Chương 72: Cưỡi ngựa
Tới buổi tối, trong doanh trướng, Triệu Phác Chân vẫn nhịn không được hỏi Lý Tri Mân.
“Huynh đệ họ Vương sao?” Lý Tri Mân dùng khăn lông xoa xoa mặt, lại dùng khăn nóng che che hai mắt có chút mệt mỏi nói: “Không liên quan đến họ, tiết độ sứ ở địa phương khẳng định sẽ không thiệt tình chi viện cho quân đội triều đình. Quân đội đến quốc rối tinh rối mù, chuyện này vốn là nằm trong dự kiến, nếu không cũng sẽ không để cho quân Đột Quyết thâm nhập vào tận đây. Hai huynh đệ bọn họ ai đi U Châu, mang về nhiều hay ít quân nhu đều không quan trọng, đó không phải trọng điểm ta quan tâm.”
Hắn đem khăn lông ném lại vào trong chậu đồng, nhìn Triệu Phác Chân đang tò mò, nói: “Ngươi tò mò hai huynh đệ nhà này phải không? Lẽ ra thì bọn họ hẳn là phải thù địch nhưng Vương Mộ Nham người này, tuy rằng là nhi tử của Đông Dương công chúa lại là kẻ hiểu chuyện, cũng có thể coi là trúc xấu ra măng tốt đi.”
“Đại khái là chuyện mười năm trước. Lúc ấy ta còn nhỏ nhưng cũng có nghe nói. Trong hội nghị thường kỳ của các quận vương phủ, có lên danh sách con em được vào Quốc Tử Giám, Vương Mộ Nham là nhi tử của Đông Dương công chúa, lẽ ra chỉ cần Đông Dương công chúa tiến cử, thì có một chỗ trong danh sách là không có gì khó, còn danh ngạch vẫn là cho Vương Mộ Tùng mới thích hợp. Vĩnh Bình quận vương có ý muốn cấp Vương Mộ Tùng, nhưng Đông Dương công chúa lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, làm việc không để chừa lại lối thoát, chỉ chăm chăm háo thắng, khăng khăng phải chiếm cái danh ngạch này cho Vương Mộ Nham. Vương Mộ Nham lúc ấy nghe nói học vấn không tồi, cũng là hạt giống tốt để đọc sách, còn Vương Mộ Tùng thì vẫn chưa gượng dậy nổi sau cái ch.ết của mẫu thân, rất là không nên thân. Nếu không có danh ngạch kia thì tiền đồ của hắn coi như sẽ bị huỷ hoại —— đại khái ý Đông Dương chính là thế này.”
“Sau đó thì sao?”
Lý Tri Mân tiếp nhận chén trà Văn Đồng bưng tới, mà Văn Đồng cũng bày ra bộ dáng nghe được một nửa, đang muốn hóng tiếp. Hai người đều tha thiết nhìn hắn khiến hắn không khỏi cười một cái, lại nói tiếp: “Sau đó không biết sao mà Vương Mộ Nham bỗng nhiên tiến cung xin phụ hoàng ân điển, muốn làm ngự tiền thị vệ.”
“Ngự tiền thị vệ các ngươi cũng biết là phải xuất thân từ đệ tử nhà quan lớn, tư dung tú lệ mới được chọn hầu hạ trước ngự tiền, hơn nữa vị trí này tiền đồ quang minh cao quý, có không ít đệ tử gia đình huân quý đều cạnh tranh vị trí này. Nhưng hắn vốn dĩ tài học không tồi thế nhưng lại bỏ văn thi võ. Lúc Đông Dương công chúa biết thì thánh chỉ đã hạ, phụ hoàng cũng chỉ cho rằng Vương Mộ Nham được công chúa, quận vương bày mưu đặt kế tiến cung xin ân điển. Mà Đông Dương công chúa vốn sủng ái đứa con này, thấy nhi tử nhất định không chịu đọc sách, một hai phải tiến cung làm ngự tiền thị vệ, hơn nữa nàng ta nghĩ chấp chưởng cung vệ cũng không tồi nên cũng thuận nước đẩy thuyền. Sau đó Vương Mộ Tùng liền thuận lợi vào Quốc Tử Giám tiếp tục việc học, mà Vương Mộ Nham làm ngự tiền thị vệ mấy năm thì thuận lợi chấp chưởng cung cấm, lại đi Vũ Lâm Doanh làm trung lang tướng.”
Văn Đồng xen mồm nói: “Ý Vương gia là Vương Mộ Nham lúc ấy vì huynh trưởng có thể tiến Quốc Tử Giám, mới bỏ văn từ võ, tiến cung xin chức ngự tiền thị vệ sao?”
Lý Tri Mân hơi hơi mỉm cười: “Ai biết được? Có lẽ là Đông Dương công chúa cảm thấy trong cung cấm vẫn cần có người nhà nắm giữ thì sao.”
Văn Đồng lắc đầu: “Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, có ai không hy vọng con mình được bình an hỉ nhạc, ai lại nguyện ý để hắn cầm binh đao đi đánh Đột Quyết a, huống chi Đông Dương công chúa cũng chỉ có một nhi tử này……”
Triệu Phác Chân như suy tư cái gì, đem nước trong chậu đồng đổ vào thùng gỗ, lại trộn chút nước hoa hồng Tây Tạng để Lý Tri Mân cởi giày ngâm chân.
Lý Tri Mân cho hai chân vào trong nước ấm, nghe Văn Đồng một người lải nhải, nhìn Triệu Phác Chân lại thấy nàng rũ lông mi, ăn mặc quần áo của nội thị rộng thùng thình, giữa làn hơi nước hiến nàng trông càng nhỏ tuổi. Khuôn mặt vốn dĩ có chút thịt giờ cũng gầy xuống, cái cằm nhọn ra trông càng thêm đáng yêu.
Nghĩ cũng biết một thiếu nữ trà trộn trong quân ngũ gian nan thế nào, ăn không ngon ngủ không tốt, thể lực chống đỡ hết nổi, nghỉ ngơi không đủ, đừng nói rửa mặt, đi ra ngoài cũng đều phải tránh người…… Mà trong cuộc chiến này, nàng cũng lần đầu tiên thấy người ch.ết. Nghe Văn Đồng nói nàng lúc đó liền nôn, buổi tối chắc cũng ngủ không tốt, vành mắt mang theo màu xanh đen. Có điều nàng không để lộ chút khổ sở nào trước mặt hắn, phảng phất giống như thật sự vội vã muốn hoàn thành ba việc lớn kia —— nhanh chóng đi sống cuộc sống làm phàm phụ của mình, đi tìm cha mẹ đẻ không biết đang ở đâu của mình. Thượng Quan Lân cũng biết nàng vất vả mới vội vàng lặng lẽ nướng thịt tới xun xoe.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, áp xuống đáy lòng chút thương tiếc kia.
Qua hai ngày, bọn họ về đến Nguyên Thành. Tần Vương đem đám tùy tùng bao gồm cả Triệu Phác Chân lưu tại trong thành, tự mang theo một ngàn kỵ binh đi ra ngoài. Hắn vừa đi là mấy ngày không về, nhưng thật ra Triệu Phác Chân được lưu lại trong thành thì được nghỉ ngơi chút.
Về Nguyên Thành đúc lúc mùa thu mát mẻ, Triệu Phác Chân lại ở phủ thành chủ, tới giáo trường để Văn Đồng dạy nàng cưỡi ngựa. Xe ngựa nàng ngồi một lần là say một lần, ở trong cung cũng không có cơ hội học cưỡi ngựa, hiện giờ thật vất vả được rảnh rỗi nên nàng muốn học cưỡi ngựa, để ngày sau tiện ra ngoài.
Con ngựa của nàng là một con ngựa nhỏ thật ngoan, quan trong thành vừa nghe nói là chuẩn bị cho tiểu nội thị bên người Vương gia thì lập tức tuyển một con ngựa cái dịu ngoan nhất đến. Triệu Phác Chân nơm nớp lo sợ, lúc mới đầu cơ hồ còn không bò lên lưng ngựa được. Văn Đồng nói nửa ngày nhưng khi nàng nhìn vào tròng mắt màu hổ phách của con ngựa cái thì vẫn thấy vô cùng khẩn trương. Thật vất vả mới bò được lên ngựa, nàng đã thở hồng hộc, gắt gao ghé vào trên lưng ngựa, không dám ngồi dậy, hai đùi run rẩy, không dám động.
Ánh hoàng hôn ngày mùa thu trong trẻo vô cùng, khuôn mặt thiếu nữ như lột xác, lại hồng nhuận vô cùng, môi hơi hơi mở ra thở hồng hộc, trên trán đều là mồ hôi. Nàng hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào lưng ngựa, chóp mũi đều là giọt mồ hôi, khẩn trương đến hai đùi run rẩy. Lý Tri Mân mang theo một đội thân binh phóng ngựa vào thành, lúc đến phủ thành chủ thì chính là nhìn thấy bộ dáng này của nàng.
Nội thị Văn Đồng cũng khẩn trương vạn phần, không dám thở mạnh, chỉ vội trấn an nàng: “Thả lỏng chút, con ngựa này thực ngoan, ngài thả lỏng chút.” Hắn chân tay lóng ngóng không dám tiến lên hướng dẫn cho nàng, chỉ biết lôi kéo dây cương, trong miệng ồn ào: “Đừng sợ, ngài càng sợ thì ngựa càng ma cũ bắt nạt ma mới.”
Sao có thể học cưỡi ngựa rồi! Lý Tri Mân bởi vì cuộc chiến giằng co mà buồn bực nhưng nhìn đến cảnh này thì nhịn không được liền cười một cái, trực tiếp xuống ngựa đem roi ngựa ném cho thân binh ở phía sau rồi lập tức tiến lên. Văn Đồng nhìn thấy Vương gia tới thì hoang mang rối loạn lôi kéo cương ngựa thi lễ. Triệu Phác Chân cũng khẩn trương muốn xuống ngựa, lại nhất thời không thể xuống được, chỉ nhìn Lý Tri Mân sải bước lên lưng ngựa, ngồi ở phía sau nàng, nói chuyện: “Ổn định thân mình, lưng thẳng, hơi ngả về sau, cằm hơi nâng lên, đôi mắt nhìn về phía trước, chân thả lỏng.”
Triệu Phác Chân vốn dĩ khẩn trương đến chân tay luống cuống, trong lòng chỉ nghĩ lúc đọc sách từng thấy câu chuyện cười rằng năm đó sĩ tử nam triều nhìn thấy ngựa liền kinh hô “Đúng là hổ, sao lại gọi là ngựa?” Nàng hiện giờ cũng có cảm giác này, cảm thấy con súc sinh dưới thân nhảy tới nhảy lui, hoàn toàn không nghe lời chỉ huy, một lòng thình thịch nhảy liên tiếp. Lúc nàng nghe thấy giọng nói đầy quyền uy, bình tĩnh vững vàng của hắn thì trong lòng liền ổn định xuống dưới. Mà con ngựa vốn đang xao động bất an, sau khi hắn trèo lên cũng dần ổn định xuống dưới, khiến nàng an tâm rất nhiều, “Bàn chân trước dẫm bàn đạp, mũi chân chúi về phía trước, gót chân áp xuống dưới áp, dùng đầu gối kẹp bụng ngựa.”
Triệu Phác Chân theo lời hắn ngồi ổn định, bỗng nhiên Lý Tri Mân dùng chân dài kẹp một cái, giục ngựa chạy như bay. Triệu Phác Chân không tự chủ được ngả ra sau, buột miệng hét lên một tiếng, sau đó liền cảm giác sau lưng mình đụng vào một lồng ngực rắn chắc an toàn, là ngực giáp của Lý Tri Mân.
Trong lòng nàng chợt động, lại rất nhanh bị con ngựa đang chạy hấp dẫn toàn bộ đầu óc. Cả người nàng xóc nảy đến quá mức lợi hại, ngay cả ruột cũng sắp trào ra rồi. Gió thổi qua tai càng lúc càng nhanh. Đây là trải nghiệm chưa từng có của nàng khiến tim nàng đập bang bang, nhưng lại thấy vô cùng hưng phần. Phía sau truyền đến tiếng Lý Tri Mân nói: “Đừng ngẩn ra, hai chân kẹp chặt, không cần sợ ngựa. Ngựa rất thông minh, nếu ngươi sợ nó, nó sẽ không phục ngươi, ngươi cần nghiêm khắc, kiên định,thì ngựa mới phục tùng ngươi.”
Nguyên Thành cũng không lớn, Lý Tri Mân mang theo Triệu Phác Chân chạy một vòng trở về, xoay người xuống ngựa, lại đỡ nàng xuống ngựa, lúc này Văn Đồng đã tiến lên nói: “Vương gia, nước ấm đã chuẩn bị tốt, nô tài cũng đã phân phó nhà bếp nấu chút canh thịt dê. Vương gia là muốn ăn chút gì trước hay muốn rửa mặt chải đầu nghỉ tạm trước?”
Lý Tri Mân đem roi ngựa ném cho Văn Đồng nói: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm gội.”
Văn Đồng vội chạy trước chạy sau an bài người truyền nhiệt thủy, Triệu Phác Chân làm bên người “Nội thị”, khắc phục trong lòng ngượng ngùng, cũng tiến lên thế hắn giải giáp thoát bào, trừ quan tẩy phát.
Tóc hắn đều bị mồ hôi thấm thành một dúm một dúm, vừa thô vừa cứng, cũng không biết đã mấy ngày chưa được gội qua. Lúc không ở trên chiến trường, Vương gia mặc áo giáp nhẹ, lúc này cởi xuống vẫn thấy nặng trĩu. Tiếp theo đó là miên giáp. Từng tầng áo giáp cởi xuống thì thấy có mồ hôi ngưng tụ thành sương muối, sau đó là trung y bằng tơ lụa, theo truyền thuyết là có thể ngăn được mũi tên, tránh cho đối thân thể bị tổn thương quá lớn. Dù có tầng tầng bảo hộ nhưng lúc cởi ra, thân thể hắn vẫn tràn đầy vết thương.
Triệu Phác Chân quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Vị Vương gia này vẫn luôn sống trong nhung lụa nên da thịt trắng nõn bóng loáng, nhưng bây giờ bên trên đã che kín toàn những miệng vết thương nhỏ nhợt nhạt. Triệu Phác Chân còn phảng phất ngửi thấy mùi máu. Nàng nhìn những vết thương nhiều vô số, đang kết vảy trên người hắn và tưởng tượng đến cảnh trên chiến trường. Hẳn là hắn đã lao vào rừng thương, mưa tên nên dù đã mặc áo giáp tầng tầng mà vẫn bị thương, chứ kẻ chỉ đứng trong lều chỉ huy, được thân binh bảo vệ thì làm gì bị thế này. Lúc cởi giày xuống, hai chân hắn thế nhưng đầy những bọc nước, có cái đã vỡ ra rồi lại bị vỡ lần nữa.
Cái vị trí kia thật sự tốt như vậy sao? Đáng để lấy tính mạnh ra tranh giành ư? Hắn không thể ở trong kinh thành làm một vị vương gia thái bình phú quý, đem mấy cái gọi là cứu vớt thiên hạ này để những kẻ muốn chiếm lấy vị trí kia đi làm sao? Triệu Phác Chân nghĩ vị Vương gia này ngày xưa ở trong kinh toàn là bày ra bộ mặt lạnh, thanh tao lịch sự như suối trong ở trên núi sâu thì trong lòng cư nhiên cảm thấy có chút nghẹn muốn ch.ết. Văn Đồng đã chuẩn bị nước nóng, hắn biết Triệu Phác Chân ngượng ngùng nên cười nói với nàng: “Thỉnh Chân cô nương đem quần áo này cho đám nhũ hoa già giặt sạch, may vá lại, chỗ này ta hầu hạ là được rồi.”
Lý Tri Mân mặc trung y, trực tiếp đi vào sau bình phong, tiện tay tự cởi quần áo, bước vào trong bồn tắm. Nước ấm vây quanh khiến thân thể mệt mỏi của hắn thả lỏng. Tuy rằng miệng vết thương lập tức cũng kêu gào thiêu cháy nhưng hắn không để bụng, nhắm mắt lại, thoải mái mà tắm rửa, lại để Văn Đồng thay hắn gội đầu.
Triệu Phác Chân đem quần áo cho nhũ hoa già của phủ thành chủ giặt, khâu lại, sau đó lại tìm một bộ quần áo giày vớ tới cho Vương gia. Lúc nàng đem quần áo sạch sẽ tới, Văn Đồng ngẩng đầu nhìn thấy nàng thì nhẹ nhàng duỗi ngón trỏ “Hư” một tiếng. Triệu Phác Chân bước nhẹ, đi qua xem thì thấy Vương gia đã nửa nằm ở trong bồn tắm, nhắm mắt lại ngủ rồi.
Hắn rốt cuộc là mệt đến mức nào a!
Văn Đồng cũng đỏ vành mắt, chỉ huy Triệu Phác Chân đem quần áo đặt ở trên giá, tay chân nhẹ nhàng mà giúp Vương gia xoa nắn, lại thay hắn bỏ thêm nước ấm, tắm rửa một phen sạch sẽ rồi mới nhẹ nhàng lay tỉnh Vương gia, dìu hắn đứng dậy thay quần áo, hầu hạ hắn uống một chén canh thịt dê, dùng mấy cái bánh phục linh, tri kỷ mà nói: “Vương gia lên giường nghỉ tạm trong chốc lát chứ?”
Lý Tri Mân lắc lắc đầu, trong ánh mắt vẫn có tơ máu: “Đi ra ngoài gọi người đem công báo triều đình mấy hôm nay cùng chiến báo các địa phương khác tới đây. Ngươi cũng đi thỉnh vài vị tham tướng cùng vài vị tướng công đến phòng khách để bàn quân tình.”
Thảo luận lần này làm một mạch đến khuya, Triệu Phác Chân vẫn luôn đứng hầu ở một bên, xem hắn cùng phụ tá, các thuộc hạ vây quanh mà thảo luận chiến sự. Phòng bếp có đem điểm tâm lên một lần, lại mang thêm cả canh thịt dê nhưng vẫn chưa thảo luận ra kết quả.
“Thủ không được! Đừng lãng phí thời gian!”
“Đột Quyết lần này bất động, là đang đợi đại quân của Ô Tác Khả Hãn. Bọn chúng chiếm Thanh Linh thành, cướp bóc một phen, lương thảo sung túc, hoàn thiện quân trang, lại được nghỉ ngơi thì hẳn là khi bọn chúng tới chúng ta không thể thủ thành này được nữa. Đặc biệt là Vương gia ở chỗ này, bọn họ sĩ khí dâng cao, tất sẽ đoạt chiến công này để nâng cao sĩ khí.”
“Hiện giờ chỉ có lập tức thỉnh Phạm Dương tiết độ sứ xuất binh tấn công phía tây Thanh Linh, và vài tòa thành ở Đông Vân, kiềm chế Ô Tác Khả Hãn thì chúng ta mới có thể tiếp tục đẩy mạnh tấn công. Nếu không một khi bọn họ hội họp được thì đại quân triều đình ắt không thể ngăn cản. Phải biết rằng mười vạn đại quân triều đình thì có đến hơn phân nửa là tân binh, không có kinh nghiệm đánh giặc!”
“Các ngươi cho rằng tên cáo già Ứng Khâm kia là đồ ngốc sao? Thanh Linh, Đông Vân, dễ thủ khó công, xuất binh tấn công chỉ tổ tiêu hao lương thảo, mà những cái đó đều là tiền a! Binh lính phiên trấn cơ hồ đã không phải là binh lính triều đình nữa rồi, những tiết độ sứ kia sẽ cam tâm tiêu hao binh lính mình dưỡng và lương thảo để tới hỗ trợ Vương gia sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Chi bằng vẫn là bất kể hậu quả, cường ngạnh tấn công mới được! Sau đó thỉnh thánh chỉ của triều đình, để triều đình hạ chiếu thỉnh tiết độ sứ Phạm Dương, U Châu cử năm vạn binh tới trợ chiến!”
“Không nói đến đi lại tốn thời gian, chỉ nói đám văn thần ở triều đình kia không tranh luận mấy ngày thì không ra được chỉ. Mà ý chỉ này chưa chắc đám tiết độ sứ đã nghe theo, kể cả có 5 vạn binh tới thật thì bọn họ có thể kéo dài thời gian hành quân, hoặc người đến toàn là già cả ốm yếu. Đợi được viện quân tới thì chúng ta cũng đã xanh mộ rồi!”
“Hiện giờ triều đình nguy rồi, phàm là những kẻ có nhiệt huyết, yêu nước thương dân thì đã hành động, há có thể đứng nhìn đại quân chiến bại, trăm họ lầm than!”
“Thời Cao Tông đã ch.ết một đám người lòng son dạ sắt, yêu nước thương dân rồi! Thánh Hậu lên lại giết một đám nữa! Các ngươi không thấy Tống Quân Triết tướng quân kia sao, hắn thân kinh bách chiến, tinh trung báo quốc, cuối cùng lại ch.ết vì tiểu nhân đấu đá, ch.ết vì triều đình tranh đấu! Đầu năm nay, những kẻ có binh lực thật sự nắm trong tay chính là tiết độ sứ các nơi. Bọn họ có ai mà không như hổ rình mồi, bảo tồn thực lực, nếu không làm sao mà Đột Quyết lại tiến quân thần tốc như thế! Chi bằng noi theo gương Thái Tổ, nhẫn nhục tạm thời nghị hòa, gả một vị công chúa đi hòa thân, khuyên lui Đột Quyết, từ từ mưu tính, chậm rãi thu phục tiết độ sứ các nơi, thu binh lực trở về rồi mới tính chuyện đánh tiếp.”
“Phi! Ngươi đang xúi hoàng thượng bán nước phỏng? Đồ không có cốt khí!” Một lão tướng dựng râu tóc mà tức giận, hướng về tên phụ tá muốn nghị đàm kia phun một cục đàm.
“Ngươi!” Tên phụ tá cũng đứng lên, thập phần tức giận.
Tình cảnh có hơi hỗn loạn, Lý Tri Mân rốt cuộc gõ gõ mặt bàn, ý bảo mọi người bình tĩnh lại: “Nghị hòa, không có khả năng, gả công chúa, càng không được. Phạm Dương tiết độ sứ bên kia, ta sẽ nghĩ cách, triều đình bên kia cũng sẽ có tấu chương trình báo, có chuẩn tấu hay không lúc đó tính sau. Hôm nay nghị sự tới đây thôi, mọi người trở về an bài, rồi nghỉ tạm đi.” Nói tới đây, hắn nhìn Triệu Phác Chân, ánh mắt sâu thẳm.
Triệu Phác Chân nhận được ánh mắt này thì trong lòng nhảy dựng, mơ hồ biết mình sắp bị phái đi rồi.