Chương 98: Thân nghênh

Thời gian trôi qua cực nhanh, vương phủ liên tiếp gả đi La Khỉ, Hoa Uyển, Vân Chu. Hoa Uyển cùng Triệu Phác Chân có giao tình tốt, trước khi gả còn ôm nàng khóc hồi lâu, nói về sau phải viết thư. Vân Chu với nàng giao tình tầm thường thì không nói gì nhưng La Khỉ trước khi đi còn lén mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ta thường ngày cảm thấy ngươi tâm cơ sâu, hiện giờ lại chỉ có ngươi có thể đi được sạch sẽ. Đúng là ta đã nhìn lầm ngươi, ngươi không phải vật trong ao, ngày sau có duyên gặp lại.”


Những chuyện vụn vặt bận rộn càng khiến thời gian qua nhanh hơn. Ngày thân nghênh cuối cùng vẫn tới, chủ viện của vương phủ sớm đã trang trí đỏ đỏ, tím tím, giăng đèn kết hoa, của hồi môn của tân nương tử bên kia cũng đã đưa tới một đám, tràn đầy cả viện, thể hiện gia thế tôn quý.


Trên dưới vương phủ đều bận rộn, một người sắp đi như Triệu Phác Chân lại không có việc gì để làm, chỉ đi theo Nguyễn cô cô đi, nghe Nguyễn cô cô sai việc gì thì làm việc đó.


Qua buổi trưa, mặt trời dần dần ngả về tây, mắt thấy đội ngũ đón dâu sắp trở lại, Nguyễn cô cô xem thời tiết vẫn còn nóng thì liền để Triệu Phác Chân mang theo mấy tiểu nha đầu, tặng một đám trái cây tươi cùng băng đến chủ viện cho đám nhũ hoa già tùy gả với Vương phi. Tỳ nữ nhũ hoa già tùy gả của Thượng Quan gia đã tới vương phủ trước, hiện tại đang bận rộn chỉnh lý đồ vật, vì tiểu thư nhà mình mà chuẩn bị một tân phòng thoải mái nhất.


Nàng là nữ quan có phẩm cấp của vương phủ nên nhóm nhũ hoa già của Thượng Quan gia cực kỳ khách khí với nàng. Thấy nàng mang đồ đến tặng thì Chu Bích bên người Thượng Quan Quân vội tiến lên cười đón: “Làm phiền tỷ tỷ tự mình đưa đồ cho chúng ta, chúng ta đúng là đang khát đến lợi hại, may có tỷ tỷ còn nhớ đến.”


Triệu Phác Chân cười khách khí hai câu: “Trong chốc lát Vương gia liền thân nghênh trở lại, đến lúc đó Vương phi lại đây, các vị tỷ tỷ mụ mụ đại khái sẽ không có thời gian. Vì thế Nguyễn mụ mụ của chúng ta liền bảo ta trước đem chút trái cây tươi và băng đến để mọi người dùng trước, việc vội còn ở phía sau kìa.”


available on google playdownload on app store


Chu Bích vội vàng nói lời cảm tạ, để người nhận lấy rồi lại an bài người phân xuống. Nàng ta mời Triệu Phác Chân ngồi nhưng nàng lại không muốn ngồi trong căn phòng hoa lệ này lâu nên chỉ khách khí hai câu rồi để nha hoàn bên người hỗ trợ phân đồ ăn, còn mình thì chậm rãi đi ra.


Ngày hè ánh nắng sáng trắng, ve cũng liều mạng kêu, chiêng trống phía trước vang trời, ẩn ẩn tiến vào trong này, tiếng pháo cũng đột nhiên vang lên, chắc là Vương gia đã thân nghênh về tới, tân nương tử nói vậy là đã hạ kiệu hoa rồi đúng không?


Nàng là thị tỳ bên người Vương gia, nàng vốn vô cùng quen thuộc với chủ viện của vương phủ, mỗi cây mỗi hoa nàng đều biết rõ. Nhưng hôm nay mọi thứ lại không giống nhau. Một ngọn núi băng thật lớn được kéo vào trong chủ viện, bên trên còn có cả lụa đỏ, trong viện khắp nơi được treo đèn tinh xảo, tuy chỉ là đèn màu dùng một lần nhưng bên trên không chút cẩu thả mà vẫn có đầy đủ hoa văn long phượng trình tường, kỳ lân đưa tử, và càng nhiều là các đồ án sinh động. Hôn lễ này sợ là phải tốn rất nhiều tiền đây. Lễ Bộ bên kia khẳng định không cho nhiều tiền như vậy, Hoàng Thượng sẽ xuất tư khố một chút, Đậu nương nương lại trợ cấp một ít. Triệu Phác Chân trong lòng suy nghĩ đến không bờ bến. Nếu Vương phi không phải Thượng Quan gia tiểu thư thì hoàng gia sẽ ra bao nhiêu tiền? Trời nóng như vậy, quý tộc vẫn đau lòng hài tử, sẽ không chọn thời điểm nóng thế này để cưới gả. Hiện giờ một người sốt ruột cưới, một người sốt ruột gả, lợi ích chính trị kết hợp ăn nhịp với nhau khiến mọi thứ đều khó dằn xuống.


Cũng không biết Vương gia…… lúc động phòng sẽ thế nào. Sẽ không mặt lạnh đạm mạc như băng chứ?


Trước mắt nàng phảng phất hiện ra thân thể tái nhợt của hắn lúc trước trúng độc hôn mê, nàng giúp hắn lau mình thay quần áo đã thấy. Trong lòng Triệu Phác Chân nhảy dựng, chỉ cảm thấy chính mình quá không biết xấu hổ, vội vuốt vuốt lỗ tai đỏ ửng của mình, vội vàng đi qua một chỗ rẽ, lại bị một nha đầu đang đi ngược chiều tới đụng phải. Nàng hoảng sợ, vội dừng lại, trong miệng nhẹ trách mắng: “Chậm một chút, phía trước đội ngũ thân nghênh đã trở lại, chớ có không cẩn thận mà đụng phải quý nhân thì không xong.”


Tiểu nha đầu kia vội vàng ngẩng đầu, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt non nớt, nhìn cũng chỉ mới mười ba mười bốn. Triệu Phác Chân nhìn thấy nàng mặc áo xanh lá cây, váy lụa màu vàng kim, bên trên trán dán hoa điền (cái dấu đỏ hình hoa phụ nữ đời Đường hay dán trên trán đó), búi tóc vọng tiên cao cao, bên trên cài một đóa mẫu đơn hồng viền vàng. Phục sức của nàng ta giống Chu Bích, đích thị là thị nữ hồi môn của Thượng Quan Quân. Nàng ngẩn ra hỏi: “Vị muội muội này sao lại đi đến chỗ này? Vương phi của các ngươi đang chờ tiếp thánh chỉ, đã lạy thiên địa, sắp về chủ viện rồi, ngươi không ở đó đón sao?”


Tiểu nha đầu kia đổ chút mồ hôi, vội xin lỗi rồi miễn cưỡng mỉm cười nói: “Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm, chỉ là ta có chút bụng đau, muốn tìm cung phòng (toilet).”


Triệu Phác Chân duỗi tay chỉ cho nàng ta: “Bên này, đi tới hoa viên chỗ kia, ngươi có thấy bụi chuối tây kia không, đó là cung phòng cho hạ nhân chúng ta.” Tiểu nha đầu kia vội quay đầu mà đi. Triệu Phác Chân lại liếc mắt một cái nhìn đến váy lụa hoa mỹ của nàng đã thấm một vết máu lớn thì vội gọi nha đầu kia lại: “Vị muội muội này!”


Tiểu nha đầu kia quay đầu lại nhìn nàng, Triệu Phác Chân tiến lên thấp giọng cùng nàng ta nói: “Muội muội chắc là có quỳ thủy, váy ngươi cũng dơ rồi, trong chốc lát nữa là Vương phi tới, ngươi không cần đi loạn, mau đi đổi váy mới đi.”


Tiểu nha đầu kia cả kinh, Triệu Phác Chân không kịp ngăn trở thì nàng đã đưa tay về phía sau sờ, quả nhiên trên ngón tay tinh tế bị dính bẩn, sắc mặt nàng nhanh chóng trắng bệch, biểu tình giống như hoảng sợ, môi run nhè nhẹ: “Quỳ thủy…… Làm sao bây giờ…… Sao lại đến lúc này…… Rõ ràng không phải hôm nay a, thật đúng là không nên ăn chén trái cây ướp băng kia, làm sao bây giờ……” Nàng vừa nói thì nước mắt đã ào ào rơi xuống.


Triệu Phác Chân hơi hơi có chút giật mình, cầm khăn tay giúp nàng lau tay nhưng váy vẫn bẩn thì phải thay ra mới được. Hôm nay là ngày đại hỉ, quỳ thủy của nàng ta đến làm dơ váy thì không được để người ta thấy. Quý nhân rất kiêng kị chuyện này, nàng cũng nhắc nhở nàng kia vào câu nhưng không nghĩ tới nha đầu này phản ứng lớn như thế, chắc vì chưa từng trải sự đời nhiều. Lúc này nàng liền cười nói: “Chớ có hoảng, như vậy đi, ta ở gần đây, nếu ngươi không chê thì đến trong phòng ta ngồi chút, ta sẽ giúp ngươi thu thập.”


Nha đầu kia hoang mang rối loạn, bộ dáng lo sợ, cả người vì hoảng loạn mà run nhè nhẹ. Nàng ta miễn cưỡng mỉm cười: “Cảm ơn tỷ tỷ, vậy làm phiền tỷ tỷ.” Triệu Phác Chân mang theo nàng ta đi đến trong phòng mình, thay nàng ta rửa tay rồi lại thay váy bẩn, cầm khăn sạch đến lót cho nàng ta, lại tìm trong rương một bộ váy tương tự để nàng ta mặc vào. Sau đó nàng giúp nàng ta giặt sạch váy, phơi trước cửa sổ: “Hiện giờ thời tiết còn nóng, trong lát nữa váy khô là có thể tạm mặc vào, cũng sẽ không chậm trễ việc của ngươi chứ?”


Nha đầu kia mặt mũi trắng bệch, mày nhíu chặt, đôi mắt hồng đến lợi hại, phảng phất không nghe thấy nàng nói gì. Triệu Phác Chân ngẩng đầu nhìn nàng, nghi ngờ có phải bị đau bụng không liền hỏi: “Sẽ ảnh hưởng tới việc của ngươi sao? Có muốn ta đi báo cho Tử Kim cô nương của các ngươi một tiếng để nàng an bài người khác đi làm việc không? Không dối gạt ngươi, ta cũng có thể nói vài lời trước mặt Chu Bích cô nương, để nàng không trách tội ngươi.”


Nha đầu kia cuống quít nói: “Không cần! Ngàn vạn không cần!” Nàng kinh hoảng thất thố nhìn Triệu Phác Chân, miễn cưỡng cười nói: “Ta phụ trách trực đêm, lúc này không có việc gì, đa tạ tỷ tỷ…… Chúng ta, tiểu thư của chúng ta thực nghiêm khắc, thỉnh ngài ngàn vạn đừng nói ra ngoài của hôm nay quỳ thủy của ta tới được không?”


Triệu Phác Chân cười nói: “Không có gì, đều là thị tỳ, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi che lấp. Ta thấy giờ không còn sớm nữa, nói vậy tiểu thư nhà các ngươi đang ở phía trước bái đường. Nếu là trực đêm thì bụng ngươi có còn đau không? Ta để người đem một chén canh nóng long nhãn với trứng và đường đỏ đến cho ngươi uống sẽ tốt hơn đấy.”


Nha đầu kia có chút không ngăn được nước mắt, thấp giọng nói: “Thật không cần, cảm ơn tỷ tỷ.”


Triệu Phác Chân thở dài, cầm khăn tay giúp nàng ta lau nước mắt, thấp giọng nói: “Đừng khóc, chuyện nhỏ thôi mà, đây là ngày đại hỉ, cẩn thận chốc nữa quý nhân nhìn thấy thì không tốt lắm đâu.” Nghĩ nghĩ rồi nàng vẫn cho người truyền lời cho nhà bếp làm một chén canh trứng gà đường đỏ mang tới, để nha đầu này chậm rãi uống lên. Một chén canh đi xuống, quả nhiên trên mặt nàng ta đã có chút huyết sắc. Nàng ta nhìn Triệu Phác Chân thập phần cảm kich nói: “Còn chưa thỉnh giáo tỷ tỷ tên họ gì, ta là Thượng Quan Bình, ngài cứ gọi ta là Bình Nhi.”


Thượng Quan Bình? Nàng ta thế nhưng họ Thượng Quan? Triệu Phác Chân đã là lập tức nhớ tới Lam Tranh có nói Thượng Quan gia có một thứ muội đi theo làm dắng thiế͙p͙ hồi môn thì trong lòng tức khắc sáng tỏ. Khó trách nàng ta lại kinh hoàn khi quỳ thủy tới như vậy. Nàng ta là dắng thiế͙p͙ của hồi môn, buổi tối lại phải trực đêm, chắc là lúc động phòng phải hầu hạ ở bên cạnh…… Lúc này quỳ thủy lại tới, nàng ta sợ chủ tử ghét bỏ dơ bẩn, dù sao đây cũng là một ngày đại hỉ, nhưng người động phòng là tân nương, một dắng thiế͙p͙ như nàng ta cũng không quan trọng, chỉ cần đổi một nha hoàn khác tới hầu hạ là được. Có lẽ nàng ta nhỏ tuổi, sợ bị quở trách nên mới thế.


Nàng áp xuống suy nghĩ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ta họ Triệu, ngươi kêu ta Phác Chân là được rồi. Ta vốn là nữ quan bên người Vương gia, hiện tại đã được trừ bỏ nô tịch trở về quê hương. Chẳng qua nhiều ngày nay trong vương phủ bận rộn nên ta hỗ trợ mấy ngày rồi mới về quê. Đúng là ta vụng về không nhận ra, nương tử…… Là Thượng Quan gia tiểu thư đúng không? Bên người sao không có nha hoàn theo hầu?” Trong lòng nàng chua xót nghĩ thiếu nữ ngây thơ thế này tương lai lại làm thiế͙p͙ của Vương gia, vì thế nàng nhịn không được tinh tế đánh giá một phen.


Thượng Quan Bình ngơ ngẩn nói: “Ta chẳng qua chỉ là người mới từ nông thôn lên, tuy nói có dòng họ nhưng kỳ thật vài mụ mụ và tỷ tỷ có thể diện đều hơn ta. Bọn nha hoàn đều làm bộ làm tịch, làm gì có nghe ta sai bảo đâu…… Hóa ra tỷ tỷ chính là Triệu Phác Chân, ta có nghe nói qua, tỷ là người đắc dụng bên người Vương gia, nghe nói còn có quen biết với đại công tử nhà chúng ta.” Nói xong trên mặt nàng cũng có chút không được tự nhiên, nghĩ đến những lời không hay nghe được thì không tiện tiếp tục nói nữa.


Triệu Phác Chân hơi hơi có chút xấu hổ, nghĩ đại khái Thượng Quan gia bên kia cũng không biết phải bố trí đề phòng mình như thế nào. Bây giờ nàng được thả ra ngoài, sợ là Thượng Quan gia cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi đi. Vì thế nàng nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là lúc thay Vương gia làm việc ta mới quen công tử nhà các ngươi thôi…… Hôm nay các đại công tử cũng tới đưa gả chứ?” Thượng Quan Bình địa vị thật sự cực kỳ thấp kém, Thượng Quan Lân về bối phận cũng là đường huynh họ xa của nàng thế nhưng nàng lại chỉ dám gọi hắn là đại công tử.


Thượng Quan Bình bị nàng ôn nhu trấn an thì có hơi chút thả lỏng: “Không có, nghe nói đại công tử bị lão gia tống về quê tế tổ, quê nhà thì xa, quay lại không kịp. Đại khái ngày lại mặt mới có thể trở về.”


Triệu Phác Chân vô cùng kinh ngạc, hôn sự này đâu phải mới định ra ngày một ngày hai, Thượng Quan gia sao đang êm đẹp lại muốn tống cổ Thượng Quan Lân về quê chứ? Kể cả dắng thiế͙p͙ ở nông thôn cũng mang đến nhưng Thượng Quan Lân luôn luôn có tình cảm tốt với Thượng Quan Quân thì ở việc kết hôn của muội muội lại không tự mình đưa gả. Cách hành xử của thế gia thật đúng là khiến người ta nhìn không thấu.






Truyện liên quan