Chương 123: Mặt vua

“Cả đời này, nhi thần cũng chỉ có một người âu yếm như vậy, dựa vào cái gì mà không cho nhi thần giữ chứ? Nhi thần vì nước vì dân, chinh chiến sa trường, mang một thân bệnh tật, vĩnh viễn không nhìn thấy gì, chỉ muốn một cung tì, dựa vào cái gì mà không được? Cuộc đời nhi thần cứ như vậy, muốn lưu lại một người bên cạnh cũng không được sao? Cái gì mà Thượng Quan gia quý nữ, cái gì mà công tích thiên thu, nhi thần chẳng thèm để ý! Nhi thần chỉ muốn một người tri kỷ, bồi bên người, cùng nhau sống qua ngày, cũng không được sao?”


“Hiện giờ nhi thần chỉ cần đứng lâu cũng choáng váng đau đầu, bên người lại chẳng có một người vừa ý nào cả. Nhi thần rõ ràng là phượng tử long tôn, hậu duệ quý tộc, dựa vào cái gì mà ngày qua lại không bằng một thôn phu hay thương nhân chứ? Người ta có thể tam thê tứ thiế͙p͙, có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, nhi thần lại phải vì lợi ích triều đình mà không thể không cưới một vị Phật để ở trong phòng mà thờ! Cuộc sống này làm gì còn ý nghĩa gì nữa? Còn không bằng lúc ấy ch.ết đi, lại còn được sạch sẽ!”


“Ngay cả Thượng Quan Lân, Ứng Vô Cữu đều muốn đoạt người bên cạnh nhi thần, dựa vào cái gì chứ? Bọn họ là cái thá gì! Nhi thần dạy dỗ khổ cực ra được một người, bọn họ thế nhưng lại dám mơ ước! Còn không phải thấy nhi thần tàn phế nên mới khinh thường, cho rằng chỉ cần bọn họ muốn nhi thần liền phải cho! Nhi thần cứ không cho đấy! Nhi thần là muốn nhận định một người này rồi!”


Nhận được hứa hẹn cùng trấn an, Lý Tri Mân tựa hồ cũng không còn khẩn trương nữa. Lý Cung Hòa cảm giác được thân mình căng chặt dưới tay dần thả lỏng, nhưng trong đôi mắt mù vẫn có ánh nước lăn xuống, Lý Tri Mân tự sa ngã nói: “Nhi thần thất thố, thỉnh phụ hoàng thứ tội, chỉ là nhi thần không cam lòng, cả đời còn dài như vậy, nhi thần chẳng qua muốn lưu một người bên mình …… Nhi thần cái gì cũng đều không có……” Giọng mũi của hắn nghẹn ngào, rốt cuộc không nói nên lời.


Liễu Nhất Thường vội vàng sai người đưa một cái khăn nóng đến cho Lý Cung Hòa để ông ta lau mặt cho nhi tử, lại gọi thái y đến bắt mạch cho Tần Vương, lại sai người sắc thuốc, rồi kêu Tần Vương ở trong cung uống thuốc, nghỉ ngơi.


Mắt thấy Đậu Hoàng Hậu nghe tin mà đến, đón Lý Tri Mân đi, Lý Cung Hòa mới một mình ngồi xuống trên ghế, thấp thấp nói: “Hắn quả thực đối với cung tì kia để bụng như vậy sao?”


available on google playdownload on app store


Lúc này phía sau kệ sách có một vị đại thần mặc quan bào màu xanh đi ra, đúng là Tôn Ất Quân: “Không phải không có dấu vết, năm đó Thượng Quan Lân mấy lần muốn cung nữ này nhưng Vương gia đều không cho, ngài ấy luôn tâm cơ thâm trầm, lúc ấy nếu đưa cho Thượng Quan gia thì chỉ có lợi, nhưng ngài ấy lại cố tình giữ lại, chắc là có thích. Ngài ấy chắc cũng vô cùng luyến tiếc. Vì cưới Thượng Quan gia đích nữ, chắc là Hoàng Hậu nương nương không cho lưu lại, muốn tống cổ về quê, kết quả trên đường lại mất tích mới khiến Vương gia để ý. Hoàng tử không thể kết giao võ tướng, nhưng lần này ngài ấy lại hợp tác với Ứng Vô Cữu, nếu vẫn luôn cẩn thận chặt chẽ như trước thì sao lại lỗ mãng như thế? Hẳn là vì tình mà loạn, hơn nữa còn vô cùng để ý mới có thể không kiêng kị như thế.”


Lý Cung Hòa cười: “Nếu thích thật thì cứ để lại bên người, Hoàng Hậu chính là nhìn không rõ điểm này, rốt cuộc xuất thân bà ta thấp hèn, mấy thế gia nữ tử chỉ quan tâm đến vị trí chính phi, sao lại để ý đến mấy thứ a miêu a cẩu này chứ, đúng là vẽ rắn thêm chân. Tiểu cô nương của Thượng Quan gia kia đúng là thông minh, nghe nói cũng không sốt ruột với bệnh tình của Đại Lang cho lắm, chỉ để thị thiế͙p͙ hầu hạ, cũng khó trách Đại Lang nhắc mãi đến người tri kỷ. Cũng là Hoàng Hậu quá nghiêm khắc với hắn, thật vất vả mới có một người hợp ý, sao không để hắn lưu lại bên người chứ? Nhưng thế cũng tốt, đứa con này của ta bình tĩnh thâm trầm đến ta cũng có chút không hiểu hắn. Từ khi xuất chinh trở về, chuyện bị mù lớn như vậy mà hắn lại giống như không để ý. Lòng dạ hắn thâm sâu, khó có được hôm nay lộ rõ chân tình, lại có chút bộ dạng nên có ở tuổi của hắn.” Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi, gặp phải chuyện lớn đã suy sụp, há có thể làm được việc lớn chứ?


Tôn Ất Quân có chút sầu lo nói: “Vương gia như vậy không thể được, Hoàng Thượng đối với ngài ấy có kỳ vọng cao, hiện giờ lại bị bệnh tật giày vò, mất đi ý chí chiến đấu. Tề Vương điện hạ lại được Hoàng Hậu nương nương sủng đến không ổn, đi lục bộ rèn luyện vốn là chuyện tốt, nhưng nương nương lại luyến tiếc để ngài ấy chịu khổ. Tấn Vương điện hạ thật ra cũng nguyện ý nhưng xuất thân lại hơi yếu một chút.”


Lý Cung Hòa không chút để ý: “Phụ nhân sủng ái hài tử là bình thường, chờ lớn chút là tốt. Đôi mắt của Tần Vương xem ra là không tốt lên được nữa, để Công Tôn tiên sinh qua nhìn cho hắn xem sao. Công Tôn tiên sinh vẫn muốn từ quan sao?”


Tôn Ất Quân nói: “Vâng, đã dâng tấu ba lần, bệ hạ nếu không muốn lưu thì có thể giết.”


Ông ta cẩn thận mà bẩm báo. Hiện giờ ông ta càng ngày càng không hiểu lòng vị hoàng đế quyền uy ngày càng lớn này nữa. Lẽ ra Đông Dương đã đổ, tuy nói kế sách tạm thời vẫn là phải trấn an Thái Tử nên trong khoảng thời gian này Nguyên Huy Đế đối với Lý Tri Bích bày tỏ đủ loại coi trọng cùng nhưng hai đứa con trai vợ cả của mình dù sao cũng nên được bồi dưỡng chứ? Tần Vương bị mù, chưa chắc có thể khỏi, còn dư lại Tề Vương thì nên được rèn luyện, nghe nói hắn cũng là người thông tuệ, tích cách hiền hòa, dù thế nào cũng có thể coi là người được chọn tốt nhất cho vị trí trữ quân. Vì sao Hoàng Thượng lại cố tình chẳng quan tâm, chỉ nghe theo Đậu Hoàng Hậu, một mặt sủng nịch chứ? Thế nào sao được? Hiện giờ Thái Tử đã có gốc rễ sâu, lại tiếp tục thế này thì ngôi vị này, chắc chắn không truyền nổi cho con trai mình rồi.


Mà nói đến đây thì Công Tôn tiên sinh kia đúng là không hổ danh thần toán, mấy phen bố cục chỉ điểm thế nhưng thật sự phát huy tác dụng, có thể lấy hạt dẻ trong lò lửa, làm Hoàng Thượng đắc thủ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà ban ch.ết cho Đông Dương công chúa. Đợi đám Thôi thị phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi. Đông Dương công chúa một khi dổ thì bóng ma đè nhiều năm trên đầu ông ta biến mất. Lúc trước mấy cây liễu trồng ra đã lớn lên, đem thế lợi nỏ đoạt long của phủ Đông Dương chặt đứt. Bản lĩnh tuyệt đỉnh sắc sảo có thể đoạt vận mệnh quốc gia như vậy quả thực vô cùng thần kỳ. Công Tôn tiên sinh có công lớn, nhưng chưa đợi đến ngày cáo thành lại dâng tấu đòi từ quan, lẽ ra Lý Cung Hòa hẳn là nên lưu người lại mới phải.


Nhưng đã nhiều ngày nay Lý Cung Hòa để ông ta nghiên cứu lễ tiết từ quan cho đại thần trước đây, chẳng lẽ thật sự muốn thả hai huynh đệ Công Tôn Ngạc sao? Người như vậy, kể cả không cần thì cũng nên giết, không thể thả ra được.
Chẳng nhẽ hoàng đế vẫn hoài nghi hai anh em này là người của Tần Vương sao?


Liên hệ với thái độ thất thố của Tần Vương hôm nay, thái y đối với bệnh tình của hắn cũng không lạc quan lại khiến Hoàng Thượng ẩn ẩn có thái độ nhẹ nhàng. Đúng rồi, lúc trước thuộc hạ của Tần Vương tìm nữ quan kia, lãnh binh khắp nơi diệt đạo tặc, phạm vào kiêng kị của Hoàng Thượng. Phải biết rằng Tần Vương chính là người từng lập công lớn trên chiến trường đó! Hiện giờ tuy nói bị bệnh, nhưng vẫn lĩnh cấm quân! Ông ta lại có thể yên tâm sao? Hiện giờ thẩm tr.a ra là vì một nữ tử mà thất thố, lại ẩn ẩn vì bệnh tật mà bị tr.a tấn, đã mất đi thong dong trấn định trước đây, chỉ còn là một con ma bệnh bị giày vò, khốn khổ thì hoàng đế tự nhiên phải nhẹ nhàng thở ra.


Trên lưng Tôn Ất Quân hơi hơi nổi lên một tầng mồ hôi. Tần Vương đối với Hoàng Thượng vẫn luôn hiếu thuận vô cùng, lúc trước còn chiến đấu anh dũng, không tiếc khổ mệt, trong chuyện trừ bỏ Đông Dương công chúa cũng xuất lực lớn. Phía trước Công Tôn tiên sinh tính ra Tần Vương phủ tạo ra bất lợi với Tần Vương, sẽ có tai ương huyết quang, thế nhưng Hoàng Thượng lại chẳng quan tâm, tùy ý để Tần Vương tiếp tục ở nơi đó, quả nhiên sau đó Tần Vương ở trên chiến trường bị trúng độc rồi mù, đến giờ vẫn chưa gượng dậy nổi.


Nhưng đó là đích trưởng tử của ông ta mà! Nếu không phải mắt bị mù thì hắn chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái Tử! Một đứa con trai như vậy, mà ông ta còn vì kiêng kị mà phế đi sao?


Trong lòng Tôn Ất Quân bỗng nhiên xẹt qua một tia bóng ma, ruột thịt chung huyết mạch còn nghi ngờ đến vậy, thế thì thần tử chắc còn thê thảm hơn…… Ông ta cúi đầu thật sâu, sợi hãi biểu tình của mình sẽ bán đứng mình, lộ ra một khắc do dự và dao động kia.


Lý Cung Hòa không chú ý tới biểu tình của thần tử bên dưới, ông ta phân phó nói: “Một khi đã như vậy thì để hắn từ quan đi —— phái người đi theo bọn họ, xem bọn họ có dị động hay tiếp xúc với người nào hay không.”


Trên lưng Tôn Ất Quân phảng phất như bị một con rắn âm lãnh dính nhớp bò quá, nổi lên từng tầng da gà. Ông ta thấp giọng cung kính mà nói: “Tuân chỉ.”


Đậu Hoàng Hậu tự mình cầm chén thuốc đút cho Lý Tri Mân xong mới sai người mang xuống, lại cầm khăn lau mồ hôi cho hắn. Nhưng bà ta vẫn không bỏ được thói quen giáo huấn: “Sao lại lỗ mãng như vậy, phái thị vệ đi khắp nơi diệt phỉ, còn cùng bọn thổ phỉ của Ứng gia giao hảo nữa chứ. Hoàng tử kết giao với võ tướng vốn chính là tối kỵ! Ngươi lại phạm húy như vậy, đúng là buồn cười.”


Lý Tri Mân nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Nếu nhi thần vĩnh viễn không phạm lỗi, vẫn luôn trầm ổn cẩn thận thì mới khả nghi. Nhưng một lần cuồng nộ lỗ mãng này mới khiến phụ hoàng yên tâm, tin tưởng bệnh của nhi thần rốt cuộc không tốt lên được, tin tưởng nhi thần thật sự đã không có tâm mơ ước ngai vàng.”


Đậu Hoàng Hậu nói: “Ta thấy ngươi chính là bị Triệu Phác Chân kia mê hoặc rồi, còn tìm cái cớ này ra mà đối phó ta. Việc này thật sự quá nguy hiểm, vạn nhất phụ hoàng ngươi sinh nghi, đem quyền chưởng quản cấm quân của ngươi tước mất thì không phải biến khéo thành vụng sao. Đã thế còn gây hiềm khích với Thượng Quan gia bên kia. Tức phụ kia của ngươi cũng không phải là đèn cạn dầu, ngày hôm trước ta từ chối chuyện phái Tam Lang đi, nàng đến nói chuyện giống như chỉ vào mặt lão nương mà mắng, nói ta chiều con bằng giết con.” Bà ta hơi hơi có chút tức giận, từ trước bà ta đã biết con dâu dòng dõi cao quý là không dễ quản, hiện giờ quả thật như thế, bà ta lại vẫn phải lấy lòng đứa con dâu này, quả thật là không thoải mái.


Lý Tri Mân nói: “Nếu nhi thần thật sự cùng Thượng Quan Quân cầm sắt hài hòa thì phụ hoàng mới ngồi không yên, còn kiểu bằng mặt không bằng lòng, tôn trọng nhau như khách này lại tốt.”


Đậu Hoàng Hậu nghĩ nghĩ rồi cũng thấy đúng, sau đó lại do dự nói: “Tam Lang đi tu sử, có phải quá lãng phí hay không? Kể cả không đi Binh Bộ, Lại Bộ thì ở Lễ Bộ rèn luyện một chút cũng tốt mà.”


Lý Tri Mân biết mẫu hậu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhẹ nhàng nói: “Thái Tử là con mồ côi từ trong bụng mẹ, tên lúc trước là do phụ hoàng ban tặng, tên là Bích, là ngọc quý của nước nhà, còn tên của ba huynh đệ nhi thần cũng do phụ hoàng nghĩ ra, Mân là viên đá như ngọc, Kha cũng vẫn là viên đá tựa ngọc, Phác là ngọc thạch chưa tạo hình, mẫu hậu ngài nhìn tên này mà còn không rõ tâm ý phụ hoàng sao?”


Đậu Hoàng Hậu mở to hai mắt, tức giận đến hơi hơi phát run: “Ở trong mắt hắn, chỉ có đứa con trai do con tiện nhân Thôi thị kia sinh ra mới xứng đáng với ngọc tỷ sao?”






Truyện liên quan