Chương 17: Kiểm tra
Triệu Phác Chân thả mấy sợi chỉ xuống rồi đi qua, quả nhiên nhìn thấy Lý Tri Mân mang theo Thiệu Khang tiên sinh lúc trước các nàng đã gặp, ngồi ở trên chiếu. Lý Tri Mân hôm nay không có mặc vương phục, mà chỉ mặc một thân thanh y, trên đầu mang khăn lụa mỏng màu xanh, tựa hồ là mới từ bên ngoài trở về, cùng Thiệu tiên sinh đang nói cái gì đó. Lúc hắn nhìn thấy Triệu Phác Chân tiến vào hành lễ thì cũng chỉ hơi hơi gật gật đầu, phân phó nói: “Ngươi đi đem công báo đề cập đến vài lần hỏa hoạn thời tiên đế tới đây.”
Triệu Phác Chân uốn gối đáp lời, sau thời gian của một chén trà nhỏ thì quả nhiên nàng đã lấy được mấy cuốn công báo tới. Thiệu tiên sinh nhận lấy, lật xem trong chốc lát, lấy ánh mắt kinh dị nhìn Triệu Phác Chân, hỏi Lý Tri Mân nói: “Vương gia sao biết ta hôm nay muốn nói đến việc hoả hoạn?”
Lý Tri Mân lắc đầu: “Ta cũng không biết…… Chỉ là trước đó vài ngày sai người thu thập những công báo cũ của vương phủ mà hiện giờ triều đình các bộ đều là chiếu theo lệ cũ mà làm, nếu có thể sửa sang lại những công báo này thì có thể biết bước tiếp theo bọn họ sẽ làm gì, hơn nữa……”
Hắn dừng một chút, cầm một cái công báo trong đó lên, chỉ lên câu chữ ở phía trên: “Tôn Ất Quân năm đó là trường sử của phụ hoàng, trên công báo còn có nhiều chú thích của hắn —— hiện giờ hắn là tể tướng, chúng ta có thể từ đây xem mà phỏng đoán bước tiếp theo của hắn.”
Thiệu tiên sinh nhìn vào mắt Triệu Phác Chân: “Công báo này…… là của nhiều năm, chắc sửa sang lại cũng không dễ đi.”
Lý Tri Mân cũng không có nhìn Triệu Phác Chân: “Để nha đầu này chỉnh vì nàng có trí nhớ không tồi.” Khóe miệng hắn lại hơi hơi nhếch lên. Thiệu tiên sinh và hắn xem như quen biết nhưng vẫn nghe ra hắn có che dấu sự đắc ý liền nhịn không được muốn dập tắt đắc ý của hắn. Ông ta cầm công báo kia hỏi Triệu Phác Chân: “Ngươi có nhớ rõ công báo về địa chấn trong kinh không?”
Triệu Phác Chân hơi hơi uốn gối đáp: “Để nô tỳ tìm xem.” Nói xong xoay người đi vào, không bao lâu sau quả nhiên lại cầm mấy cuốn công báo tới. Thiệu Khang nhận lấy xem, quả nhiên cùng những cơn địa chấn trong trí nhớ giống nhau. Hắn thập phần giật mình nói: “Ngươi quả nhiên nhớ rõ sao?”
Triệu Phác Chân nói: “Cũng không hoàn toàn…… Chỉ là nô tỳ trước đó vài ngày sửa sang lại thì có đem nội dung đại khái của từng công báo ghi lại trên mục lục, khi nào cần tìm thì chỉ cần tr.a là có thể thấy.”
Thiệu Khang lại nhìn Triệu Phác Chân ngạc nhiên. Hắn biết bản ghi nhớ này chắc cũng không ít, không phải nói tr.a cứu đơn giản như thế mà thành, cái này cần phải có trí nhớ kinh người mới tìm được. Hắn lại nhìn Lý Tri Mân đang ung dung bình thản thì vẫn là có chút không thể tin được. Lý Tri Mân lại ra lệnh cho nàng tìm chút công văn, sau khi nàng rời khỏi đó mới nhàn nhạt nói: “Năm ngoái ta ở Lang Hoàn kho sách gặp được nàng. Lúc ấy nàng bất quá mới mười một mười hai tuổi, cũng không được dạy dỗ gì mà đã có thể nhớ rõ vị trí của từng cuốn trong kho, đối đáp trôi chảy, ngộ tính cực lớn. Thiên phú như vậy không biết tiên sinh đã gặp qua được mấy người?”
Thiệu Khang như suy tư gì: “Đây là Vương gia nói đến việc dùng người vài ngày trước sao? Việc này ở trong cung, chẳng lẽ Vương gia…… đã sớm biết những cung nữ này sẽ không được đưa tới chỗ Thái Tử sao?”
Lý Tri Mân lắc lắc đầu, môi mỏng hơi câu lên: “Cũng không có, bất quá là thuận thế mà làm thôi. Ta cũng chỉ là nhúng một ngón tay…… Cũng đỡ để cho người tài giỏi không được trọng dụng. Bất quá, có thể dùng hay không thì còn phải nhìn lại.”
Thiệu Khang thấy trong mắt hắn chợt lóe lên đắc ý thì lắc đầu cười to nói: “Có thể làm cho Vương gia lo lắng thì tất là hiền tài rồi.”
Lý Tri Mân cười một cái, một lát sau mới nói: “Ngày hôm trước ta câu cá, để nàng đi theo hầu. Nàng chỉ đứng yên ở một bên, cả ngày không nói câu nào. Một tiểu nha đầu mười mấy tuổi mà đã có định lực rất tốt.”
Thiệu Khang hơi hơi ghé mắt, người mà mười mấy tuổi đã rất yên lặng, ít lời lại vững vàng thì không phải trước mắt đang có một cái ngồi chình ình đây hả? Cái bộ dáng nói chuyện như một lão nhân đã nếm trải hồng trần này là thế nào?
Chờ Thiệu Khang đi rồi, Lý Tri Mân vẫn ngồi ở trên chiếu, lệnh cho Triệu Phác Chân lại đây mài mực, dùng bút lông dê mềm nhỏ, viết lên giấy tuyên hai hàng chữ: “Phong định hoa hãy còn lạc, chim hót sơn càng u”.
Chữ thực tốt, đều đặn ngay ngắn lại thanh tú, no đủ trơn bóng, vô cùng xinh đẹp thế nhưng Triệu Phác Chân lại nhìn ra một cỗ sát ý ở trong đó.
Nàng trong lòng hơi hơi nhảy dựng, nâng đôi mắt nhìn Tần Vương. Khuôn mặt của vị thiếu niên Vương gia này vẫn yên lặng như ngọc thạch, không gợn sóng, phảng phất đối với ánh mắt của nàng không có chút cảm giác gì. Hắn rũ lông mi nhìn chăm chú vào chữ mình viết, giống như muốn xem chữ viết ra có ngay ngắn không, “Vì sao lại muốn đi đối lại câu đối mà công chúa ra?”
Trên lưng Triệu Phác Chân hơi nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, mơ hồ biết đây là một vấn đề rất quan trọng, mà câu trả lời của nàng cũng là điểm mấu chốt. Đồng thời nàng cũng hiểu ra thái độ xa cách giống như không quen biết gần đây của hắn cùng với cái kiểu lạnh lùng, thỉnh thoảng mới ghé qua thư lâu sai việc là vì lý do gì mà có…… Vì sao lại muốn đi đối lại câu đối mà công chúa ra?
Các nàng vốn là được đưa cho Đông Cung nhưng Đông Dương công chúa không muốn để các nàng đi nên mới ra đề mục để làm khó nhưng nàng lại xuất đầu lộ diện để giải quyết vấn đề đó. Vậy vì sao ngươi lại muốn xuất đầu? Bởi vì ngươi muốn đi Đông Cung sao? Ngươi muốn đến bên người Thái Tử —— làm cái gì? Thật là muốn trở thành tai mắt của Đậu Hoàng Hậu để đối phó Thái Tử, hay muốn ở bên người hắn để thăng chức, trèo lên cành cao hơn?
Một câu hỏi đơn giản lại hàm chứa rất nhiều ý tứ.
Cho nên nàng mới thấy lạnh người. Nếu nàng trả lời muốn đi Đông Cung, hắn sẽ làm thế nào? Hắn cứu nàng nhưng cũng có thể dễ dàng phá hủy nàng.
Phải trả lời thế nào đây?
Phải làm sao để thiếu niên hoàng tử trước mắt này vừa lòng? Đáp sai thì có phải sẽ mang đến họa sát thân không?
Tuy rằng chỉ trong chớp nhoáng nhưng trong lòng nàng đảo qua muôn vàn ý nghĩ. Trên thực tế thì nàng cũng không nghĩ quá lâu đã nói: “Ta cho rằng ngài là Thái Tử.”
Đáp án này không đầu không đuôi, cũng không logic, nhưng nó lại giống như câu trả lời không trải qua suy nghĩ cặn kẽ mà chỉ do buột miệng thốt ra. Nó khiến cho áp lực vô hình đột nhiên nhẹ đi, đuôi lông mày của thiếu niên hoàng tử cũng hơi hơi động sau đó lại trở lại yên lặng như trước. Nhưng trong con ngươi đen của hắn có chút kinh ngạc khiến Triệu Phác Chân cảm giác được hắn đang nghiêm túc xem xét mình, sau đó…… Trong con ngươi kia giống như có một miếng băng mỏng tan ra, dần trở nên nhu hòa.
Nàng đã qua cửa.
Triệu Phác Chân nhẹ nhàng thở ra, nàng biết là hắn vừa lòng —— phải nói là rất cao hứng mới đúng.
Bởi vì nàng cho hắn là Thái Tử nên mới xuất đầu, muốn đến Đông Cung. Nàng tâm tư trăm chuyển, nghĩ đến chính mình cùng hắn có vài lần gặp gỡ, mà mỗi lần nàng đúng là đều nghĩ hắn là Thái Tử. Tuy rằng sau đó nàng đã có cơ hội gặp Thái Tử chân chính nhưng hắn cũng không biết …
Thiếu niên hoàng tử nhẹ nhàng đem bút gác xuống, không có tiếp tục dây dưa đề tài này nữa mà tiếp tục hỏi một vấn đề không đầu không đuôi khác: “Giẻ Lau thế nào?”
Triệu Phác Chân trộm liếc hắn một cái: “Nó sinh một con mèo con, bên Ngự Thiện Phòng có một lão công công nhận nuôi nó.”
Thiếu niên hoàng tử giương mắt, trong ánh mắt tựa hồ mang theo một tia vừa lòng: “Về sau ngươi cũng có thể nuôi một con mèo ở chỗ này, hoặc là tìm người đem con mèo tên Giẻ Lau đó ra khỏi cung, đem nuôi ở Hoa Chương Lâu cũng được.”
Triệu Phác Chân thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vâng, cảm ơn điện hạ ân điển.”
Lý Tri Mân lúc này lại cau mày: “Những cuốn sách trước ta chỉ điểm ngươi đã đọc hết chưa?”
Triệu Phác Chân gật đầu: “Xem xong rồi ạ.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Ta muốn kiểm tra…… Nói bừa là không được.”
Triệu Phác Chân cũng không sợ hãi: “Xin điện hạ kiểm tra.”
Lý Tri Mân gật gật đầu, rút từ trên bàn ra một một tập giấy trắng, lộng bút viết xuống ba cuốn sách, đưa cho nàng nói: “Tháng này phải đọc xong, mỗi ngày ta sẽ kiểm tra.” Triệu Phác Chân tiếp nhận trang giấy, còn Lý Tri Mân tiếp tục phân phó: “Sau này mọi việc trong Hoa Chương Lâu đều do ngươi chủ quản, quy củ thì chính ngươi tự liệt kê ra, ngươi cũng tuyển lấy mấy tiểu nha hoàn đáng tin cậy, thành thật có nền tảng. Ngày thường nếu ta ở đó thì không cho người khác tiến vào. Những thứ ta viết ra thì một chữ, một tờ cũng phải thu lại. Mặc kệ muốn hay không ngươi đều phải tự mình nhìn, không được để người ngoài chạm vào. Ngươi cũng nhìn xem sách ở trong đó có thiếu cái gì, có thứ gì có thể mua thì liệt kê ra để bọn người khác đi thu mua. Những thứ khác ngươi muốn mua thì cứ tùy thời sai người đưa danh sách cho Văn Đồng bên người ta, hắn sẽ an bài người đi mua.”
Triệu Phác Chân uốn gối đáp ứng. Ngón tay Lý Tri Mân nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, bỗng nhiên lại nói: “Mỗi ngày dùng cái bút lông cừu nhỏ này luyện hai mươi chữ, đừng dùng bút lông sói viết nữa, đối với bút lực không tốt.”
Triệu Phác Chân trong lòng lại nhảy dựng lên. Thư pháp chú ý lực của ngón tay để viết vì thế muốn luyện chữ thì phải dùng bút lông cừu mềm mới có thể luyện ra bút lực, di động như ý. Nhưng khi nàng sao chép bản ghi nhớ và tạo mục lục thì cũng tham thuận tiện nên mới dùng bút lông sói, như vậy muốn viết chữ nhỏ cũng dễ nhưng lại chẳng có ích gì cho việc luyện thư pháp —— Có điều mấy ngày nay nàng một mình ngồi trong kho sách yên lặng viết bản nhớ thì hắn làm sao biết được nhỉ?
Hắn chắc đã xem qua đồ mình viết đi.
Mấy ngày nay hắn đều ở trong bóng tối khảo sát mình sao?
Hắn rốt cuộc có nhận ra mình không? Không, hẳn là không có, hắn hẳn là chỉ là đơn thuần cảm thấy mình hữu dụng cho nên mới đặt ở thư phòng, muốn mượn tài năng của mình để làm chút việc sao? Khẩu khí lúc hắn phân tích công báo hiển nhiên là đã định liệu từ trước. Người này chí tuyệt đối không nhỏ, mình mà bước vào thì có phải không còn đường lui nữa không? Trên lưng nàng mồ hôi rịn ra, tầng áo lụa ở trong đã dính hết vào lưng. Lúc trước ở trong cung ăn tết có một gánh xiếc vào biểu diễn cho cung phi xem, nàng cũng thấy có người thực hiện tiết mục đi trên dây. Gió thổi lãng đãng, người nghệ sĩ đứng trên dây, tiến lui đều không được, chỉ có thể cắn răng nhắm mắt mà đi về phía trước.
Lý Tri Mân lại không biết trong lòng nha đầu này đang nơm nớp lo sợ. Sau khi dặn dò xong thì hắn tự rời đi, lúc ra đến cửa thì thấy mấy bồn hoa đang chậm rãi nở rộ, mà trong lòng hắn cũng thấy có chút vui mừng. Dù sao nàng ta cũng đã đến vương phủ, khi nào xử trí mà chẳng được. Hiện tại nàng ta còn có chỗ dùng được nên cứ tạm giữ lại đã.