Chương 86: Quỷ sát
Trời đông giá rét buông xuống, trời lại mưa khiến cho nhiệt độ càng lạnh hơn. Triệu Phác Chân cùng Văn Đồng rối ren thay Lý Tri Mân hong ấm chăn, tìm áo lông và vớ dày, trong phòng cũng có thêm chậu than mới tính là ổn thỏa. Hầu hạ Lý Tri Mân nghỉ tạm, theo thường lệ Văn Đồng gác đêm, Triệu Phác Chân lúc này mới trở về phòng mình, thu thập một phen mới nghỉ ngơi.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa sàn sạt, Triệu Phác Chân lại nghĩ đến những lời nói với Thượng Quan Lân, rồi nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Vương gia. Trong chốc lát nàng nghĩ đến những việc đã trải qua, những năm này ở bên Vương gia, rồi ước định với hắn. Hiện giờ chiến sự đã định, mình có thể rời đi sao? Còn một việc nữa, là việc gì đây? Vương gia có thể nào nghĩ ra một việc khó khắc để làm khó nàng không? Hiện giờ Vương gia ở trong tình hình này, sợ là Đông Dương công chúa càng muốn bành trướng hơn. Hắn triển lộ tài năng quân sự kinh người và cả dã tâm thì không có khả năng không khiến Đông Dương công chúa kiêng kị, sao bà ta có thể ngồi nhìn hắn chậm rãi phát triển chứ? Nhất định là sắp tới sẽ có một loạt âm mưu đấu đá. Những mưa máu gió tanh trong sách sử đang hiện ra, những kiêng kị đối với các hoàng tử, cho dù là Thái Tử cũng không trốn được bị gán cho những tội danh rồi sống sờ sờ mà ch.ết oan.
Vương gia, sẽ ngồi chờ ch.ết sao? Mình ở bên người hắn có thể tự bảo vệ mình sao? Trăm ngàn ý nghĩ nổi lên trong lòng khiến nàng lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ nghe ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách. Không biết đã qua bao lâu, nàng mới mơ mơ màng màng nằm mộng, trong mộng Lý Tri Mân khoác áo trắng, bị một đám ngự tiền thị vệ áp tải, trên đầu đeo gông, nàng đứng một bên trơ mắt nhìn hắn bị áp vào ngọ môn, quần chúng xung quanh đang xem náo nhiệt. Mỗi người đều duỗi cổ, giống như vô cùng thích thú mà xem phượng tử long tôn bị trảm. Lý Tri Mân lại quay đầu nhìn nàng, nói câu gì đó, nhưng hắn nói gì? Chung quanh thật sự quá ầm ĩ, nàng nghe không thấy, nàng vô cùng nỗ lực lắng nghe nhưng thực sự quá ồn, nàng không sao nghe được. Trong mộng nàng thực sốt ruột, giống như hít thở không thông, một cỗ lo âu cùng vô lực nghẹn ở ngực. Nàng khổ sở đến cơ hồ muốn nổ tung, nhưng đoàn người chung quanh vẫn vô cùng ầm ĩ, lúc này bỗng nhiên trong đám người có kẻ kêu lớn: “Có thích khách!”
Nàng cả kinh ngồi dậy, phát hiện chính mình đang êm đẹp nằm ở trên giường, trong phòng tối tăm. Hóa ra là mơ ư? Nhưng cảm giác vô lực khiến người ta hít thở không thông kia vẫn như hình với bóng đi theo nàng. Nàng ấn trái tim cứ nhảy lên của mình, cũng không biết có nên thấy may mắn vì đây chỉ là giấc mộng hay lo lắng chuyện này sẽ thành sự thật.
“Có thích khách!”
Nàng mờ mịt nhìn quanh, chẳng lẽ nàng còn chưa tỉnh sao? Nhưng sau đó tiếng ồn ào bên ngoài càng lớn hơn: “Có thích khách!”
Nàng kinh hoàng nhảy dựng lên! Thật sự có thích khách! Nơi này là phủ thành chủ, có trọng binh canh gác, sao có thể có thích khách chứ? Bọn họ muốn ám sát ai? Vương gia, hay là sứ thần triều đình Công Tôn Ngạc?
Triệu Phác Chân vội vàng đứng dậy khoác áo choàng, đẩy cửa ra ngoài nhìn thấy bên ngoài có một đội binh sĩ cầm đao mặc giáp, lúc thấy nàng đi ra thì ngăn cản: “Tướng quân có lệnh, nô bộc các nơi bất động trong phòng, người nào vi phạm coi như đồng đảng với thích khách!”
Triệu Phác Chân vội hỏi: “Là ai bị đâm? Vương gia có mạnh khỏe không?”
Binh sĩ kia chỉ mặt lạnh, không cho nàng ra ngoài, cũng không trả lời câu hỏi của nàng, buộc nàng về phòng, cũng không cho đốt đèn, cái gì cũng không cho làm, chỉ được ngoan ngoãn chờ trong phòng.
Nàng thấp thỏm bất an mà trở về phòng, lại có mấy đội binh lính đi qua lục soát, cái gì cũng không nói, trong đêm đen phủ thành chủ khắp nơi thắp đèn đuốc, chói lọi như ban ngày, bất an từ tứ phía truyền đến.
Thẳng đến khi trời sáng, Thượng Quan Lân sắc mặt ngưng trọng tới đây mang nàng theo, thấp giọng nói: “Vương gia bị ám sát!”
Triệu Phác Chân bị dọa ngây người: “Vương gia làm sao?”
Thượng Quan Lân bước đi ở phía trước: “Bả vai bị trúng một kiếm, không nguy hiểm nhưng trên kiếm có kịch độc, bởi vậy Vương gia hôn mê bất tỉnh, cũng may Công Tôn tiên sinh có bí dược trừ độc của sư môn, cho Vương gia ăn đúng lúc, nếu không lúc ấy độc pđã phát rồi. Hiện giờ Công Tôn tiên sinh đang chẩn trị cho ngài ấy, muốn ngươi đến hỗ trợ cho ngài ấy uống thuốc.”
Triệu Phác Chân nghĩ đến giấc mộng đêm qua, cố gắng bình ổn trái tim đang thắt lại. Bên ngoài phòng của Vương gia đứng đầy binh sĩ thủ v, đề phòng nghiêm ngặt. Thượng Quan Lân đem nàng đưa tới hành lang rồi đứng lại, quay đầu khẽ nói với nàng: “Đừng lo lắng, nếu Vương gia có gì bất trắc, ngươi tới tìm ta.”
Triệu Phác Chân tâm loạn như ma, nghe thấy hắn nói thế thì giống như có ý tứ gì nên lại càng thêm khiế͙p͙ vía: Đã đến nông nỗi ấy sao? Không phải nói…… Còn có một chuyện lớn nàng cần làm sao? Như thế nào lại thành ra thế này? Nàng không kịp nghĩ nhiều mà đi vào phòng ngủ của Vương gia, gian ngoài có Công Tôn Nhận, hắn vẫn cứ lãnh đạm như vậy, thấy nàng vào cũngc hỉ lạnh lùng quét mắt một cái rồi lại tiếp tục đứng ở bên cửa sổ.
Công Tôn Ngạc ngồi ở mép giường, đang giúp người ở trên giường bắt mạch, lông mày nhíu chặt. Văn Đồng đang giặt khăn lông, trong phòng đều là mùi thuốc và mùi máu tươi. Triệu Phác Chân tay chân nhẹ nhàng mà đi vào, lúc nhìn thấy Lý Tri Mân thì quả nhiên hắn nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt bất tỉnh nhân sự, sắc mặt tím xanh, môi cũng tím xanh, chăn chỉ che đến hông, thân trên mặt áօ lót rộng thùng thình nhưng vẫn có thể thấy trên vai hắn quấn băng gạc trắng tinh.
Người vẫn bình tĩnh từng bước tính kế, vô cùng cường đại hiện giờ nằm trên giường, không biết sinh tử khiến Triệu Phác Chân cũng không biết vì sao lại đỏ vành mắt, nước mắt trào ra. Nàng cũng không dám khóc mà chỉ đành liều mạng chịu đựng, đi qua lấy khăn lông trợ giúp Công Tôn Ngạc. Công Tôn Ngạc xem xong mạch thì nhíu mày, Thượng Quan Lân liền hỏi: “Tiên sinh cảm thấy như thế nào?”
Công Tôn Ngạc lắc lắc đầu: “Ta lấy chút máu về kiểm tr.a xem, sợ đây là độc của ngoại vực, không tiện phối dược. Chỗ này thành trấn biên thùy, sợ là có nhiều loại dược liệu không kiếm được, tốt nhất vẫn là nhanh chóng đưa Vương gia trở về, ít nhất cũng nên tới một thành trấn lớn hơn mới được.”
Thượng Quan Lân than mấy hơi, lại nhìn Triệu Phác Chân tái nhợt khuôn mặt đứng một bên, thấp giọng nói: “Thượng Quan gia ở phụ cận Lăng thành có cửa hàng, ta sẽ lập tức để bọn họ khẩn cấp thu thập dược liệu, tiên sinh có yêu cầu gì thì cứ nói, ta sẽ sai người khẩn cấp đưa tới.”
Tin Tần Vương bị ám sát trúng độc hôn mê lan truyền nhanh chóng, thích khách là tử sĩ, bị bắt liền nuốt độc tự vẫn, xem xét trên người thì quả nhiên là người Đột Quyết. Tần Vương trúng độc là kỳ độc ngoại vực, không dễ giải được. Tin tức nhất thời bay loạn xạ, nhưng có một tin tức không giống bình thường: Người Đột Quyết đều là tính tình lỗ mãng, làm sao lại dùng độc? Hiện giờ Đột Quyết đại bại, các bộ tộc tham chiến thì chia năm xẻ bảy, Ô Tác Khả Hãn cũng không biết kết cuộc ra sao, ai còn có tâm tư đi độc hại Tần Vương chứ? Nói gì thì độc hại Tần Vương đối với bọn họ cũng có chỗ tốt gì đâu? Nếu thật sự có bản lĩnh lẻn vào phủ thành chủ canh gác nghiêm ngặt để độc hại thân vương thì sao sớm không làm, muộn không làm, lại đúng lúc chiến cuộc đã định mới làm để làm gì? Đã thế thích khách còn mang theo loan đao, để kiểu tóc và mặc trang phục của người Đột Quyết tới ám sát, vậy chẳng khác gì chọc giận đại Càn sao? Người Đột Quyết chỉ không giỏi mưu kế nhưng không phải lũ ngốc a!
Quả nhiên những luận điệu này đều là nói có sách mách có chứng, các tướng sĩ cũng đều nổi lên lòng nghi ngờ. Đúng vậy, vì sao lúc này mới đến độc sát Tần Vương?
Kết luận chính là, đây rõ ràng là người trong nhà làm, là nội tặc, mới có thể tiến vào phủ thành chủ canh phòng nghiêm ngặt, sau đó quen cửa quen nẻo mà một kich tất trúng. Nhưng vì sao lại phải độc sát Tần Vương? Vô nghĩa, đây còn không phải vì muốn chặn đường sao? Chờ Tần Vương hồi kinh thì còn phải tốn công an bài tội danh xử lý, hiện giờ người đang ở biên cương, phái thích khách truy sát thì ai cũng không tìm được chứng cứ. Vậy chủ mưu là ai chứ? Còn có người khác sao? Người được lợi nhất không phải là Đông Dương công chúa có con trai vừa mới dành được chiến thắng vang đội đó sao?
Một phen suy nghĩ cẩn thận này dần truyền ra, tướng sĩ nghe được tất cả đều tin tưởng không hề nghi ngờ. Mọi người lúc này đều chung kẻ thù rồi. Tần Vương là ai chứ? Là hậu duệ quý tộc nhưng lại cùng mọi người xuất chinh đồng cam cộng khổ, lần này đại chiến, hắn lấy bản thân ra làm mồi nhử, thiết lập cạm bẫy mới có thể xoay chuyển chiến cuộc. Trận chiến này trong lòng mọi người đều rõ công lao của hắn là lớn nhất, nhưng giờ thì sao? Thành quả lớn nhất bị người ta nẫng tay trên, hắn cũng nhịn xuống, nhưng cư nhiên còn muốn mệnh người!
Các tướng sĩ tại tiền tuyến đều là liều mạng đổi công danh, xung phong giết địch, lấy huyết nhục tới bảo vệ quốc gia, nhưng có kẻ vì chính trị dơ bẩn mà ám toán khiến người ta vạn kiếp bất phục, thiên hạ còn có việc nào dơ bẩn hơn việc này sao? Thiên hạ này còn công lý sao?
Nghẹn khuất và không cam lòng trước đó vài ngày tích lũy xuống, hiện giờ thêm chuyện này khiến lòng người càng lên men. Rồi cảm giác này biến thành đồng tình với Tần Vương, lại bất bình với thế đạo. Cảm xúc lặng lẽ truyền đi trong tướng sĩ, càng ngày càng lớn, khiến bọn họ lòng đầy căm hận, phẫn nộ và bất bình. Có một vài tướng quân lý ra nên đàn áp việc này nhưng cũng bất mãn ngồi xem, mặc kệ lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng.
Ứng Vô Cữu bỗng nhiên tới, mang theo một xe dược phẩm, nói là Phạm Dương tiết độ sứ Ứng Khâm nghe nói Vương gia bị thương nên lệnh cho nghĩa tử Ứng Vô Cữu đưa tới, đồng thời cũng mang đếu một tin tức khiế͙p͙ sợ khác: Ô Tác Khả Hãn cũng bị đâm, thân đầu phân đôi ở trong trướng của mình. Thích khách là cao thủ phi phàm, nhân ban đêm mà thích sát, một kich đắc thủ. Thân vệ bên người Ô Tác Khả Hãn đều võ nghệ cao cường nhưng cũng không chống cự nổi thích khách. Hiện giờ Đột Quyết vì cái ch.ết của Ô Tác Khả Hãn mà chia năm xẻ bảy, người thì ủng hộ trưởng tử của Ô Tác Khả Hãn, rồi có kẻ ủng hộ tam hoàng tử, cùng ấu tử. Trong vòng mấy ngày mà bọn họ đã hỗn chiến vài lần, xem ra trước khi phân thắng bại thì sẽ không có kẻ cùng triều đình nghị hòa.
Triệu Phác Chân còn tưởng lần trước Ứng Vô Cữu nói sẽ tìm hiệp sĩ giang hồ ám sát là giả, hóa ra lại thành thật.
“Cũng không phải ta phái đi.” Ứng Vô Cữu lại tìm Triệu Phác Chân nói chuyện: “Người ta phái đi trở về nói tính ra ngày Ô Tác Khả Hãn bị ám sát cũng trùng với ngày Vương gia bị ám sát. Hơn nữa thủ pháp của kẻ kia quá chuyên nghiệp, đều không phải người thường có thể làm được, vô cùng dứt khoát và lưu loát gióng như sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng sát thủ chuyên nghiệp không tham gia việc nợ nước thù nhà, thu phí lại cực cao.”
Triệu Phác Chân mấy ngày nay vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Tần Vương hôn mê bất tỉnh nên có chút mệt mỏi nhưng đầu óc nàng một khắc cũng không ngừng suy đoán bước tiếp theo. Lúc này trong đầu nàng chợt lóe lên, nhớ tới cử chỉ khác thường của Công Tôn Ngạc đêm đó, còn có Công Tôn Nhận luôn như hình với bóng với hắn lại không thấy đâu —— “Thần y quỷ sát”.
Chẳng lẽ, đây mới là lý do thật sự Công Tôn huynh đệ xuất hiện ở chỗ này sao?
“Nghe nói sản nghiệp của Thượng Quan gia đang thu thập dược liệu giải độc khắp nơi……” Ứng Vô Cữu cũng không biết ý nghĩ của nàng, nhìn nhìn nàng, muốn nói lại thôi, nửa ngày mới tiếp tục khuyên nàng: “Ngươi tốt nhất không cần bị cuốn vào những đấu tranh trong triều đình đó. Mẫu thân nói đã biết ngươi xem trọng Vương gia nhưng ngài ấy tự biết cách bảo vệ mình, ngươi vẫn nên để ý đến bản thân chút.”
Triệu Phác Chân biết Thượng Quan Lân gần đây cho người tặng rất nhiều dược liệu giải độc cho Công Tôn tiên sinh khai dược trị bệnh nhưng cũng chỉ có thể khống chế không cho độc khuếch tán mà thôi, Tần Vương vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ. Nàng lo lắng sốt ruột nhưng cũng chẳng thể làm gì. Nàng nghĩ tới chuyện của Công Tôn Ngạc, trong lòng nghĩ không biết Vương gia đến tột cùng có biết kế hoạch của Công Tôn huynh đệ hay không, nếu biết…… KVậy chẳng lẽ là hắn an bài những chuyện này sao? Triều đình yêu cầu nghị hòa, hắn liền an bài sát thủ, chỉ cầu cuộc chiến kết thúc, bá tánh ấm no……
Ai biết người như vậy lại vẫn cứ bị đánh lén, ám sát chứ?