Chương 25: Nghịch tử
Thượng Quan Khiêm tức giận đến sắc mặt xanh trắng ngón tay phát run: “Nghịch tử!” Thượng Quan Quân vội vàng tiến lên đỡ hắn lại thay hắn thuận khí: “A cha chớ có tức giận, ca ca nhất định là hôm qua uống nhiều rượu, đầu óc còn chưa tỉnh táo đi.”
Thượng Quan Khiêm tức giận đến ngực phập phồng hồi lâu, thở hổn hển trong chốc lát rồi quay đầu nhìn Thượng Quan Quân. Nàng kỳ thật nghe xong lời nói của Thượng Quan Lân thì trên mặt cũng có chút không được tự nhiên. Thượng Quan Khiêm ôn thanh an ủi nàng nói: “Hảo hài tử, ca ca ngươi nói lời càn rỡ như thế nhưng ngươi cũng chớ có ghi tạc trong lòng. Hắn chính là kẻ hồ đồ nói mà không nghĩ thôi.”
Thượng Quan Quân được hắn một an ủi thì vành mắt nhất thời cũng đỏ, miễn cưỡng cười nói: “Ca ca đối với con tốt nhất, hôm qua còn mua đồ cho con, dù thế nào con cũng ghi tạc trong lòng.”
Thượng Quan Khiêm thở dài nói: “Cái tính ngang bướng này của ca ca ngươi thật kỳ quái, ngươi cũng đừng để ý hắn. Ta đã chào hỏi Binh Bộ bên kia, cũng đã nhiều ngày rồi, chắc sắp có câu trả lời. Để hắn qua đó rèn luyện tính tình.” Hắn nhíu mày căng đầu, thập phần suy sụp, một lát sau bỗng nhiên nhớ tới hôm nay vốn là muốn nhân ngày nghỉ tìm Thượng Quan Lân nói chuyện nhưng không hề gọi nữ nhi tới, lúc này mới hỏi Thượng Quan Quân: “Ngươi hôm nay là tới làm cái gì?”
Thượng Quan Quân vội nói: “Một là muốn thỉnh an cha, hai là nói với cha về việc di nương cho bà nhũ hoa về quê quán ở Hà Tây. Nơi đó núi cao đường xa, nàng đã có tuổi, thân thể nhiều bệnh sợ là không chịu được…… Mấy ngày nay bà nhũ hoa thậm chí còn không được vào phủ. Ta có hỏi thăm nha hoàn đi theo bà nhũ hoa thì nói là di nương không cho nàng vào phủ, cũng không cho con đưa cho bà nhũ hoa chút đồ vật. Bà nhũ hoa tính tình thiện lương, chắc di nương có điều gì đó hiểu lầm…… Chỉ là khi con đi nói chuyện với di nương, muốn cầu tình cho bà nhũ hoa lại nói không có biện pháp vì đây là chuyện cha quyết. Nàng nói trong phủ nhiều người, muốn tống cổ một ít người về quê. Nhưng bà nhũ hoa không giống những người khác, con nghĩ……”
Thượng Quan Khiêm quả quyết nói: “Bà nhũ hoa của ngươi thì ngươi chớ để ý. Người như thế không thể để lại trong kinh.” Hắn nhìn Thượng Quan Quân, vành mắt nàng vẫn hồng, giống như thược dược sau cơn mưa, thập phần đáng thương thì không khỏi lại dịu giọng: “Cha biết ngươi từ nhỏ lớn lên với bà nhũ hoa nên tình cảm cũng sâu đậm nhưng nàng đã lớn tuổi, không thể tiếp tục hầu hạ. Bên này cũng có vài người tuổi đã lớn cũng được cho về quê. Hiện tại ở trong kinh chi phí lớn, nếu có thứ gì có thể tiết kiệm thì phải làm. Nàng là lão bộc của Thượng Quan gia nên chúng ta cũng sẽ không bạc đãi nnagf. Ngươi cho nàng thưởng dày một chút là được.”
Ngày thường Thượng Quan Khiêm đối với nữ nhi là trăm y ngàn thuận, chưa từng không đồng ý nhưng hiện giờ Thượng Quan Quân xem mặt thì đoán rằng không thể nói gì nữa nên cũng không nói tiếp mà chỉ đứng lên nói: “Phụ thân nói như vậy thì chắc là có đạo lý. Nữ nhi xin cáo lui trước.”
Thượng Quan Khiêm sắc mặt có chút mỏi mệt: “Đi xuống đi…… Có rảnh thì khuyên nhủ ca ca ngươi, hắn còn nghe lời ngươi chút.”
Thượng Quan Quân trở về phòng nhưng trong lòng không yên tâm. Sau một lát thì gọi nha hoàn bên người mình là Chu Bích: “Ngươi đem trung y và giầy mấy ngày trước ta làm cho ca ca đem tới đây. Ta qua bên ca ca một chút.”
Chi Tử nhìn thấy Thượng Quan Quân mang theo Chu Bích tới đây thì cười đầy mặt đi ra ngênh đón: “Cô nương sao lại đột nhiên tới đây? Công tử lại vừa mới ra ngoài, sợ là phải lát nữa mới quay trở về.”
Thượng Quan Quân ngạc nhiên nói: “Sao lại ra ngoài nữa rồi? Sáng sớm không phải huynh ấy mới đi gặp cha sao?”
Chi Tử hơi chau mi nói: “Cũng không phải, mấy ngày gia liền cứ sáng đi tối về, tối muộn mới về, không hề có một ngày nhàn nhã. Vừa rồi sơn trang mang đến một lồng sắt có chút mèo con, chó con. Ngài ấy thấy thế thì liền tóm lấy một con rồi cầm lồng sắt đi ngoài rồi, nói là đem tặng bằng hữu nhưng cũng không biết là bằng hữu nơi nào.”
Thượng Quan Quân nghĩ đến chuyện Thượng Quan Lân hỏi hôm nay thì hỏi dò: “Ca ca ở bên ngoài có gặp hoặc ái mộ nữ tử nào sao?”
Chi Tử bị hù nhảy dựng: “Ái mộ nữ tử? Nô tỳ chưa từng nghe nói qua. Gia ở bên ngoài nhìn thấy cái gì thì trở về cũng chưa từng nói. Có điều hôm kia nô tỳ có nghe Phúc Sinh đi theo gia nói gia gần đây có tới Tần Vương phủm nghe nói là tới đó chuẩn bị thọ lễ cho lão gia.”
Thượng Quan Quân nhíu mày, rồi đột nhiên nhớ tới Triệu Phác Chân. Nếu là chuẩn bị thọ lễ thì để Tần Vương phủ đưa tới một bản sao là được, cũng không phải việc khó gì, không cần hắn mỗi ngày phải chạy qua đó. Kết giao với tôn thất cũng không phải chuyện tốt gì, ca ca đối với những việc đại sự thì vẫn rất tỉnh táo. Chẳng lẽ ca ca còn chưa ch.ết tâm đối với hạt châu kia sao? Hay là hắn mê mẩn thị nữ kia? Không giống, ca ca mấy năm nay tuy nói có chút ham chơi, lại tuyệt không chạm đến phấn son, ăn tiệc cũng chỉ tới các phủ, chưa từng lưu tâm với nữ tử. Kể cả đối với thị nữ trong phòng hắn thì hắn cũng không để tâm tới ai, rõ ràng không phải kẻ háo sắc.
Chi Tử tháy Thượng Quan Quân nhíu mày trầm tư thì có chút do dự hỏi: “Cô nương nghe được tiếng gió gì sao?”
Thượng Quan Quân lắc lắc đầu, biết Chi Tử này kỳ thật chính thông phòng nha hoàn mà trong nhà cấp cho ca ca nên không tiện nói nhiều trước mặt nàng ta, chỉ nói: “Chờ ca ca trở về thì nói với huynh ấy là ta có chuyện muốn tìm huynh ấy, thỉnh huynh ấy tới gặp ta.”
Chi Tử vội cười nói: “Nô nỳ sẽ nói với gia chỉ không biết chuyện này có quan trọng nhiều hay ít. nếu là chuyện vô cùng quan trọng thì nô tỳ cho người tới cửa phụ để nhìn, chỉ cần gia vừa về thì Tiểu Yêu Nhi sẽ lập tức thỉnh gia đến ngay.”
Thượng Quan Quân nói: “Nói cùng ngươi cũng không ngại. Bà nhũ hoa của ta không biết vì sao lại bị di nương tống cổ về quê nhà. Ta nghĩ bà nhũ hoa mới hơn bốn mươi, cũng không phải không làm việc được. Nàng đã theo ta lâu như vậy, kể cả nàng không thể làm được nhiều việc đi nữa thì ít nhất để nàng lại đến lúc ta xuất giá thì để nàng về quê cũng được, sao cứ phải vội vàng đuổi nàng đi như vậy?”
Chi Tử cũng là người hầu nên nghe xong vội nói: “Chuyện này cũng lạ. Nô tỳ có nghe qua, còn nghĩ bà nhũ hoa của tiểu thư gia xưa nay đều là được vinh dưỡng, chờ cô nương xuất giá, còn muốn đi theo cô nương đi qua nhà chồng làm việc, không biết sao mà đã bây giờ liền bị tống cổ đi? Bọn thuộc hạ nghĩ có lẽ nàng có bệnh nên sợ quá phải tách nàng ra.”
Thượng Quan Quân nhíu mày nói: “Kể cả bị bệnh nặng thì cũng nên báo với ta một tiếng chứ, sao đã vội vàng tống cổ nàng ra ngoài? Di nương vốn vẫn thương ta, sao làm việc này lại không nói rõ với ta chứ?”
Chi Tử suy nghĩ trong chốc lát nói: “Nô tỳ đã nhớ chuyện này, đợi gia về thì nô tỳ liền lập tức chuyển lời. Trong phủ chúng ta không quá khắt khe nô tài, lại là nhũ hoa nuôi của của cô nương, kể cả cho về thì cũng sẽ không có việc gì, cô nương chỉ cần thưởng nàng nhiều một chút thì cũng coi như hết tâm.”
Thượng Quan Quân gật gật đầu, một đường trở về cũng không đề cập tới nữa.
Thượng Quan Lân vốn mang theo một bụng tức giận đi ra ngoài, đợi đến lúc hắn mang lồng đựng con mèo nhỏ tới cửa Tần Vương phủ rồi thì lại cảm thấy không có lý do đi vào. Hắn nghĩ nghĩ rồi lại chuyển tới cửa chỗ Hoa Chương Lâu, đem cái lồng mèo kia cầm lấy rồi đi vào trong. Tên gác cổng ở đó đã quá quen với Tống Triêm và Thượng Quan Lân, hơn thế nữa trong thời gian này hắn được Thượng Quan Lân thưởng không ít đồ vật thế nên rất thân thiện, thấy hắn tới là để tìm Triệu Phác Chân chép sách thì chỉ nói: “Chân cô nương ở đây, mời công tử vào.”
Lúc Thượng Quan Lân đi vào thì Triệu Phác Chân đang ở hành lang nơi bọn họ hay chép sách mà ngưng thần viết chữ. Dưới ánh sáng mặt trời ngày sớm, bóng râm dày đặc, thiếu nữ chỉ đơn giản búi tóc song hoàn, dưới ống tay lộ ra một đoạn cánh tay như ngọc, mặt mày chuyên chú. Một cỗ phong độ trí thức cùng tướng mạo xinh đẹp hòa quyện với nhau khiến tâm người ta siết lại, Thượng Quan Lân ngơ ngác đứng đó nhìn.
Cũng không biết nhìn bao lâu, một tiếng mèo kêu đánh thức hai người, Triệu Phác Chân ngẩng đầu nhìn đến Thượng Quan Lân đứng ở dưới tàng cây, trong ngực là một con mèo nhỏ đang nhìn thăm dò ra ngoài, mở to đôi mắt đen láy tò mò nhìn nàng thì nhịn không được vèo một cái cười lên.
Thượng Quan Lân cúi đầu nhìn con mèo nhỏ rồi cũng ngây ngô cười lên, duỗi tay xách cái cổ con mèo: “Con mèo này là thôn trang của chúng ta mang đến. Ta thấy nó đáng yêu, lại nghĩ trong cung ngươi có con mèo nên đoán ngươi thích liền mang nó đến.”
Hắn nói chuyện lộn xộn, rất là không thông suốt, nhưng Triệu Phác Chân đã hoàn toàn bị con mèo kia hấp dẫn nên lập tức thả bút duỗi tay nhận con mèo kia, xem nó phun ra cái lưỡi hồng hòng ướt át nhẹ ɭϊếʍƈ bàn tay mình: “Thật là vật nhỏ xinh đẹp.”
Thượng Quan Lân thấy nàng thích thì vui mừng khôn xiết: “Con mèo này có tên nữa, ngươi xem cái đám lông đen trên đầu nó này, còn cả mảng đen ở đuôi nữa, cái này kêu là ‘quải ấn kéo thương’, con mèo này chính là khiến chủ nhân được phú quý.”
Triệu Phác Chân cúi đầu trêu đùa con mèo nhỏ, thấy nói thoải mái phát ra âm thanh khò khè thì cười nói: “Nhưng ta chỉ là phận nô bộc, không xứng làm chủ nhân nó, sẽ làm nó ủy khuất.”
Thượng Quan Lân bật thốt lên: “Ai nói thế! Ta sẽ thay ngươi chuộc thân!”
Triệu Phác Chân ngẩn ra, trong lòng cư nhiên kinh hoàng lên. Nếu chuộc thân, có phải có thể thực sự rời khỏi vương phủ, chạy ra ngoài sống cuộc đời của mình? Thượng Quan Lân trên mặt đỏ lên: “Ta sẽ nói với Vương gia, nói ta muốn ngươi, sau đó ta sẽ trả tự do cho ngươi để ngươi về sau không phải hầu hạ ai nữa.”
Triệu Phác Chân thử thăm dò hỏi: “Công tử có điều không biết, ta là nữ quan trong cung ban tới trong vương phủ……”
Thượng Quan Lân gấp đến độ gaân xanh trên cổ nổi lên: “Chỉ cần Vương gia đồng ý thì chỉ cần nói một lời với trong cung. Trong cung cũng có nhiều nữ quand được thả ra mà…… Vương gia sẽ cho ta mặt mũi. Ngươi phải tin tưởng ta. Ta sẽ không để ngươi chịu việc gì, cũng không để ngươi phải hầu hạ người khác. Chỉ cần ngươi đồng ý thì ta bảo đảm ngươi sẽ được thoải mái, cái gì cũng không cần làm. Ta sẽ mua hai tiểu nha hoàn hầu hạ ngươi để ngươi muốn đọc sách thì đọc, muốn học cái gì cũng được, muốn mua cái gì cũng chỉ cần nói với ta……”
Triệu Phác Chân hưng phấn qua đi, lại dần dần bình tĩnh lại: “Vương gia đối đãi với ta thực tốt. Nếu ta vô tình rời khỏi đây thì thật không phải. Da tạ ý tốt của công tử.” Ở chỗ nào lại có việc tốt vô duyên vô cớ chứ? Nàng không biết Thượng Quan Lân mấy ngày nay đến tột cùng là có mục đích gì nhưng là một thanh niên nam tử, vô duyên vô cớ có hứng thú thì tự nhiên không thể không có mục đích. Mà nàng chỉ là một nô tỳ của hoàng gia, trừ bỏ thân mình, còn có cái gì có thể cho người? Nếu hướng về Vương gia … Vậy thì càng không thể đi. Một khi đã bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực thì làm gì có kết cục gì tốt chứ? Nàng muốn rời khỏi vương phủ, sống một cuộc sống an an bình bình của bình dân áo vải, rồi đi tìm phụ mẫu của mình……
Thượng Quan Lân sụp vai thất vọng, biểu tình giống như muốn khóc, giống như hắn mang toàn bộ dũng khí lên nhưng lại không được đền đáp.
Bọn họ lại không biết bên trên tiểu lâu, Lý Tri Mân cùng Thiệu Khang không biết từ khi nào đã đứng đó, thấy toàn bộ mọi chuyện. Thiệu Khang gật đầu cười nói: “Khó trách Vương gia đồng ý cho Thượng Quan Lân tới chép sách. Một nước cờ này của Vương gia thật là diệu kế. Nếu nàng có thể gả vào Thượng Quan gia làm thiế͙p͙, thì Vương gia sẽ có một sự hỗ trợ tuyệt vời. Vị trưởng tử này của Thượng Quan thừa tướng này tuy rằng không có lợi ích gì lớn nhưng hắn lại là độc đinh.”
Lý Tri Mân nói: “Bổn vương ngay từ đầu, chẳng qua là muốn nhìn xem rốt cuộc hắn muốn thế nào thôi. Thượng Quan Khiêm là tên cáo già, rốt cuộc có phải hắn đang có ý đồ gì, còn cái Hỗn Thế Ma Vương này không biết có phải đang giả vờ không.”
Thiệu Khang cười nói: “Thượng Quan công tử luôn tùy tâm sở dục, làm người ngay thẳng, hiện giờ xem ra còn là người si tình. Vương gia không bằng hoàn thành chuyện tốt, thuận nước đẩy thuyền.”
Lý Tri Mân trầm mặc hồi lâu mới nói: “Để bổn vương hỏi qua ý tứ của nàng đi —— nàng vốn dĩ…… có tác dụng khác.” Thanh âm của hắn thực bình thản, tựa hồ không sao cả nhưng giữa mày lại mang theo một tia sát khí.