Chương 131: Nữ khoa cử

“Đại chưởng quầy nói, trong kinh có tin tức, Tần Vương phi dẫn đầu muốn thỉnh mở nữ khoa cửa. Nghe nói rất nhiều người ủng hộ, tiếng tăm lừng lẫy đến mức Tri Phi nữ quan cũng dâng biểu. Cuối cùng ước nguyện như mong muốn, hiện giờ trong kinh, mấy nữ học lớn trong kinh đều đang xoa tay hầm hè, muốn đoạt danh hiệu đệ nhất kỳ nữ khoa cử đầu tiên này —— không biết người nào mới có thể tham gia nữ khoa cửa, có phải các châu huyện cũng tuyển chọn nữ tú tài như nam giới đi thi không?” Bạch Anh một bên thay Triệu Phác Chân lột quả bưởi, một bên dã tâm bừng bừng nói: “Đến lúc đó tiên sinh cũng có thể đi thi một lần rồi.”


Triệu Phác Chân nhẹ nhàng vuốt ve bụng, thai nhi đã bắt đầu động, mấy ngày nay cảm giác về sự tồn tại của hắn càng ngày càng lớn: “Ta sẽ không thì, nhưng mấy người các ngươi thì có thể thử xem —— nếu thật sự có thể thành thì ta đoán sẽ không giống nam tử đi thi. Các châu huyện sẽ không tầng tầng tuyển chọn mà sẽ là tiến cử, đề cử, ta đoán đại khái các gia đình thế gia, huân quý, quan viên địa phương hoặc quan từ tam phẩm trở lên đều có thể có quyền tiến cử. Lấy tiềm lực hiện nay của nhà ngươi, muốn tìm người tiến cử hắn là không khó, có thể thử xem.”


Bạch Anh kinh ngạc nói: “Vì sao tiên sinh có thể khẳng định là sẽ tiến cử?”


Triệu Phác Chân mỉm cười: “Chế độ khoa cử hiện hành chính là do Thái Tông của triều đại chúng ta khởi xướng. Năm đó Thái Tông bệ hạ thấy mở ra con đường mới cho sĩ tử, giúp bọn họ thỏa chí vừa lòng, để anh hùng trong thiên hạ có đất dụng võ! Trước thời Thái Tông, khoa cử của tiền triều đều do cửu phẩm công chính theo tiến cử mà ra làm quan, các sĩ tử muốn làm quan chỉ có thể dựa vào tiến cử mới có khả năng xuất đầu. Bởi vậy thế gia, môn phiệt mới có thể kéo dài mấy trăm năm, hoàng đến cũng chẳng lọt được vào trong mắt bọn họ.”


“Mà từ khi Thái Tông khai khoa cử xong thì sĩ tử bần hàn trong thiên hạ mới có con đường tiến thân, thế gia bắt đầu điêu tàn. Có thể nói khoa cử chính là thượng sách dựng nước của triều ta.”


Bạch Anh nghe được mùi ngon liền nói: “Đúng vậy, phụ thân cũng cực kỳ hy vọng ta có thể gả cho người có công danh. Nhưng người nào có công danh lại chịu ở rể, vì thế hiện tại phụ thân dưỡng không ít nghĩa tử, đều cho bọn họ đi học, nói tương lai đều để bọn họ thì khoa cử, ai có thể được vinh danh thì sẽ gả ta cho người đó. Hiện giờ ta cũng có thể tự mình tham gia nữ khoa cử, vậy ta đây sẽ tự mình đi tranh một cái xuất thân!”


available on google playdownload on app store


Tuy nói vị Bạch thuyền vương này lúc trước làm hại đám nữ học sinh nhà nghèo phải thôi học nhưng Triệu Phác Chân đối với thủ đoạn linh hoạt, chỉ coi trọng kết quả của vị Bạch lão bản này cũng rất khâm phục. Ông ta dám dưỡng một đống con rể, chuyện này cũng làm được thì đúng là khả năng sáng tạo không ai bằng.


Nàng kiên nhẫn giải thích: “Năm đó đến Thánh Hậu cũng chưa khai được nữ khoa cử, mà chỉ dùng vài nữ quan, mở nữ học đã là cực kỳ nổi bật rồi. Hiện giờ nữ tử đọc sách, phần lớn vẫn là danh môn khuê tú trong nhà thế gia, huân quý. Chỉ có nữ nhi những nhà như thế mới có thể được đi học, bởi vậy nếu mở nữ khoa cử mà cũng lựa chọn tầng tầng lớp lớp nhưng nam tử thì không hiệu quả. Nữ tử nhà nghèo rất ít được đọc sách viết chữ, các châu huyện tiến cử vào kinh khảo thí cũng cơ bản chọn trong số những nữ tử tài hoa —— mà chế độ tiến cử cũng có chỗ tốt, chính là không vướng gì tới khoa cử của nam giới, tùy thời có thể xóa bỏ chế độ này.”


Bạch Anh ngước đôi mắt đẹp về phía Triệu Phác Chân, rất là khó hiểu, Triệu Phác Chân lúc này mới nói: “Một đời vua một đời thần, trên thực tế thiên tử cùng thần tử luôn đấu đá qua lại chưa từng ngừng. Thiên tử muốn thi hành một chính sách nào thì cần đám thần tử đi làm, mà nếu đám thần tử không muốn chấp hành thì sẽ chế tạo ra đủ loại khó khăn để khiến việc kia không thi hành được. Thiên tử nếu muốn phối hợp, hơn phân nửa cũng phải nhường đám thần tử kia một chút, mà nhóm thần tử có đôi khi cũng không thể lừa gạt bên trên, chỉ đành nhường một bước. Bọn họ có thể để ngươi mở nữ khoa cử nhưng có lẽ chờ thêm một thời gian sẽ tìm cái cớ để tiêu diệt. Việc tiến cử sẽ khiến phạm vi thu hẹp lại, cũng đơn giản hơn, muốn xóa bỏ lúc nào cũng được, cũng không ảnh hưởng rộng rãi đến người đọc sách khắp thiên hạ như khoa cử cho nam giới.”


Bạch Anh a một tiếng: “Thiên tử cũng nghẹn khuất như thế hả? Không phải nói hoàng đế muốn bắt ai ch.ết thì người đó phải ch.ết sao?”


Triệu Phác Chân cười: “Thần tử đều là liên hợp lại, Hoàng Thượng cũng không có biện pháp.” Nàng nhớ tới một phòng trượng phu dự bị kia của kia Bạch Anh thì liền nói một chút ý kiến: “Không đúng, phụ thân ngươi là thuyền vương, ngươi tương lai cũng muốn kén rể thừa kế gia nghiệp, nhưng phụ thân ngươi lại chọn người đọc sách thi khoa cử, chắc là muốn cho ngươi trở thành thế hệ nữ thuyền vương tiếp theo, lại dạy dỗ ra đời cháu, hẳn là cũng không sai. Hải vận là căn nguyên của tài phú nhà các ngươi, cha ngươi đương nhiên muốn con cháu Bạch gia nắm giữ, hiện giờ chính ngươi lại muốn tham gia khoa cử, vậy chẳng phải muốn đem việc làm ăn cho trượng phu sao…… Ngươi có ý trung nhân rồi hả?”


Mặt Bạch Anh ửng hồng, ngập ngừng nói: “Cũng không phải, ta biết a cha là muốn đem gia nghiệp trên tay giao cho ta, nhưng ta cảm thấy không quá thích. Ta nghĩ nếu tham gia khoa cử, tìm một chức vụ, có thể a cha sẽ không buộc ta cùng mấy vị ca ca …… Ngài cũng biết ta từ nhỏ lớn lên với bọn họ, thật sự là tình cảm như huynh muội, cứ nghĩ đến phải gả cho một trong số bọn họ là cả người ta lại không được tự nhiên.”


Triệu Phác Chân phốc phốc cười: “Đứa nhỏ vô tư mà. Ngươi còn nhỏ, chưa nghĩ thông suốt. Phú khả địch quốc thì cũng phải cúi đầu trước huyện lệnh. A cha ngươi đã gặp qua trăm mặt của nhân gian, tự nhiên biết quyền lực tài phú đều phải nắm trong tay mình thì mới càng có quyền chủ động. Tình yêu nam nữ cũng thế, ai là người động tâm trước thì liền thua. Bởi vậy tốt nhất là nắm giữ đủ lực lượng ở trong tay, như vậy mới không sợ bị người ta vứt bỏ mà không có đường đi. Ông ấy hy vọng hậu thế vững vàng an nhàn, cũng là vì tốt cho ngươi thôi.”


Khuôn mặt trắng nộn của Bạch Anh đều đỏ hết lên, hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Thông suốt là cái gì, ta cũng không biết trượng phu đến tột cùng nên tuyển người thế nào, tiên sinh có thể dạy ta không?”


Triệu Phác Chân lắc đầu: “A cha ngươi nếu biết ta dạy ngươi những thứ lung tung rối loạn này thì chỉ sợ sẽ hủy cái Minh Tuệ nữ viện này của ta mất.”


Bạch Anh tò mò mà dán lên cái bụng phồng phồng mềm ấm của nàng: “Phải thích thế nào mới có thể cùng một người da thịt thân cận, sinh hạ bảo bảo đây?”


Triệu Phác Chân mỉm cười: “Chờ ngươi gặp được người kia, ngươi liền hiểu rõ, không cần ai nói cho ngươi hết. Chẳng có gì che lấp được việc ngươi thích hắn. Ánh mắt ngươi sẽ không tự chủ mà đi theo hắn, tươi cười cung thế, cảm xúc cả người của ngươi sẽ bị hắn tác động. Từ cái nhìn đến thần thái của hắn đều sẽ ảnh hưởng tới ngươi. Không cần nói gì thì lòng ngươi sẽ nói cho ngươi biết đó chính là hắn. Đó là người ai cũng không thay thế được, cũng là người ngươi muốn sống cùng cả đời, muốn cùng hắn sinh oa oa. Ngươi sẽ ghen ghét tất cả những người đến gần hắn, mà ngươi sẽ chẳng muốn nghĩ gì, chỉ muốn ở bên cạnh hắn.”


Bạch Anh hơi hơi chấn động: “Nghe thật là tốt.”


Triệu Phác Chân quay đầu nhìn tiểu cô nương đang lâm vào đau khổ suy nghĩ, một lát sau lại dán vào bên cạnh nàng nói hết: “A cha kỳ thật rất thích một vị nghĩa huynh tên là Huyên Hải Đường, cha mẹ hắn đều bị hải tặc giết, a cha ở trên biển cứu hắn, nói hắn có một cỗ tàn nhẫn lại kiên trì, học việc cũng nhanh nên thu hắn làm nghĩa tử, dạy hắn không ít việc liên quan đến vận tải biển. Hiện giờ hắn đã có thể đơn độc mang theo đội tàu ra biển, a cha nói để hắn thi võ cử xem sao nhưng hắn tính tình có chút kiệt ngạo khó thuần, sợ ta không nắm được hắn. Người ở nơi này nếu chọn ở rể thì vẫn muốn người tính tình ôn hòa, cũng may hiện tại ta vẫn còn nhỏ, cho nên cứ nhìn trước đã.”


Triệu Phác Chân nói: “Vậy ý ngươi thế nào? Hắn đối đãi với ngươi thế nào, được không? Các ngươi ở chung thế nào?”


Bạch Anh nói: “Khá tốt…… Nhưng cũng không khác mấy nghĩa huynh kia là mấy. Mỗi lần ra biển hắn đều nhớ mang đồ chơi về cho ta, cũng rất là chiếu cố ta, nhưng …… Ta cảm thấy hắn cũng không để ý lắm chuyện thê tử là ai, nếu phụ thân bảo hắn cưới ta thì hắn đại khái cũng sẽ cưới, nhưng nếu phụ thân gả ta cho người khác thì hắn đại khái cũng chẳng để ý. Hắn càng thích ra biển, đóng thuyền, bán hàng, đi khắp hải ngoại, cũng không phải thực để ý đến chuyện người hắn muốn cưới là ai.”


Triệu Phác Chân hơi hơi xuất thần, người như vậy nàng đã gặp qua…… Địa vị của kẻ yếu khiến hắn bất an, bởi vì tùy thời sẽ bị người ta phá hủy, cho nên hắn dùng hết toàn lực đi tranh thủ vị trí tối cao kia, làm cho chính mình am toàn. Mà người như vậy, sẽ không vì tình yêu mà dừng lại, ánh mắt hắn quá xa, mục tiêu quá cao, hắn không có thời gian lưu tâm đến người bên cạnh, hắn yêu cầu chỉ là một người có thể giúp hắn một tay, giống như thuyền vương nữ nhi, hoặc một vị Vương phi xuất thân là đích nữ thế gia, thông tuệ lại tôn quý.


Nàng cười khổ một chút, ý thức được bản thân rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn buông tha. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, Bạch Anh còn nhỏ, tự nhiên sẽ hy vọng tìm được một người coi nàng là quan trọng, yêu quý và chiếu cố nàng —— không nói cái khác, lúc trước chính mình không phải cũng mong như thế sao? Chỉ là lúc gặp được người kia rồi thì mọi dự tính đều bay mất, chẳng còn thứ gì quan trọng nữa. Nàng thậm chí biết trừ bỏ hắn, đời này có lẽ sẽ chẳng thích ai được nữa.


Bọn học sinh đều ngây thơ hồn nhiên, đơn thuần ôn hòa, nữ học này của Triệu Phác Chân hoạt động rất suôn sẻ, mỗi ngày nàng chỉ cần lo dạy học sinh, cùng bọn họ nói cười, nhàn tản thì ở trong sân tản bộ. Có đôi khi còn bị Bạch Anh lôi kéo đi thuyền ra gần gần để hóng gió, giải sầu, ăn chút hải sản mới mẻ, ngày trôi qua vô cùng thích thú.


Tâm thư thả thì người béo, huống chi trong bụng nàng còn có một tiểu sinh mệnh, mắt thấy bụng liền ngày một ngày lớn lên, triều đình cũng sắp tới nghỉ lễ trừ tịch. Rốt cuộc có ý chỉ đưa ra để các châu huyện tiến cử nữ tử có học thức, sang năm cùng các nơi tổ chức nữ khoa cử, đề cử nữ quan.






Truyện liên quan