Chương 104: Phát hiện kinh ngạc
Ứng phu nhân cùng Ứng Vô Cữu ở trong kinh thành không bao lâu thì đã tìm được cơ hội được quang mình chính đại gặp gỡ nữ nhi.
Tần Vương phủ mở tiệc, mà Ứng phu nhân của một trong những tiết độ sứ thực lực hùng hậu hiện tại, cùng với con nuôi là Ứng Vô Cữu tự nhiên cũng nhận được thiệp mơi. Đây là Thượng Quan Quân lần đầu tiên lấy tư cách Tần Vương phi mà xuất hiện trong giới quý tộc ở kinh thành. Đây cũng là lần đầu tiên Tần Vương phủ có nữ chủ nhân đích thực ra mặt mở tiệc.
Tần Vương từ khi ở bắc cương trở về vẫn luôn lấy cớ bị bệnh mà ru rú trong nhà, hiện giờ có nữ chủ nhân nên không khí cũng thay đổi hẳn. Vương phủ đã được sửa đổi mới hoàn toàn, cứ nghĩ là do đại hôn nhưng những thứ bày biện và món ăn trong yến tiệc đều thể hiện xuất thân thế gia và sự hào phóng cùng với phẩm vị của nữ chủ nhân. Bữa tiệc nhà cao cửa rộng rất phú quý, tụ tập văn nhân hào kiệt, đương trường rất là náo nhiệt.
Thượng Quan Quân mặc một thân hoa phục của Vương phi, thay đổi cách trang điểm của phụ nhân, kéo cao búi tóc, cài trâm hoa tươi, trên da thịt giống như tỏa sáng. Vì mới tân hôn nên trên trán cũng dán hồng trang yếp (hoa đỏ dán giữa trán), khiến khuôn mặ vốn thanh lệ nay càng thêm vài phần tuyệt diễm. Nàng ta mỉm cười tiếp đãi nữ quyến các nơi, Vương mụ mụ ở phía sau ngẫu nhiên cũng nhỏ giọng mà chỉ điểm cho nàng ta: “Ngoài cửa báo Phạm Dương tiết độ sứ Ứng phu nhân tới, đang ngồi kiệu tiến vào. Lúc ngài đại hôn nàng ta tặng không ít lễ, Ứng Khâm cũng là quan to thực lực hùng hậu một phương, Vương phi nên đến nghênh đón nàng.”
Thượng Quan Quân hơi hơi nghiêng mặt, nhíu mày có chút kinh ngạc hỏi: “Sao bà ta lại ở trong kinh? Ta không biết mình có gửi thiế͙p͙ mời bà ta cơ đấy, lúc trước con nuôi bà ta cầu hôn ta, hiện giờ gặp mặt thì cũng có chút xấu hổ. Những lễ vật kia lại quá dày, không biết phụ thân nghĩ thế nào lại nhận hết. Ta đang nghĩ vốn là bà ta nhờ ta tặng lễ cho Vương gia, hiện giờ thời gian mới bao lâu mà bà ta đã tìm đến thế này. Nếu có thời gian ta phải gặp phụ thân nói chuyện, hiện giờ ta cũng có chút nắm không rõ.”
Vương mụ mụ nói: “Ngài thấy nên làm thế nào thì làm thế ấy, ngài là Vương phi, chỉ cần không thất lễ là được.”
Thượng Quan Quân nói: “Vậy cũng được.”
Đang nói chuyện thì lại thấy sắc mặt Vương mụ mụ bỗng nhiên ngẩn ra, Thượng Quan Quân cũng đảo mắt nhìn lại, thấy một vị quý phu nhân đang được bọn thị nữ dẫn vào cửa. Bà ta búi tóc cao cao, trang phục đẹp đẽ quý phái, dáng đi ưu nhã, càng khiến cho người ta chú ý là một bên mặt của bà ta được vẽ hình phượng hoàng đỏ tươi, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh. Bà ta tựa hồ cũng chú ý tới tầm mắt của nàng ta, chuyển mắt nhìn lại đây. Đó là một đôi mắt sắc bén phi thường, khiến người khác có cảm giác áp lực, lại hùng hổ doạ người. Thượng Quan Quân cũng không né tránh mà chỉ an tĩnh nhìn lại, thậm chí còn mỉm cười gật đầu.
Vị phu nhân kia giống như ngẩn ra, sau đó trong mắt dần hiện lên hoang mang, lại nhìn thấy Vương mụ mụ phía sau nàng ta thì ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Thượng Quan Quân hơi hơi mỉm cười: “Cũng không biết là phu nhân nhà ai, nhìn cũng không phải còn trẻ nhưng lại trang điểm khoa trương như vậy, hành xử lại khác người, ta nhìn trang phục thì không giống người trong kinh, chắc là thân thích của quan địa phương nào đó, ở địa phương quen xưng vương xưng bá rồi.”
Biểu tình trên mặt Vương mụ mụ vô cùng do dự chần chờ, tựa hồ muốn nói gì, đúng lúc này lại có nội thị chạy chậm vào bẩm báo: “Vương phi nương nương, Vương gia thỉnh Vương phi đến đằng trước, Thái Tử cùng Thái Tử Phi nương nương giá lâm, Vương gia muốn ngài cùng đi nghênh đón.”
Thượng Quan Quân vội đứng dậy, bọn thị nữ bên người cũng vội vàng giúp nàng chuẩn bị trâm cài, vây quanh nàng vội vã mà đi ra ngoài.
Ở phía sau, Ứng phu nhân nhìn nàng ta từ xa, ánh mắt dừng trên nốt chu sa đỏ tươi bên tai nàng ta, sắc mặt bỗng nhiên trắng như tuyết.
Ứng Vô Cữu bồi Ứng phu nhân dự tiệc, không bao lâu lại bị gã sai vặt tới báo, nói Ứng phu nhân thân mình không khoẻ, muốn sớm trở về. Hắn vốn hiếu thuận nên vội vàng cáo từ, về đến xe ngựa nhà mình, còn chưua kịp hỏi mẫu thân không khỏe chỗ nào thì thì lại thấy Ứng phu nhân bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy tay hắn, đôi mắt sáng đến kinh người, gân xanh trên mu bàn tay vì dùng sức mà nhô lên: “Ngươi đi làm cho mẫu thân một việc, một là đi tr.a thân thế của nữ quan họ Triệu đã từng ở Phạm Dương bồi ta kia, còn có tình hình hiện tại của nàng đều tr.a cho ta, hai là tr.a một vị Liễu mụ mụ của Thượng Quan gia, người đó từng là bà nhũ hoa của Vương phi Thượng Quan Quân, tr.a xem hiện giờ bà ta đang ở đâu!”
Ứng Vô Cữu nhìn dưỡng mẫu kich động đến hơi hơi phát run, ngực phập phồng thì trong lòng cũng hoảng, hắn trầm giọng đáp: “Vâng.” Một lát sau hắn mới nhớ tới một chuyện, có chút chần chờ nói: “Nhưng mẫu thân…… Ngài còn nhớ rõ lúc chúng ta vào thành, có vị nữa quan của Tần Vương phủ về quê, người đó đúng là họ Triệu.”
Ứng phu nhân bỗng nhiên quay đầu, sắc mặt xanh trắng, nửa bên mặt có vẽ phượng hoàng lúc này giống như rực cháy: “Đi tra!”
Tin tức rất nhanh đã được đưa đến, nhũ mẫu Liễu thị của Thượng Quan Quân mấy năm trước phạm phải sai lầm nên đã bị tống cổ về quê, nghe nói tiểu thư còn đi đến trước mặt lão gia để cầu tình nhưng không ăn thua. Mà Triệu Phác Chân ở bên người Tần Vương thì rất được trọng dụng, rất nhiều người đều biết nàng nên việc tìm hiểu tin tức của nàng cũng không khó khăn gì. Đó là nữ nhi của quý tộc Liên Sơn thổ ty được đưa vào cung làm việc, vì làm việc tốt nên được Đậu Hoàng Hậu thưởng xuống dưới cho Tần Vương, chuyên chưởng quản thư lâu, rất được Tần Vương coi trọng sủng ái, là người thông minh, đã gặp qua thì sẽ không quên. Vương gia còn mời thầy về dạy nàng ta vẽ tranh, sau này nàng tùy Vương gia xuất chinh có công, trong phủ đều cho rằng nàng ta tất sẽ được phong trắc phi. Kết quả trước khi Vương gia đại hôn liền thả hết nữ quan bên người, trong đó có cả vị nữ quan này.
Ứng phu nhân nhìn sổ con Ứng Vô Cữu đưa đến, trong ánh mắt giống như có ngọn lửa thiêu đốt: “Thượng Quan Lân đối với Triệu Phác Chân thập phần yêu thích?”
Ứng Vô Cữu nhìn bà một cái, cẩn thận nói: “Lúc xuất chinh nhi tử xác thật có gặp Thượng Quan Lân tìm nàng ấy nói chuyện, thái độ rất là thân thiết. Theo tin tức đáng tin cậy thì Thượng Quan Lân nhiều lần hỏi Tần Vương muốn thu nạp Triệu Phác Chân nhưng không được.”
Ứng phu nhân bỗng nhiên trầm mặc, sắc mặt bà biến ảo hồi lâu, bỗng nhiên nắm chặt tờ giấy kia, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuẩn bị xe, ta muốn đi Thượng Quan gia gặp Thượng Quan Khiêm.”
Muốn bái phỏng nhà cao cửa rộng trong kinh thì cần trình bái thiế͙p͙ trước mấy ngày, nhưng Ứng Vô Cữu biết Ứng phu nhân đã chờ không nổi rồi, chỉ đành đứng dậy phân phó chuẩn bị xe.
Gã sai vặt của Thượng Quan phủ vô cùng kiêu căng, nhận được bái thiế͙p͙ của Ứng Vô Cữu thì chỉ nói: “Hôm nay vài vị đại nhân tới tìm lão gia nhà chúng ta nghị sự, hôm kia đã cho thiế͙p͙ đến, hiện giờ mọi người đang ở trong phòng nghị sự, đại nhân hiện giờ đến đột ngột, tiểu nhân không dám không truyền lời nhưng lão gia chưa chắc đã gặp được, mong đại nhân thông cảm.” Tuy là nói như thế, nhưng hắn rốt cuộc cũng không dám chậm trễ, vội hành lễ rồi đi vào trong. Không bao lâu sau hắn đã chạy chậm ra cười làm lành nói: “Lão gia mời phu nhân và Ứng tướng quân vào thư phòng nói chuyện.” Trên mặt hắn không nhịn được sự kinh ngạc, đến cả Trung Thư Tỉnh đại nhân, lão gia đều không gặp, thế nhưng vị Ứng tướng quân này đúng là được coi trọng, là do thực lực của Ứng tiết độ sứ phi phàm sao? Nhưng không phải lão gia rất kiêng kị việc kết giao với võ tướng sao……
Ứng Vô Cữu gật đầu, xoay người đi nghênh đón người trong kiệu, mà vị phu nhân trong kiệu giống như chờ không được, lúc này đã tự mình xốc mành kiệu, giống như một cơn gió mà lướt vào trong phủ. Người sai vặt kia nhìn thấy nữ quyến thì sớm đã cúi đầu cúi đầu không dám nhìn thẳng, vội vàng nhìn thoáng qua thì chỉ thấy nửa mặt bà có hình phượng hoàng như lửa đỏ.
Thượng Quan Khiêm ở trong thư phòng, nhìn Ứng phu nhân giận đùng đùng mà đến thì sắc mặt nhàn nhạt, chỉ vẫy lui đám người hầu hạ bên người, đóng cửa thư phòng lại để Ứng Vô Cữu gác ở bên ngoài. Ứng phu nhân vừa thấy thần sắc của Thượng Quan Khiêm thì đã sáng tỏ: “Ngươi biết!”
Biểu tình của Thượng Quan Khiêm ủ dột mà bi ai, trầm mặc trong chốc lát nói: “Biết cái gì, biết Thượng Quan Quân, kỳ thật là nữ nhi của bà nhũ hoa Liễu thị sao? Hay là biết nữ quan Triệu Phác Chân bên người Tần Vương mới là thân sinh nữ nhi của ta?”
Ứng phu nhân không thể tưởng tượng được nói: “Ngươi biết, ngươi cư nhiên còn để người khác làm tu hú chiếm tổ, gả vào hoàng gia! Ngươi cư nhiên còn để nữ nhi của chúng ta đi hầu hạ người khác, rời quê hương đến nơi không thuộc về nàng!”
Thượng Quan Khiêm cười khổ một tiếng: “Có lẽ không làm nữ nhi của chúng ta thì nàng còn có thể hạnh phúc một chút. Nàng được Tần Vương coi trọng, lại có thể mang theo ban thưởng áo gấm về làng, chắc cha mẹ bên kia cũng không dám chậm trễ với nàng. Tần Vương hiện giờ ở trong tình huống như thế nào ngươi cũng biết, Quân Nhi gả qua ngươi cho rằng có thể có chuyện tốt gì?”
Ứng phu nhân cười lạnh một tiếng: “Có dối trá không cơ chứ? Thượng Quan Khiêm, ta quá hiểu biết ngươi mà, đừng nói thế gia chúng ta không tốt, nhưng ăn mặc chính là không ai bằng, dù cho phải kết hôn vì chính trị, thân bất do kỷ, nhưng cho dù bất đắc dĩ thế nào thì vẫn tốt hơn so với làm cung nữ trong cung đi? Chẳng qua ngươi chính là sợ tội khi quân kia! Thượng Quan Quân đã sớm lọt vào mắt Hoàng Thượng lại được Thái Tử yêu mến, danh vọng khắp kinh thành, các ngươi tốt xấu gì cũng muốn đem nàng ta bán với giá tốt. Còn thân sinh nữ nhi gì đó vốn cũng chỉ nuôi để bán, giá trị con người không cao thì cũng chẳng lên nổi mặt bàn. Thế nên ngươi liền đơn giản giả mù sa mưa an ủi chính mình rằng để nàng có cuộc sống bình phàm sẽ tốt hơn phải kết hôn vì chính trị! Ta phi! Mười tám năm trước ta có lẽ còn tin ngươi một hai phần, còn hiện tại ấy à, ngươi chỉ là một kẻ không bảo vệ được thê tử, không dám nhận nữ nhi, không đảm đương được việc gì, đã thế còn vô liêm sỉ, hèn nhát!”
Thượng Quan Khiêm bị mắng đến sắc mặt xanh trắng đan xen, tính cách ông ta vốn bình thản, mặc dù bị mắng đến như thế nhưng cũng chỉ hít một hơi sâu, đè nặng cơn giận trong lòng, thấp giọng nói: “Ta thấy ngươi ở cùng thổ phỉ lâu nên những khí khái tu dưỡng của thế gia cũng sắp quên hết rồi!”
Ứng phu nhân cười lạnh một tiếng: “Khí khái tu dưỡng của thế gia ư? Đúng vậy, năm đó ta bị hủy dung, nhảy vực, giãy giụa sống sót đúng là làm khó cho các ngươi. Lý ra ta nên lập tức tự sát, để lại cái thanh danh trong sạch tiết liệt để các ngươi đem ta lên mà thờ, đem con trai ta dưỡng thành kẻ ăn chơi trác táng, đem nữ nhi của bà nhũ hoa lên thay con gái ta để nàng ta được hưởng ngàn kiều vạn sủng, danh mãn kinh thành, gả vào hoàng gia, còn con gái ruột của ta từ nhỏ đã phải vào cung, làm nô làm tì, bị hoàng tử dùng qua liền ném đi như miếng giẻ rách, chỉ để dọn đường cho đứa con gái ti tiện kia! Đó vốn là vị trí của nàng! Nhưng bởi vì nàng không có dòng dõi xuất thân, có tài mạo hơn người đi nữa cũng phải ảm đạm mà về quê! Thượng Quan Khiêm! Trước đây ta cho rằng ngươi là đồ hèn nhát, hôm nay ta mới biết ngươi chính là đồ ngụy quân tử khiến người ghê tởm! Ta tự nhận trừ bỏ không lập tức đi tự sát ngay lúc đó, ta chẳng làm việc gì có lỗi với ngươi, thế nhưung ngươi đến thân sinh cốt nhục cũng có thể vì lợi ích mà ngồi xem mặc kệ, để người ta giày xéo nàng, ngươi đúng là cầm thú đều không bằng!”