Chương 32: Ngắt quế
Cây quế cổ đúng là danh bất hư truyền. Xe ngựa còn cách thôn trang mười dặm thì người trong xe đã ngửi được mùi hoa quế khiến tâm rung lên.
Lam Tranh vén rèm lên nhìn ra bên ngoài. Bây giờ là tiết thu mát mẻ, trời cao bát ngát, gió thổi cây cỏ lay động khiến tinh thần con người ta thoải mái, thập phần vui sướng nói: “Chúng ta cả ngày ở trong kinh, chẳng bao giờ thấy được cảnh sắc như thế này.” Lần này Lý Tri Mân muốn đi thôn trang dự yến, Nguyễn cô cô biết được thì liền an bài Lam Tranh cùng Triệu Phác Chân theo tùy hầu. Nàng đã bị Đậu Hoàng Hậu giáo huấn nên tự nhiên là tận lực cấp Lam Tranh sáng tạo cơ hội. Lý Tri Mân vẫn một mực không thèm để ý, bởi vậy Lam Tranh cùng Triệu Phác Chân liền ngồi chung xe ngựa đi ra ngoài.
Triệu Phác Chân cũng là lần đầu tiên được ra khỏi thành. Nàng từ nhỏ ở trong cung lớn lên, rất nhiều cây cỏ đều không quen biết, một đường hỏi Lam Tranh. Nàng kia cuối cùng thì cũng biết nhiều hơn, một đường chỉ chỉ trỏ trỏ, đang vui vẻ thì bỗng nhiên nghe được phía sau đoàn xe có tiếng ồn ào.
Lam Tranh duỗi đầu ra hỏi thị vệ hộ tống bên ngoài: “Ngô đại ca, có chuyện gì vậy?” Những thị vệ vương phủ này cũng thường xuyên bảo hộ nữ quyến, bởi vậy cũng nhận ra Lam Tranh cùng Triệu Phác Chân, liền cười nói: “Trên đường có người đang đi xe thì con la kéo xe bị bệnh. Trên xe có người chân có tật không tiện hành tẩu nên muốn mượn xe đi nhờ. Có điều đây là xa giá của vương phủ, nào dám cho bọn họ đi nhờ. Chúng ta đành để bọn họ chờ xe sau, lại đem xe của họ dịch sang để nhường đường.”
Nghe được hai chân không tiện, trong lòng Triệu Phác Chân vừa động liền xốc mành nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy hai nam tử ở ven đường, một người đứng thẳng như cây thương, mặt trầm như nước, trong tay cầm một cái dù che nắng cho nam tử ngồi trên xe lăn. Cái xe bị hỏng thì bị dịch vào ven đường, con la nằm ở bên cạnh, tinh thần uể oải không phấn chấn, có lẽ là đột nhiên bị sinh bệnh. Mã phu ở một bên cũng u sầu đầy mặt. Nam tử trên xe lăn hơi hơi ngẩng đầu nhìn đoàn xe đang đi qua, tuy đang ở trong hoàn cảnh này mà hắn vẫn cứ thong dong.
Hai người này đúng là Công Tôn huynh đệ thường đi Xuân Minh Lâu đọc sách nên Triệu Phác Chân vội kêu lên: “Từ từ.” Thị vệ thấy nàng gọi thì vội ra hiệu cho xe ngựa dừng lại. Triệu Phác Chân xốc màn xe cùng Công Tôn Ngạc cười nói: “Công Tôn tiên sinh, ngài là đang muốn đi đâu đây?”
Công Tôn Ngạc giật mình, nhìn chăm chú thì thấy Triệu Phác Chân, mỉm cười gật đầu nói: “Hóa ra lại là Triệu nữ quan. Chúng ta là đi Đại Đa Trang, bên kia có vị người bệnh bệnh cũ mời ta đến đó giúp hắn trị bệnh.”
Triệu Phác Chân quay đầu hỏi thị vệ: “Đại Đa Trang ở nơi nào?”
Thị vệ họ Ngô kia cười nói: “Từ Chiết Quế Trang mà chúng ta đang đến lại đi thêm mười dặm nữa là tới.”
Triệu Phác Chân vội cười nói: “Hai vị tiên sinh cũng thường xuyên đến Xuân Minh Lâu đọc sách, nơi này dù sao đến đó cũng không xa, Ngô đại ca ngài xem xem có thể cho bọn họ mượn một con ngựa không. Ta xin đứng ta đảm bảo, hơn nữa Công Tôn tiên sinh là đến khám bệnh tại nhà, cũng coi như là một cọc mỹ sự.”
Ngô thị vệ cười nói: “Nếu là người quen của Triệu nữ quan thì tự nhiên là không ngại. Ta sẽ đi nói một tiếng với thị vệ trưởng để cấp hai vị tiên sinh này một con ngựa.” Dứt lời hắn liền phóng ngựa về phía trước, một lát sau Văn Đồng đi theo thị vệ kia cưỡi ngựa lại đây cười nói: “Vương gia nghe được bẩm báo, nói nếu là việc cứu người thì không thể không giúp. Nếu thay ngựa vào thì không tiện lắm lại tốn công, nên Vương gia để tiểu nhân đem xe ngựa không dùng tới đea hai vị tiên sinh đến nơi rồi lại quay về Chiết Quế Trang phục mệnh là được.”
Công Tôn Ngạc vội đa tạ nói: “Đa tạ Vương gia giúp đỡ.” Lại hướng Triệu Phác Chân khom lưng cảm tạ. Triệu Phác Chân vội cười từ chối, nhìn Văn Đồng đem xe ngựa tới thì liền thả mành không nói tiếp nữa.
Lam Tranh thấy nàng an bài thì có chút hâm mộ nói: “Xem ra ngươi ở Xuân Minh Lâu nhưng thật ra quen được không ít sĩ tử.” Triệu Phác Chân nói: “Chẳng qua là gặp họ tới đọc sách vài lần thôi, cũng không hẳn là quen biết.”
Lam Tranh liền cười hỏi một ít việc của Xuân Minh Lâu, Triệu Phác Chân cũng lựa chọn mà trả lời, lại nói chút chuyện nhàn thoại thì đã tới Chiết Quế Trang.
Thôn trang này lấy quế đặt tên. Có một cây quế cao lớn, sừng sững đứng lặng ở một bên hồ nước, vô cùng khiến người ta chú ý. Đây chính là cây quế trăm năm kia. Thân cây hùng tráng, cành lá tốt tươi, hồ nước xanh ngọc, nếu vào ban đêm thì chắc chắn sẽ cảnh đẹp vô cùng, quế hương thấm mũi.
Thượng Quan Lân tự mình ra nghênh đón Lý Tri Mân: “Thái Tử cùng công chúa hôm qua cũng tới rồi, Vương gia đi trên đường có thuận lợi không?” Hắn vừa nói vừa nhìn trộm đám tôi tớ đi theo Lý Tri Mân. Lúc hắn nhìn thấy Triệu Phác Chân mặc váy áo màu cam đang đi cùng Lam Tranh đi theo đám nô bộc mang đồ của Lý Tri Mân vào viện tử dành cho khách thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay dẫn đường cho Lý Tri Mân: “Vương gia mời đi bên này.”
Thượng Quan gia là thế gia trăm năm, đãi khách cũng hết sức hào sảng. Lý Tri Mân lại là thân vương, thôn trang trực tiếp an trí toàn bộ khách viện để hắn nghỉ tạm. Viện này tên là Tam Thu Viện, thập phần cao lớn, rộng rãi.
“Thật đẹp.” Lam Tranh vào cửa nhìn thấy ngay trước cửa chính của phòng Lý Tri Mân là một cây ngọc quế thì không khỏi than nhẹ. Triệu Phác Chân đi ra phía trước xem, phát hiện cây ngọc quế kia cư nhiên là do ngọc đẽo thành. Nó cao nửa người, lá cây tua tủa bên trên đều là ngọc bích đẽo ra, màu xanh biếc trong suốt, mà hoa quế thì là do hòa điền ngọc đẽo ra, nhưng thần kỳ nhất là khi đến gần thì còn ngửi được mùi quế nhàn nhạt tỏa ra. Lúc nhìn kỹ mới phát hiện ra cây kia có đục lỗ, bên trong để hoa quế nên mới có mùi hoa thản nhiên.
Quản sự phụ trách khách viện ở một bên cười nói: “Vị nào là Triệu thượng cung? Công tử nhà chúng ta cố ý chuyển lời muốn chuẩn bị một phòng riêng cho ngài.”
Triệu Phác Chân kinh ngạc nâng đầu, trong lòng âm thầm mắng cái tên hỗn đản kia làm vậy khiến mình thành bia ngắm trước mặt Lam Tranh. Lam Tranh lại chỉ cười nói với Triệu Phác Chân: “Đúng là Thượng Quan công tử có tâm.”
Quản sự mụ mụ cười nói: “Chúng ta cũng đã an bài phòng cho vị Thượng Cung này. Chỉ có điều công tử nói vị Triệu Thượng Cung này từng cùng ngài ấy học với Tống Triêm tiên sinh, xem như có tình đồng môn nên để chúng ta an bài tốt một chút.”
Triệu Phác Chân uốn đầu gối đáp: “Làm phiền quản sự mụ mụ an bài, thỉnh chuyển lời cảm tạ tới Thượng Quan công tử, đa tạ ý tốt của ngài ấy.”
Vài vị mụ mụ lại đánh giá nàng nàng vài cái sau đó mới cười dẫn nàng đi qua nhìn phòng. Nàng cùng Lam Tranh đều có phòng riêng, ở hai bên phòng của chủ tử, trong phòng thập phần cao rộng thoải mái, bài trí cũng tinh mỹ giống nhau, không có chỗ nào sai biệt, chỉ có điều ngoài cửa sổ phòng nàng là hồ nước còn phòng Lam Tranh thì là một mảnh phong đỏ. Nếu so sánh thì phòng của Lam Tranh bên kia còn đẹp hơn một chút. Nàng cũng đã lường trước đám bà tử này của Thượng Quan gia không phải kẻ ngốc, tuy rằng công tử nhà mình có lệnh nhưng bọn họ cũng sẽ không có làm đặc biệt. Lam Tranh cười nói: “Xem ra ta chính là lây dính phúc phần của ngươi rồi —— đến chỗ nào cũng có thể gặp người quen của ngươi.”
Triệu Phác Chân cười nói: “Quản sự mụ mụ chỉ khách khí thôi, tỷ tỷ đừng trêu ghẹo ta.”
Mới nói xong thì nàng thấy Văn Đồng trở về cầm quần áo để thay, lại nói với các nàng: “Vương gia ở phía trước ăn tiệc, nghe nói Thái Tử cũng ở đó, chắc phải lâu mới về đây. Hai vị tỷ tỷ cứ tự nhiên đi dạo nhé, đừng đi ra phía trước là được.”
Triệu Phác Chân đang thu thập trong phòng thì ở cửa sổ bỗng có thân ảnh hiện ra. Triệu Phác Chân hoảng sợ giật mình còn nam tử kia thì cười: “Là ta! Phòng ở có tốt không? Nếu thiếu cái gì thì cứ nói nhé, ta sẽ bảo bọn họ tới bổ sung.”
Cư nhiên là Thượng Quan Lân. Hắn một thân hoa lệ áo gấm, trên đầu mang bạc quan, đúng là bộ dạng đón khách, trên mặt hồng hồng như vừa mới uống không ít rượu. Triệu Phác Chân vỗ về ngực ngạc nhiên nói: “Thượng Quan công tử ngài không ở phía trước tiếp khách sao? Ngài chính là chủ nhân a.”
Thượng Quan Lân cười tủm tỉm: “Có muội muội ta ở đó rồi, bọn họ làm thơ cũng phải một cái canh giờ mới xong, sau đó còn chuẩn bị thuyền muốn đi du hồ. Ta cảm thấy chán liền muốn đi dạo. Chân Nhi muội muội, ngươi chưa đi dạo đúng không? Ta mang ngươi đi dạo đi.”
Triệu Phác Chân cười nói: “Công tử vẫn là tự mình đi dạo đi, muộn chút nữa ta sẽ tự mình đi.” Trong lòng nàng nghĩ cái tên Hỗn Thế Ma Vương này chỉ biết sinh sự, nếu cùng hắn đi ra ngoài sợ lại có chuyện gì.
Thượng Quan Lân nói: “Ngươi yên tâm, Vương gia nhà các ngươi còn ở phía trước cùng Thái Tử ăn tiệc làm thơ, còn lâu mới xong. Vườn này lớn, một mình ngươi đi thì sao xem được chỗ hay. Ngươi có thấy phong đỏ bên kia không? Phía sau nó có trại nuôi ngựa, bên trong có rất nhiều ngựa, ta sẽ dẫn ngươi đi xem. Còn có một cái vườn thú ở bên cạnh, trong đó có một ít chim chóc và động vật quý hiếm. Ngươi đã thấy khổng tước chưa? Chúng ta ở đây có khổng tước màu trắng nha, lúc nó xòe đuôi ra là rất đẹp, nếu ngươi tự đi thì đâu có biết mà xem.”
Khổng tước màu trắng thì trông thế nào chứ? Triệu Phác Chân động lòng, trong mắt có khát vọng nhưng do được tu dưỡng trong cung lâu nên nàng vẫn cẩn thận áp chế. Thượng Quan Lân nén cười duỗi tay kéo nàng: “Đi thôi, đừng nghĩ quá nhiều, sao phải khách khí với ca ca chứ? Ca ca sẽ không hại ngươi.”
Bầu trời xanh như lưu li, mây trắng giống như những sợi bông. Thượng Quan Lân mang theo Triệu Phác Chân trực tiếp từ cửa sổ trèo ra ngoài, quen cửa quen nẻo mà đi dọc theo con đường nhỏ ven hồ, đi qua một cây cầu nhỏ, xuyên qua rừng phong lá đỏ như lửa thiêu đốt. Dọc theo đường đi không hề có ai, mọi thứ yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng ve kêu cùng với tiếng chim hót ngẫu nhiên.
Con đường này chắc ít người đi nên mọc đầy cỏ dại. Thượng Quan Lân thân mình cao lớn, ở phía trước dùng giày da trâu dùng sức giẫm cỏ dại để nàng dễ dàng bước đi. Cỏ tươi bị bẻ gãy tỏa ra mùi cỏ tươi mát, một ít hoa dại bị kéo ra, nằm ở bên đường. Triệu Phác Chân cũng cảm giác thấy lòng nhẹ nhàng, khó có lúc trêu chọc Thượng Quan Lân: “Thượng Quan công tử xem ra thực ngựa quen đường cũ nha.” Khó trách hắn làm tặc cũng thành thạo như vậy.
“Tự của ta là Tử Chính, ngươi có thể kêu ta Tử Chính ca.” Sau lưng Thượng Quan Lân đổ mồ hôi, áo choàng hơi mỏng dán ở trên lưng, làm vòng eo thon chắc, cùng với vai rộng, cơ bắp đều hiện ra.
“Lấy ý tứ trong kỳ lân công chính sao?”
“Ân, nương ta lấy nhũ danh cho ta là Chính Ca Nhi, sau nàng qua đời, phụ thân liền dùng cái này làm tên tự cho ta luôn.”
“Thực xin lỗi.” Triệu Phác Chân không khỏi xin lỗi.
“Không có gì, nơi này ta rất quen thuộc. Khi còn nhỏ, lúc trời nóng, nương ta liền mang theo ta ở chỗ này nghỉ hè. Cha ta bận rộn, thường chỉ có nương đưa chúng ta tới đây ngắm cảnh, vui chơi. Mỗi một chỗ ở đây ta đều đi cùng nương. Ta khi còn nhỏ bướng bỉnh, có lần hái được một quả màu đỏ này liền ném vào trong miệng khiến nương cùng nhũ hoa nuôi đều bị dọa đến ch.ết khiế͙p͙, moi nửa ngày mới từ miệng ta đào ra được. Sau đó nương ta lại đem ta mắng mấy ngày không thôi.”
Triệu Phác Chân nghe hắn nói đến buồn cười: “Ngài khi đó bao nhiêu tuổi?”, nghe ra thì lúc đó hắn còn nhỏ a. Thượng Quan Lân không trả lời, chỉ là bỗng nhiên đứng lại, nàng đi theo phía sau không cẩn thận suýt thì đụng đầu vào người hắn. Thượng Quan Lân quay đầu cười: “Tới rồi, đây chính là vườn thú.”
Coi vườn là một lão hán, có vẻ rất quen thuộc Thượng Quan Lân rồi nên mở cửa xong là ông ta đi ngay, để Thượng Quan Lân tự mình mang theo Triệu Phác Chân di dạo xung quanh. Trời nóng, động vật đều tránh ở chỗ râm mát. Bạch khổng tước cũng héo héo mà đứng một chỗ. Thượng Quan Lân ở trước mặt nó vung vẩy cái khăn gấm, vừa kêu vừa nhảy hồi lâu con khổng tước mới rốt cuộc giống như chịu không nổi mà run run rồi xòe cái đuôi rực rỡ kiêu ngạo ra. Dưới ánh mặt trời cái đuôi sáng lấp lánh, khiến người ta choáng váng. Triệu Phác Chân cơ hồ ngừng hô hấp, Thượng Quan Lân quay đầu hé miệng cười: “Đẹp không?” Quả thực giống như đang khoe khoang, đắc ý dào dạt. Dưới ánh nắng chói chang, nụ cười của hắn có chút loá mắt, nhất thời khiến Triệu Phác Chân cũng bị lung lay chút, trong lòng cũng có cảm động, sự cảnh giác, đề phòng với quý nhân cũng hơi buông lỏng ra.