? Triệu Phác Chân không dám tiếp lời, Lý Tri Mân lại tiếp tục nói chuyện: “Lấy sử sách có thể biết thế sự, ngươi có thể trước tiên đọc sử, quốc sử của triều đại, lại chậm rãi đọc về gần đây, tất cả đọc qua một lượt, nếu đọc không hiểu cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ là được. Chờ xem xong sử sách thì có thể nhặt chút sách của Chư tử bách gia, rồi đến thơ từ ca phú……” Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười mỏng lạnh: “Nếu để cùng phu quân sau này cùng giáo dưỡng nhi nữ thì học những cái này là tốt nhất.”
Đây là…… hắn đang chỉ điểm cho mình sao? Triệu Phác Chân nơm nớp lo sợ mà nghĩ, nhưng vẫn chỉ dám thấp giọng nói: “Tạ điện hạ chỉ điểm.”
Lý Tri Mân nhìn ra nữ hài tử này đang đề phòng thì hơi hơi cười nhạt. Những nữ quan từ trong cung ra có rất nhiều người nguyện ý cưới gả, mà nữ tử này vốn dĩ có thể có một cuộc sống bình thường như những phụ nhân khác……
Nhưng ai bảo nàng buổi tối hôm đó lại xuất hiện ở chỗ kia chứ?
Lý Tri Mân thu tâm, múa bút viết một cái danh sách: “Sách này ngươi xem có chút khó, ta liệt kê cho ngươi mấy cuốn sách đơn giản để ngươi có thể chậm rãi xem……” Nha đầu này phẩm vị không tốt, cần đọc nhiều sách hơn để chậm rãi thay đổi.
Lông tơ toàn thân Triệu Phác Chân cơ hồ toàn bộ dựng thẳng lên, đây là có ý tứ gì chứ? Hắn muốn làm cái gì? Vì cái gì phải giới thiệu sách cho mình đọc chứ?
Lý Tri Mân nhìn thiếu nữ trước mặt như một con mèo bị chấn kinh, đồng tử hơi hơi co chặt, chóp mũi thấm ra giọt mồ hôi. Nàng đang khẩn trương, nàng vẫn luôn nhớ rõ mình, nhớ rõ mình muốn giết nàng. Tư vị hãi hùng do chôn giấu bí mật trong lòng là như thế nào hắn rõ hơn bất kỳ ai mà đối với nữ hài trước mặt đó đích xác là một bí mật sẽ đưa tới họa sát thân.
Hiện tại thêm một người biết bí mật này, tựa hồ cũng không phải chuyện không thể tiếp thu, hắn rất có hứng thú mà nghĩ như vậy. Đem tờ giấy đặt trên bàn, hắn đứng dậy đi mất, đem thiếu nữ đang hoảng sợ không chịu nổi lưu lại kho sách.
Làm sao bây giờ? Lúc trong lòng nàng tràn đầy hốt hoảng thì lại có một cái cơ hội bay đến trước mặt.
Cố cô cô tuy rằng một lòng muốn được yên ổn nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi quyết tâm muốn lập công trước mặt Hoàng Hậu của Hoàng Nguyên cùng với đám nữ quan Cung Đình Cục sau lưng nàng ta. Chứng ho khan của nàng vẫn không dứt, sau này thậm chí còn ho ra chút tơ máu, Hề Cung Cục bên kia tùy rằng có gắng đè chuyện này xuống nhưng nhóm đại phu xem mạch bốc thuốc cho cung nữ lại có lập hồ sơ. Tuy rằng nàng không phục vụ trước mặt quý nhân nên không cần báo cáo nhưng nếu vẫn không tốt lên thì vẫn là một nhược điểm.
Thượng Cung của Cung Đình Cục đích thân tới xem Cố cô cô, lại kêu Triệu Phác Chân đi qua xem thì hiển nhiên cực kỳ vừa lòng, cùng Cố Hỉ Cô nói chuyện một trận. Cố Hỉ Cô rốt cuộc không nói được gì đành để Triệu Phác Chân mỗi ngày buổi sáng đi tập nghệ quán học tập, buổi chiều lại làm việc ở kho sách. Nếu đến lúc đó không được tuyển thì vẫn để nàng về kho sách làm việc, Lưu Thượng Cung bảo đảm đến lúc đó tất sẽ cho nàng một cái chức Tư Thư.
Lưu lam tìm Triệu Phác Chân nói chuyện, cũng nói thẳng: “Ngươi không có thân nhân bên ngoài, cùng với những nữ tử tuyển từ gia đình đàng hoàng không giống, không có nền tảng gì. Cố cô cô nuôi nấng ngươi lớn lên, coi ngươi như nữ nhi nên đám Thượng Cung chúng ta tự nhiên cũng đối với ngươi phá lệ coi trọng, có chúng ta đỡ ngươi thì sợ cái gì chứ? Cố cô cô nhát gan, chỉ cảm thấy Thái Tử thế nguy, đi theo hắn là nguy hiểm, lại không biết trong đó cũng có kỳ ngộ. Đậu Hoàng Hậu xuất thân hàn vi, thiếu người giúp đỡ, chờ khi sáu cục nữ quan đều tận tâm vì nàng thì Hoàng Hậu sẽ có một ngày biết chúng ta quan trọng. Ngươi phải hầu hạ Thái Tử thật tốt, vì Hoàng Hậu nương nương làm việc, Hoàng Hậu nương nương tất sẽ không quên ngươi, đám Thượng Cung chúng ta cũng nhất định có thể giữ được ngươi. Ngươi cũng đừng lo lắng hầu hạ không tốt, ở trước mặt quý nhân, với tướng mạo này, ngươi vụng về, ít nói một chút bọn họ mới thích. Chỉ sợ nếu tự cho là thông minh thì mới chọc quý nhân ghét bỏ. Ngươi yên tâm đi, ngươi đi rồi chúng ta sẽ chiếu cố Cố cô cô, ngươi chỉ cần yên tâm để Cố cô cô có thể được vinh dưỡng tuổi già là được.”
Nàng cắn cắn môi, nhớ tới tên sát thần kia. Nếu nàng còn ở trước mắt hắn thì sau này không biết sẽ như thế nào. Chi bằng đi Đông Cung, hắn hẳn là không thể đến cung Thái Tử đòi người đi?
Vì thế nàng nhẹ giọng nói: “Nô tỳ nguyện ý nghe Thượng Cung dạy bảo.”
Lưu lam chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra nụ cười hiền hoà: “Ngươi yên tâm, cô cô ngươi bên kia chúng ta sẽ nói chuyện với nàng.”
Cố cô cô không biết những giãy dụa của nàng, chỉ đối với nàng cười khổ: “Việc này, ta hiện giờ không làm chủ được…… Các nàng đã muốn cùng Nội Thị Tỉnh sống mái một phen, ai —— ta cũng không cầu ngươi có được tiền đồ gì, ngươi chỉ cần an tâm làm việc, đừng xuất đầu gây chuyện, bình bình an an thì tốt rồi.” Nàng trầm mặc, trong mắt mang theo một tia vẻ xấu hổ, dặn dò Triệu Phác Chân: “Nghe Hoàng Hậu nói là được —— liền tính Thái Tử không thành thì vẫn luôn có đường lui, nếu là Thái Tử thành, cũng không có hại gì cho ngươi.”
Cung Đình Cục ẩn ẩn đứng đầu sáu cục vẫn luôn chờ mong áp được Nội Thị Tỉnh, vì muốn được Đậu Hoàng Hậu trọng dụng mà giúp Đậu Hoàng Hậu làm việc đại sự này, mọi người đều tận tâm tận lực. Triệu Phác Chân ban đầu chỉ cho rằng mình vì có bộ dạng tốt nên mới lọt vào mắt họ. Nhưng nàng vào Tập Nghệ Quán rồi mới phát hiện những cung nữ lớn lên xinh đẹp không ít, so với bọn họ mình thế nhưng không phải thập phần tuyệt sắc. Nàng đại khái bị Cung Đình Cục coi trọng là vì nàng lớn lên trong cung, nền tảng đơn giản. Cố cô cô vốn là không có thân nhân ngoài cung, thu dưỡng mình từ nhỏ, mà mình cũng không có thân nhân, tất nhiên so với những cung nữ từ gia đình đàng hoàng thì bối cảnh đơn giản hơn nhiều.
Triệu Phác Chân thân bất do kỷ, nhưng cũng biết kỳ thật Cố cô cô đã từ bỏ chính mình. Vì để bồi thường nàng mất đi một dưỡng nữ, Lưu lam cho một tiểu cung nữ tên Liễu Nhi tới hầu hạ Cố Hỉ Cô. Tướng mạo nàng chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng rất lanh lợi cần mẫn, trước sau giúp Cố Hỉ Cô lau người, châm trà, đun thuốc, lấy thức ăn. Ban ngày Triệu Phác Chân phải đi Tập Nghệ Quán và kho sách, sau đó lại dứt khoát chuyển vào Tập Nghệ Quán luôn. Cố Hỉ Cô đều là do Liễu Nhi hầu hạ nên rất nhanh cũng thân cận với Liễu Nhi vài phần.