Chương 20: Đồng tình
“Công báo từ trước vốn rất được coi trọng, ở trong này có rất nhiều kiến thức, chỉ là hiện tại ít người còn thích xem công báo cũ —— Bọn họ lại không biết trong những thứ này có đạo lý, cũng giống như đang đọc sử sách. Lịch sử thường thường lặp lại, đặc biệt là trong hoàng gia, lật đi lật lại mới thấy chuyện cũ chuyện mới giống nhau đến kỳ lạ.”
“Ngươi phải chú ý xem lời phê của Tôn Ất Quân, còn có một ít chuyện trong nội viện vương phủ do hắn xử lý —— vương phủ năm đó cũng từng gặp hoả hoạn. Sổ con này ta cũng muốn ngươi tìm, năm đó Tôn Ất Quân mượn hoả hoạn mà thay đổi một nhóm người mà không chịu chút trở ngại nào. Những người đó hiện nay đều đặt ở lục bộ…… Ngươi có thể lật giở những công báo từ trước, cẩn thận tìm lý lịch của một đám quan viên xuất thân từ vương phủ. Trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, bọn họ đã đứng vững gót chân ở lục bộ thì lý lịch chắc phải rất sâu xa.”
“Tôn Ất Quân đã làm vị trí trường sử từ khi phụ hoàng khai phủ, làm đến hai mươi năm cũng không đổi ai cả. Hắn cũng không có thành tựu kinh người gì, cũng không có tiếng tăm, chỉ duy nhất có một lần đó là hắn để phụ hoàng lộ mặt trước Đông Dương công chúa, để nàng phát hiện ra một người thích hợp nhất, rồi đem phụ hoàng lên ngôi hoàng đế.”
“Hiện giờ hắn giữ chức Tể tướng nhiều năm, cũng không có nhiều thành tựu về chính sự. Hắn không có học thức uyên bác như đại học sĩ Thượng Quan Khiêm, lại không có nhiều đồ đệ bằng Nghiêm Tôn, kể cả Đông Dương công chúa cũng chướng mắt hắn, đã từng mắng thẳng vào mặt hắn là Tể tướng tượng đất. Nhưng mà dù vậy —— phụ hoàng vẫn để cho hắn ngốc ở chức vị đó. Ngươi có biết Cao Vĩnh Phủ không?”
Triệu Phác Chân không biết hắn vì sao bỗng nhiên chuyển tới người này: “Biết, Cao công công là ngự tiền đại tổng quản mà bệ hạ tín sủng nhất.”
Lý Tri Mân gật gật đầu: “Hắn là nội thị phụ hoàng tin sủng nhất, hiện giờ cũng coi như có chút địa vị. Nhưng hắn ở trước mặt Tôn Ất Quân lại vẫn luôn cung cung kính kính.”
Nói tới đây, hắn trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn Triệu Phác Chân: “Thượng Quan Khiêm là triều thần mà tiên đế trọng dụng. Phụ hoàng dùng hắn là muốn mượn sức triều thần mà tiên đế đã từng trọng dụng. Nghiêm Tôn là kẻ đứng đầu sĩ lâm, học sĩ nửa triều đều là môn hạ của hắn, bởi vậy phụ hoàng cũng muốn lung lạc hắn. Mà những người này thì Đông Dương công chúa cũng muốn lung lạc —— Có thể nói Tôn Ất Quân kỳ thật mới là tâm phúc chân chính của phụ hoàng. Hắn muốn làm cái gì, thường thường chính là thứ phụ hoàng muốn làm.”
Triệu Phác Chân suy nghĩ trong chốc lát nói: “Những người khác chẳng lẽ không biết bọn họ là người của bệ hạ sao? Bọn họ đều là xuất thân từ vương phủ, nhìn là có thể thấy rõ mà. Còn có…… Hắn làm sao mà lên làm được đến chức Tể tướng vậy?”
Lý Tri Mân nhếch khóe miệng trào phúng: “Đương nhiên mọi người nhìn ra được, nhưng là bọn họ khinh thường, hoặc là nói, Đông Dương công chúa căn bản là không đem phụ hoàng xem ở trong mắt —— những kẻ có tiếng nói trong việc chính sự thì hơn phân nửa là người của Đông Dương công chúa. Ngoài ra còn có một ít người giống Thượng Quan Khiêm là người của tiên đế, hoặc giống Nghiêm Tôn có cánh đầy đặn thì tự nhiên khinh thường về phe Đông Dương công chúa nhưng cũng sẽ không mạo hiểm đấu với nàng. Bọn người kia chịu giao ra chức vị Thượng thư Hữu thừa tướng chẳng qua vì đó chỉ là phó tương mà thôi, dù sao bọn họ cũng phải nể mặt phụ hoàng …… Chức quan của hắn là thỏa đáng nhất bởi vì nếu hắn nhậm chức Tả Thừa tướng thì chưa chắc đám người kia sẽ chịu. Trong cảm nhận của bọn họ, phụ hoàng bất quá chỉ là một con rối thôi. Nhưng các nàng đắc ý lâu rồi, lại bỏ qua đại nghĩa quân thần, có đôi khi tự nó đã có ưu thế. Con rối kia ở trên ngôi vị chí tôn vô địch lâu thì cũng sẽ có người nghe theo hắn. Ha ha, đúng là vị trí vừa có danh vừa có quyền.”
Triệu Phác Chân bỗng nhiên đánh bạo hỏi một câu: “Điện hạ, ngài cũng muốn ngồi vào vị trí kia sao?” Bằng không vì sao hắn lại thao thao bất tuyệt nói với mình chuyện này chứ? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lý Tri Mân hơi kinh ngạc, nhìn tiểu nha đầu trước mặt đang dùng một đôi con ngươi trong vắt mà nhìn hắn, tựa hồ nàng không cảm thấy mình vừa nói cái gì đại nghịch bất đạo. Đúng là nha đầu to gan lớn mật. Hắn mỉm cười nói: “Hoài bích có tội, ta là đích trưởng tử, không có con đường khác có thể lui.” Nàng sẽ làm thế nào? Sẽ sợ ch.ết sao?
Triệu Phác Chân làm bộ ngốc nghếch hỏi: “Bệ hạ hẳn là sẽ ủng hộ ngài.”
Gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, trên mặt Lý Tri Mân xẹt qua một tia bóng ma. Hắn im lặng thật lâu, trong lòng lại rất muốn bắt lấy cái móng vuốt nhỏ, đem tiểu tâm tư nhỏ bé nhưng to gan lớn mật của nàng xé ra, giống như dạy dỗ một con mèo nhỏ không nghe lời vậy. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, lắc lắc đầu nói: “Ngươi phải nhớ, người quý ở chỗ biết tự lập, đừng tưởng rằng có ai sẽ vô duyên vô cớ vô điều kiện ủng hộ ngươi.”
Triệu Phác Chân do dự trong chốc lát, vẫn là đem câu nói kia nuốt xuống —— kể cả cha mẹ ruột cũng không nguyện ý ủng hộ hài tử của mình vô điều kiện sao?
Đúng rồi, đây là hoàng gia.
Phụ phụ tử tử, quân quân thần thần, hoàng gia không có phụ tử huynh đệ, chỉ có quân thần, cha nghi ngờ con, con giết cha, huynh đệ tương tàn, không dứt trong lịch sử.
Triệu Phác Chân không khỏi có chút đồng tình với tên sát thân này. Hắn vì phụ thân mình che đậy gian tình mà còn giết người nhưng kết quả thì sao? Còn không phải cái gì cũng đều không có sao?
Lý Tri Mân kỳ thật nhìn ra được đồng tình trong mắt Triệu Phác Chân. Hắn cũng không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại cảm thấy buồn cười. Nha đầu to gan lớn mật này cha mẹ mình còn không biết ở phương nào, từ nhỏ đã vào cung làm nô tỳ, ở trong cũng chỉ hơn đám tội nhân, nô tịch một chút, được một nữ quan thu dưỡng chỉ để dưỡng lão. Nàng lớn lên trong kho sách, kiến thức về thế giới bên ngoài chỉ biết qua sách vở, không được hưởng qua tình cảm chân chính của phụ mẫu, cũng không biết cuộc sống sinh hoạt ngày thường của dân chúng. Một người tay trắng như vậy lại không cẩn thận thấy được bí mật cung đình dẫn đến họa sát thân, hiện giờ là ăn bữa hôm lo bữa mai thế nhưng nàng lại đồng tình với mình. Nàng giống như con dê con đang đồng tình với đồ tể. Điều này khiến hắn cảm thấy thực mới mẻ. Hắn thấy việc dạy dỗ tiểu nha hoàn này, xem nàng một ngày một ngày trưởng thành, thấy bộ dạng trưởng thành của nàng cũng là một điều thú vị.
Văn Đồng tới bẩm báo: “Chuồng bồ câu xây ở phía sau Hoa Chương Lâu đã xong. Hai tiểu thái giám quản lý chỗ đó cùng đã được dặn dò tốt, lập tức có thể dùng. Ngoài ra sương phòng bên cạnh Hoa Chương Lâu cũng đã được sửa tốt, cũng nói với mọi người là dùng để điện hạ làm nơi ăn khuya. Thức ăn mỗi ngày sẽ từ phòng bếp lớn chuyển tới đó. Đình viện trong ao sen cũng đã sửa lại, cũng thả hai ngàn đuôi hoa cẩm lý, chờ đến Đoan Ngọ là có thể tổ chức hội thơ.”
Lý Tri Mân gật đầu: “Mọi việc của Hoa Chương Lâu bên kia —— đều liệt kê trong sổ con rồi đưa cho Triệu Phác Chân.” Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Lần trước ta bảo ngươi nạm viên ngọc cho Triệu Phác Chân, đã làm chưa?”
Văn Đồng nói: “Nô tài đang muốn cùng gia bẩm báo. Hạt châu đó cô nương muốn khảm ở chuỗi ngọc nàng đeo từ nhỏ nên tiểu nhân liền đem nó đến Thất Bảo Lâu để sư phụ bên đó tự mình làm. Bên đó cũng rất coi trọng việc này nên vị sư phụ già đã tự mình vẽ mấy kiểu mới mẻ để cô nương chọn sau đó mới cho người viên châu vào. Ai biết hôm qua nô tài bồi Chân cô nương đi Thất Bảo Lâu bên kia, thì vừa vặn gặp Thượng Quan gia công tử cùng tiểu thư. Thượng Quan tiểu thư nhìn đến hạt châu kia thì liền nhận ra nó là Ký Sự châu, và cô cùng thích. Thượng Quan công tử liền muốn mua cho muội tử nên hỏi thăm Vương gia thưởng cho ai, để hắn có thể mua lại. Nô tài sợ mang thị phi đến cho cô nương nên không dám nói bậy, chỉ nói là sẽ về hỏi Vương gia —— thỉnh Vương gia cho biết việc này phải hồi đáp Thượng Quan công tử như thế nào?”
Lý Tri Mân có chút ngoài ý muốn: “Thượng Quan gia công tử? Là Thượng Quan Lân sao?”
Văn Đồng nói: “Dạ đúng.”
Lý Tri Mân cười nói: “Mọi người nói hắn yêu thương muội muội đến si mê, ngày thường có cái gì tốt đều mua cho muội tử, hiện giờ xem ra quả nhiên như thế —— cứ nói với hắn ta đã thưởng hạt châu kia cho người khác rồi.”
Văn Đồng ngẩn ra, có chút không hiểu rõ. Theo lý thì nếu muốn mượn sức Thượng Quan gia thì Vương gia có thể chủ động bán một cái nhân tình cho họ bằng cách đem hạt châu này tặng hoặc bán cho Thượng Quan Lân đều được. Đây chính là một việc tốt, mà cũng là ý tứ mà Thượng Quan huynh muội thông qua Thất Bảo Lâu truyền lại bên này. Nếu Vương gia vô tâm, hoặc coi trọng Chân cô nương thì chỉ cần bảo Thất Bảo Lâu phục hồi lại nói muốn để lại cho Vương phi thì bên kia tự nhiên cũng sẽ biết ý tứ, vừa cự tuyệt lại không làm tổn hại tới tình cảm. Hiện giờ Vương gia lại để Thất Bảo Lâu nói thật là Vương gia đã thưởng hạt châu này cho một cái nha hoàn là muốn để Thượng Quan huynh muội tiếp tục mua hay là không mua nữa? Càng kỳ quái chính là Chân cô nương. Vương gia đem bảo châu lấy trong cung tặng nha hoàn bên người, là thật sự sủng ái vị cô nương này hay vẫn là chỉ là giận dỗi mà tùy tay ban thưởng? Nếu là thật sủng ái thì lần này ngài ấy sẽ không đem tin tức như thế để lộ cho Thượng Quan gia. Nếu là không sủng ái thì toàn bộ một phen cải biến, tu chỉnh Hoa Chương Lâu biến nó nghiễm nhiên trở thành một chỗ đặc biệt trong vương phủ, lại để Chân cô nương chưởng sự, người hầu cũng đều là nữ hầu cùng nội thị, thậm chí còn có cả phòng bếp cùng với thông đạo ra khỏi phủ, lớn hơn những viện khác nhiều thì chứng tỏ ngài ấy vô cùng coi trọng vị cô nương này. Bởi vì cơ bản Hoa Chương Lâu bây giờ đã trở thành một trọng địa nghị sự.
Hắn thấy Lý Tri Mân cũng không có ý định giải thích thì biết vị gia này tuy rằng tuổi trẻ nhưng lại biết diễn xuất giống như quý nhân trong cung, lời nói cử chỉ không dễ để hạ nhân nghiền ngẫm nên cũng chỉ đành đáp lời đi xuống.
Qua hai ngày, hắn lại tự nhận là đã hiểu rõ ý Lý Tri Mân. Thượng Quan gia cư nhiên tiếp nhận thư mời của Tần Vương phủ đến tham dự thơ hội. Thư trả lời nói Thượng Quan công tử cùng tiểu thư đều tham gia Đoan Ngọ thơ hội. Việc này cũng có thể coi là một việc hiếm lạ.
Thượng Quan Khiêm hiện giờ đang được hoàng thượng yêu thích, mọi người đều nghĩ hắn sẽ là Tể tướng tiếp theo. Cũng bởi vậy, hắn càng cần phải kết giao với nhóm hoàng thất tông thân. Nếu là ngày thường nhận được lời mời đến dự thơ hội hoặc nhàn yến của Tần Vương phủ hoặc các tông thân phủ khác thì Thượng Quan gia sẽ uyển chuyển chối từ. Bởi những người tham dự cũng chỉ là chút tiểu quan hàn lâm viện, văn nhân nhã sĩ tấu cái náo nhiệt. Thượng Quan tiểu thư ở Thái Học có giao hảo tốt nhất với Thái Tử nhưng đó cũng chỉ là giao tình của bọn tiểu bối. Hiện giờ Thượng Quan gia huynh muội lại đều tới tham dự yến hội của Tần Vương phủ thì chắc là vì hạt châu kia nhưng trong mắt người ngoài không rõ nội tình thì việc này lại có một ý nghĩa khác.
Quả nhiên sau khi Thượng Quan gia đồng ý tham gia yến hội của Tần Vương sau, rất nhanh Đông Cung cũng có nội thị tới truyền lời rằng Thái Tử cũng tự mình tới dự tiệc.
Thái Tử muốn tới thì bào đệ và bào muội của Tần Vương há có thể không tới, thế nên rất nhanh Tề Vương và Lâm Nhữ công chúa cũng đều trả lời là sẽ tới, cuối cùng cả Nhị hoàng tử Tấn Vương cũng đến xem náo nhiệt.
Hạ nhân trong Tần Vương phủ giống như đang ở trong chảo dầu, mọi người đều rối ren len. Bởi vì những nhân vật lớn đều trả lời sẽ tới Tần Vương phủ dự tiệc nên thức ăn vốn đã chuẩn bị xong lại phải làm lại. Đến cả môn khách mời đến cũng phải đổi lại vì sợ thứ bậc không đủ khiến trường sử của Tần Vương phủ quản gia nội viện vội đến giống như con quay. Đây cư nhiên là yến hội long trọng nhất của Tần Vương phủ từ khi khai phủ tới nay.