Chương 37: Chạng vạng
“Thiên hạ có năm họ lớn là Thôi, Lư, Lý, Trịnh, Vương. Năm họ này từ trước đến giờ vẫn thông hôn với nhau. Hiện giờ cưới xin trong giân dan thì không kể nhiều tới quan phẩm mà quan tâm tới công huân vì thế Lũng Tây Lý thị có huyết mạch người Hồ, trước đây gia tộc cũng không được coi trọng lắm nhưng cũng được ủng lập ở ngôi cao trong hai trăm năm. Vô luận thế nào thì việc lập một nữ tử vọng tộc cho vị trí Thái Tử Phi hoặc Vương phi vẫn thịnh hành. Thôi, Lư là thế gia lớn nhưng vẫn có chút chướng mắt. Cao Tổ lúc đó muốn cưới nữ nhi Thôi thị nhưng không được nên mới dốc sức chèn ép năm họ. Đó là lúc Thượng Quan thị nổi lên. Từ thời Cao Tổ, trước sau có tám vị Tể tướng là Thượng Quan thị. Bọn họ cứ thế mà tiến vào chính sự đường, cũng bởi thế mà hôn sự của đích nữ của Thượng Quan Khiêm cũng vô cùng quan trọng. Sớm nghe nói nàng ta là ứng viên số một cho vị trí Thái Tử Phi nhưng hiện giờ Tần Vương điện hạ cũng bắt đầu kết giao với Thượng Quan thị, chỉ sợ là cũng có tính toán này.” Tống Triêm vừa ăn cá vừa dạy dỗ Triệu Phác Chân.
Triệu Phác Chân đang chuyên tâm mà họa một đóa thược dược, vừa vẽ vừa hỏi: “Vương gia chúng ta muốn cưới Thượng Quan tiểu thư sao?” Sát thần kia lòng dạ thâm sâu thật sự. Nếu nói hắn tới thôn trang là có mục đích riêng thì nàng tin. Ngày ấy Thượng Quan Quân vì nha hoàn từng hầu hạ mình mà lo lắng khiến nàng rất có hảo cảm. Tuy rằng lúc trước nàng đối với việc Thượng Quan hai huynh muội cố cường đoạt việc mua hạt châu mà có chút ác ảm nhưng những ngày này Thượng Quan Lân liên tục không ngừng làm thân cùng với biểu hiện của Thượng Quan Quân khiến ác cảm này dần dần rút đi.
“Hắn tuy rằng thân là đích trưởng tử, nhưng lại không phải Thái Tử, mẫu tộc thấp kém, muốn đấu được với Đông Dương công chúa thì việc cưới một thê tử từ dòng dõi cao quý là cần thiết…… Bất quá ta coi Thượng Quan tiểu thư hơn phân nửa là muốn áp Thái Tử, như vậy cũng có khả năng Vương gia các ngươi tìm lối tắt, thấy Thượng Quan Lân đối với ngươi cảm thấy hứng thú mà suy xét đến việc mượn sức Thượng Quan Lân…… Cho nên ngươi cũng phải cẩn thận.”
Triệu Phác Chân buông bút, hơi hơi thở dài: “Những thế gia này thật quá phiền toái.”
Tống Triêm ha hả cười: “Trượng phu quyết lập công danh, lập công danh là để an ủi bình sinh. Kiến công lập nghiệp là hùng tâm của nam nhân.”
Triệu Phác Chân biết ý tứ của ông, so sánh với những kẻ sa vào tình yêu hoặc là chìm trong gia nghiệp nho nhỏ thì không tính là trượng phu, nhưng là…… Triệu Phác Chân lại không tự chủ được mà nhớ tới năm đó Tần Vương mới mười một tuổi nhìn thấy chính phụ thân cùng bá mẫu thông ɖâʍ, hoàng thất gièm pha thì có phải đã muốn làm hoàng đế rồi không? Gặp phải việc như vậy, hắn đối với Vương phi của chính mình sẽ có cái yêu cầu gì chứ? Đại khái cũng chỉ có Thượng Quan Quân tài mạo song toàn, quý nữ của thế gia mới được đi?
Tống Triêm nói xong thì không nói tiếp nữa, mà chỉ chuyên tâm dạy nàng vẽ trang một hồi. Mắt thấy sắc trời đã hoàng hôn, ông gọi người đưa rượu cùng đồ ăn nhắm rượu đến sân của mình rồi tự đi về.
Triệu Phác Chân lưu lại thu thập dụng cụ vẽ tranh trong chốc lát thì có cái tiểu nha đầu đi đến, thập phần lưu loát mà hành lễ với nàng: “Là Triệu Thượng Cung sao? Nô tỳ Tiểu Mễ, công tử nhà chúng ta lệnh nô tỳ tới thỉnh ngài đi qua, nói có thứ tốt muốn cho ngài xem.”
Triệu Phác Chân cười một cái, biết vị công tử này thật là tùy tùy tâm sở dục, cũng không biết lại mang cái gì về. Tiểu nha đầu kia tiến lên giúp nàng thu thập đồ, lại ân cần nói: “Tỷ tỷ thu thập xong đặt ở đây, chốc lát nữa ta cho người khác đưa về sân cho tỷ tỷ là được. Công tử chúng ta mời ngài mau đi qua, sợ đến muộn không hay lắm.”
Triệu Phác Chân cười nói: “Sợ là Vương gia trong chốc lát sẽ tìm ta đâu.”
Tiểu Mễ cười nói: “Biết tỷ tỷ là người đắc dụng bên cạnh Vương gia nên công tử đã cho người tới nói với Vương gia một lời, làm phiền tỷ tỷ giúp một chút là có thể về rồi.”
Triệu Phác Chân thấy nàng nói đến lanh lợi thoả đáng, thì cũng cười nói: “Nếu như thế còn thỉnh muội muội dẫn đường.”
Triệu Phác Chân đứng dậy đi theo nàng quanh co, Tiểu Mễ thoạt nhìn giống như lớn lên ở thôn trang này, rất quen thuộc đường nên hai người vừa đi nàng ta vừa giới thiệu phong cảnh, và chuyện cũ. Nào là cây ngô đồng kia là lão tổ tông trồng, cái giếng kia vào năm hạn hán lịch sử vẫn không cạn nước, nghe nói thông với biển. Giọng nàng ta thập phần hài hước, làm Triệu Phác Chân âm thầm tán thưởng nô tỳ của thế gia đại tộc quả nhiên cũng khác với bên ngoài.
Thôn trang này rất rộng, nàng một đường bị dẫn đi tới một cái viện ở xa, bên trên viết Thanh Chỉ Viên. Triệu Phác Chân ở bên ngoài đã ngửi thấy một cỗ mùi hương nhẹ, không giống mùi quế, mà mát lạnh. Tiểu Mễ cười nói: “Là Cửu Dặm Hương, hoa nở vào ban ngày, càng đến chạng vạng càng thơm, buổi sáng mang theo sương sớm thì có mùi ngọt thanh.”
Nàng đi vào đi quả nhiên nhìn thấy một bức tường cao bằng người đều do Cửu Dặm Hương quấn nhau mà thành, bên trên lá cây xanh biếc là từng đóa hoa trắng. Tiểu Mễ nói: “Viện này đều trồng loại hoa này, ngoài ra còn có chi tử, ngọc trâm, ngọc lan, hoa nhài, cây sồi xanh, còn có lục mẫu đơn, bạch trà, tất cả đều là hoa trắng mang theo chút màu xanh, bốn mùa đều có hoa nở, mùi hương cũng thanh.”
Triệu Phác Chân quay đầu nhìn chung quanh, quả nhiên thấy tứ phía cỏ cây mọc rậm rạp, cành lá tua tủa, nơi nơi so le mà nở ra đủ mọi loại hoa, tất cả đều là màu ngọc bạch, ẩn ẩn mang theo màu xanh, không khỏi tán thưởng nói: “Khó trách chỗ này gọi là Thanh Chỉ Viện. Muốn thu thập hết được chỗ này đúng là không dễ dàng.”
Tiểu Mễ nhấp miệng cười nói: “Cũng không phải thế, những thứ này bên ngoài cũng có mà.” Nàng ta dẫn Triệu Phác Chân tới một cái đình hóng gió nhỏ trong bụi hoa, bên trên bàn đá đã có nước trà và điểm tâm, một quả quýt lột đến một nửa đang đặt một bên. Trên bàn đá vương mấy đóa hoa trà màu xanh mang theo bọt nước, giống như bị ai đó hái xuống vứt ở đó, không được yêu thích lắm. Mấy cánh hoa rơi xuống một bên, nhìn thấy chính là hành động tùy tiện của Thượng Quan Lân.
Tiểu Mễ nhẹ giọng a một tiếng: “Chắc công tử chờ lâu đi đâu mất, ta đi vào tìm xe. Hoa này chắc công tử hái, để ta đi lấy cái bình tới bỏ vào.”
Triệu Phác Chân cười nói: “Ngài cứ tự nhiên.”
Tiểu Mễ cười tiến lên nhìn: “Nước trà này cũng lạnh, ta sẽ đi hâm lại. Triệu thượng cung ngồi chờ nhé.” Nói xong liền bưng khay trà kia lên, nhẹ nhàng lưu loát mà đi dọc hoa kính đi xuống.
Triệu Phác Chân ngồi trong chốc lát, nhìn thấy mấy đóa hoa xinh đẹp ở trên bàn, cánh hoa lộ ra màu xanh, còn có nụ hoa no đủ, nhìn đến là sắp nở thì trong lòng cảm thấy thập phần đáng tiếc. Hoa trà này chắc rất quý, nhưng mới nở được vài nụ hoa thì liền bị hái xuống. Thượng Quan Lân thật đúng là phí phạm của trời. Nàng cầm lấy mấy bông hoa kia mà đùa nghịch, nghĩ lát nữa tìm cái bình hoa cắm vào nước trong, hy vọng còn có thể nở ra.
Buổi chiều, trời càng ngày càng tối, mãi không thấy ai tới. Cũng không biết Thượng Quan Lân kia có định tới hay đã chạy chỗ nào rồi. Rốt cuộc vẫn là quý nhân, đều tùy hứng làm bậy, tùy ý sai sử. Triệu Phác Chân trong lòng âm thầm tức giận, lại ngồi trong chốc lát, cảm thấy viện này im ắng, gió thổi tới khiến bóng cây lay động, hương hoa nồng đến có chút khó chịu. Nàng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, trong lòng hơi hơi có chút sợ hãi liền đứng lên, dọc theo con đường Tiểu Mễ vừa mới đi qua, nhìn nhà cửa để chậm rãi đi ra ngoài.
Vườn này cỏ cây tựa hồ đã lâu không được tu sửa, tất cả đều là cành lá tươi tốt, đường cơ hồ bị cây cỏ vươn ra che mất. Triệu Phác Chân đi trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước lờ mờ có góc áo của nam tử thì trong lòng vui vẻ, tưởng Thượng Quan Lân cuối cùng đã tới, vội bước lên vài bước gọi: “Thượng Quan công tử.”
Thân ảnh đằng trước dừng một chút, quay đầu lại, đứng yên bất động. Triệu Phác Chân bước nhanh đi lên phía trước nói: “Nơi này không có người, ta có chút sợ.” Nàng đi vài bước mới thấy rõ nam tử giữa trời chiều kia, phát hiện mình nhận sai người rồi. Người kia mặt áo xanh, khuôn mặt nghiêm nghị, dưới cằm có vài sợi râu, là một văn sĩ trung niên. Hắn nhìn chăm chú vào Triệu Phác Chân, giống như cũng bị dọa đến, há mồm muốn nói lại thôi, rồi lại nhìn về phía hoa trà nàng cầm trong tay, biểu tình trên mặt cơ hồ có thể nói là kinh hách.
Triệu Phác Chân vội uốn gối hành lễ: “Mạo phạm tiên sinh rồi, nô tỳ thật xin lỗi. Nô tỳ nhầm ngài với Thượng Quan công tử.” Nàng vẫn cầm hoa trong tay, lại không có chỗ vứt thì đành cầm như vậy.
Vị tiên sinh kia cũng không đáp lại mà lấy ánh mắt vô cùng kinh dị mà đánh giá nàng trong chốc lát. Trong bóng đêm thần sắc ông ta thập phần đột ngột, nhìn đến nỗi Triệu Phác Chân nổi cả da gà. Nỗi lo lắng vừa rồi mới buông xuống giờ lại dâng lên. Cũng may vị tiên sinh kia cuối cùng cũng mở miệng: “Không có gì…… Ngươi là tới nơi này tìm Thượng Quan Lân?”
Triệu Phác Chân thấp giọng nói: “Là Thượng Quan công tử cho người gọi nô tỳ tới nơi này nhưng lại không thấy ngài ấy tới. Nha hoàn dẫn đường cũng không trở lại mà trời thì tối dần, trong vườn lại không có ai……”
“Không cần sợ hãi.” Văn sĩ trung niên ôn thanh nói: “Ngươi…… Là Thượng Cung bên người Tần Vương điện hạ phải không?” Ông ta lại nói thêm: “Nhìn quần áo thì là người trong cung.”
Ông ta biết Tần Vương thì xem ra không phải phường quỷ quái gì. Triệu Phác Chân thở dài nhẹ nhõm một hơi, thanh âm cũng càng lưu loát hơn: “Vâng, xin hỏi tiên sinh họ gì, phải xưng hô thế nào?”
Văn sĩ trung niên mỉm cười: “Thị nữ dẫn đường đại khái là mang ngươi đi lầm đường, nơi này là chỗ ta ở. Hôm nay ta vừa mới tới, Thượng Quan Lân sẽ không ở chỗ này tiếp khách. Ta đoán hắn muốn nói Thanh Nhược Viện, mà vườn này lại lớn, đi nhầm đường cũng bình thường. Ta vừa rồi mới hỏi thì hắn không ở trong thôn trang và đã ra ngoài có việc. Hắn tính tình ham chơi, ngươi cũng đừng trách tội. Ta mang ngươi đi một đoạn đường, đi ra ngoài lại đi một đoạn rồi sẽ tìm người mang ngươi về chỗ Tần Vương.”
Triệu Phác Chân uốn gối nói: “Không dám nhận.” Trong lòng lại bán tín bán nghi, rốt cuộc thì Tiểu Mễ kia trông có vẻ quen cửa quen nẻo, nhẹ nhàng lưu loát, nhưng không giống bộ dáng đi sai đường nhưng trước mặt vị tiên sinh này nàng không dám nói nhiều. Gương mặt ông ta nghiêm túc, lời nói cử chỉ ẩn ẩn có một loại không cho cãi lời, lại dám gọi thẳng tên Thượng Quan Lân thì hiển nhiên là thân phận không thấp. Ông ta nói mình ở trong viện này thì chắc là trưởng bối của Thượng Quan tộc nên nàng cũng không dám mạo phạm. Có điều sự do dự của nàng có vẻ cũng khiến đối phương cảm nhận được, ông ta mỉm cười trấn an nàng: “Không cần sốt ruột, đường lớn bên kia có đốt đèn, ta cùng Tần Vương điện hạ cũng quen biết. Trước đó vài ngày ngài ấy mới có được một cây đàn tốt phải không?”
Triệu Phác Chân nhẹ nhàng uốn gối đáp phải, nhìn thấy tiên sinh kia cất bước về phía trước mà đi, bóng đêm càng thêm dày đặc, nàng cũng không dám ở lại một mình ở chỗ này nên vội đi theo. Nàng nghe thấy ông ta cười nói: “Vương gia từ trước cùng ta xin sao chép một bản nhạc, sau đó lại tìm người đánh lên. Hắn là người hòa khí, các ngươi ở bên cạnh hầu hạ có vất vả không?”
Triệu Phác Chân nửa ngày nay bị kinh hách, thấy bóng dáng ông dày rộng, nói chuyện hòa khí, thì cũng chậm rãi thả lỏng xuống: “Vương gia đối đãi thực sự hòa khí.” Rồi cũng không chịu nhiều lời nữa.
Vị tiên sinh kia tựa hồ biết nàng thực khẩn trương nên cũng không hỏi tiếp mà chỉ , cũng không hề nói tỉ mỉ, chỉ là chậm rãi nói ít chuyện nhàn thoại: “Ngươi đã tới đây mấy rồi phải không? Đi những chỗ nào rồi? Bên trong khách viện đều có dầu hoa quế, có thể dùng để chải đầu, tóc vừa đen vừa thơm, so với dầu bán bên ngoài tốt hơn nhiều.”
Triệu Phác Chân thấy ông ta nghiêm túc mà nói việc này nhỏ không đáng kể thì chỉ cảm thấy buồn cười, vừa trả lời câu hỏi của ông ta vừa nghe ông ta hỏi tiếp: “Ngươi thích bông hoa trong tay kia sao?”
Triệu Phác Chân cúi đầu nhìn đến chính mình bởi vì khẩn trương mà trong tay vẫn luôn cầm mấy bông hoa kia, vội cười nói: “Khá xinh đẹp, hoa trà màu xanh ngọc này lần đầu tiên ta mới nhìn thấy.”
Vị văn sĩ kia cười nói: “Cũng đẹp, giống mẫu đơn màu xanh. Người ta không ngừng chọn những cây hoa có màu xanh tới ghép lại, cứ chọn một lứa lại một lứa, dần dần khiến hoa trở thành màu xanh như thế này. Hoa trong tay ngươi gọi là ‘bích hà’. Tiên phu nhân tên tự là Bích Hạm, bởi vậy cái sân này chỉ chọn hoa màu xanh và màu trắng mà trồng.”
Triệu Phác Chân nhẹ nhàng nha một tiếng: “A, đúng là khó có được, chắc phải tốn nhiều công sức lắm.” Nàng nói xong thì không khỏi có chút tiếc hận, không biết ai lại hái hoa rồi để ở nơi đó, chẳng lẽ chính là vị văn sĩ này? Hay là nhũ hoa già bẻ ra muốn đặt vào trong phòng, sau đó lại quên mất? Cái vườn này của Thượng Quan gia rộng thế này chắc cũng không phải không có khả năng.
Quả nhiên nghe được văn sĩ kia nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Kể cả khó có được thì cũng là người thưởng hoa thôi. Nếu có thể làm người vui mừng trong nháy mắt thì cũng đáng giá. Nơi này còn có hoa cúc màu xanh biếc, dùng làm trâm cài cũng không tôi, hiện giờ cũng đang nở rộ nếu ngươi thích thì ta sẽ cho người hái xuống để ngươi làm trâm cài.”
Triệu Phác Chân cuống quít lắc đầu, nghĩ thầm quả nhiên là bộ dạng của thế tộc đại gia, vừa đi trong chốc lát đã thấy rộng mở trong suốt, nhìn đến mấy chỗ phòng lớn đã thấy đèn được đốt sáng ngời, bên ngoài cũng đều có nhũ hoa già yên tĩnh hầu hạ. Vị tiên sinh kia vẫy vẫy tay, có nhũ hoa già lẳng lặng đi tới thi lễ: “Đại nhân.”
“Mang vị Thượng Cung này về viện của Tần Vương điện hạ.”
nhũ hoa già kia mắt nhìn thẳng, nghe lời thì vươn tay mời: “Thượng Cung thỉnh.” Triệu Phác Chân vội uốn gối hành lễ cảm tạ, vị văn sĩ kia hơi hơi xua tay nói: “Mau đi đi, trở về kêu phòng bếp làm chút đồ ăn, đừng để bị đói. Lân nhi chính là hồ nháo, chờ ta giáo huấn hắn.”
Triệu Phác Chân không dám hỏi hắn rốt cuộc là ai, chỉ đi theo nhũ hoa già kia dọc theo đường lớn mà đi, được một lúc lại quay đầu lại xem, nhìn thấy văn sĩ kia vẫn đứng bất động dưới trời chiều, thấy nàng quay đầu lại thì vẫy vẫy tay ý bảo nàng đi mau.