Chương 5
“Thiếu chủ.” Ngoài cửa có người xin cầu kiến.
“Chuẩn.” Thu hồi dáng tươi cười, mặt khôi phục trạng thái bất cẩn ngôn tiếu.
“Thất lễ.” Môn được mở ra.
Cho dù không quay đầu lại Kình Thương cũng biết động tác của người mới đến, quỳ trên mặt đất trước cửa sau đó thân thể chuyển động đối diện chính mình, không có vào trong mà chỉ đứng ở cửa.
Đúng vậy, giống như kịch nói về lịch sử hay trong tư liệu sử học mà một quốc gia biến mất hơn trăm năm trong thế giới trước nói đến.
Hỏi hắn thế nào biết, ngoại trừ những nhà sử học trong gia tộc thì loại sách tiêu khiển nói về văn minh đã tiêu thất này hắn rất hứng thú, chuyên gia lịch sử được mời về nhà làm cố vấn, sau đó có mấy tuồng kịch về lịch sử để tưởng niệm lại thời văn minh kia. (Anh là con giời, muốn gì cũng được.)
Không thể phủ nhận có những tràng cảnh rất đẹp, hoa anh đào bay lượn, trang phục thị nữ, kiến trúc *** xảo, tuy đối quốc gia là phản cảm thế nhưng trước cảnh tượng đó mọi thái độ đều tiêu trừ, không tính toán được gì.
Tại phương diện thường phục cũng có chút tương tự, bên trong một kiện, bên ngoài khoác thêm một kiện, lễ thục và thường phục không giống nhau, còn hơn loại quần áo trên ngực và vai được đắp thêm giấy thẳng tắp không một chút nếp nhăn, hắn thích loại trang phục thể hiện thân hình chân thực của bản thân hơn, so với loại cứng nhắc đó trang phục ở đây tạo thêm cảm giác phiêu dật.
May mắn mọi người ở đây lớn lên bất toán ải. (Có bạn nào hiểu nghĩa nó không)
Văn minh quốc gia này tương tự C quốc đều hưng thịnh, rất có đại khí ung dung phiêu dật, đẹp đẽ quý giá, kết hợp ba loại đặc điểm hình thành nét đặc sắc của nền văn minh đất nước này.
Kiến trúc ở đây cũng nhiễm phong cách này, phía dưới vì phòng ngừa độ ẩm mặt đất mà cách ra ba bậc thang, trụ màu nâu đỏ, tầng tầng ngói lưu ly chỉnh tề xếp trên đỉnh, bên trong đồ vật được bày biện theo lễ nghĩa quốc gia ví như phương tiện quỳ lạy, tháp tháp ngăn nắp sạch sẽ, đều là đặc thù đồ vật ở thế giới này, đông ấm hạ lạnh, mặt trên rắn chắc nhưng rất mềm mại, trong phòng còn được bố trí thêm màn che.
Một văn minh phát triển tương đương toàn diện.
Lễ nghi thậm chí rất nghiêm khắc, dù sao nơi đây là thế giới của Thiên phú giả, những giai tầng thị tộc không có thiên phú đương nhiên tôn trọng Thiên phú giả.
Hắn không muốn và cũng không có năng lực cải biến chế độ này, đây là do lịch sử sản sinh, hơn nữa điều đó không chỉ thể hiện chế độ giai cấp mà còn là quan niệm thâm căn cố đế đối Thiên phú giả, hơn nữa cường giả vi tôn, đương quyền thế giới là Thiên phú giả, giai cấp lễ nghi nghiêm khắc ở đây là phải có. Loại tri thức này được truyền bá trong vương tộc, quý tộc, sĩ tộc mà bình dân cùng thị tộc tiền sĩ tộc cũng học được, không có chuyện tự do bình đẳng.
Dù là ở thế giới trước, đặc quyền cùng giai cấp cũng tồn tại, bất luận là thời đại nào, chỉ cần có người thì thứ này không thể cải biến.
“Thiếu chủ, người của Túc Dạ gia đã tới.” Người hầu quỳ trước cửa cung kính nói.
“Đi thôi.”
“Thị.” Người quỳ trên mặt đất đứng dậy, xoay người, cũng không có ngước mặt lên mà chỉ chú ý góc áo bạch sắc đi ngang qua thì vội ngẩng đầu, theo sau Kình Thương.
Bởi vì chưa tới mười lăm tuổi, hắn có thể ly khai nội điện, tuy nói nội điện nhưng cũng như ngoại điện, tại loạn thế phụ nhân dưỡng vu rất không thỏa đáng, vì vậy bên trong điện cùng ngoại điện là chỗ ở của những nam tử thành viên vương tộc, ở chỗ này ngoại trừ thị nữ của nội điện ở bên ngoài còn có hộ vệ theo hầu hạ.
Tại thời gian Kình Thương đến nội điện đoàn người Túc Dạ gia đã quỳ chờ.
Túc Dạ gia là võ huân thế gia, vẫn đóng tại biên cảnh, mà lần này đến thành trì của vương tộc là vì Túc Dạ gia được thăng cấp, sẽ công tác tại kinh đô.
Qùy gối phía trước toàn gia không phải gia chủ mà là một hài tử.
“Đó chính là quý tộc mà Túc Dạ gia sinh ra sao?” Sĩ tộc che ống tay áo khẽ nói.
“A, thực sự nghĩ không ra Túc Dạ gia là gia tộc vũ phu cũng sinh được một quý tộc cao quý.” Đây rõ ràng là ngữ điệu đố kị.
Qúy tộc có Thiên phú giả đương nhiên là cao nhất, nếu gia chủ không phải Thiên phú giả phải thoái vị, như vậy gia chủ đương nhiên là quý tộc, thế nhưng Túc Dạ gia tộc lần đầu sinh ra được quý tộc mà hắn tuổi còn nhỏ nên địa vị gia chủ sẽ do người tiền nhiệm đảm nhiệm, nhưng vị gia chủ tiếp theo nhất định phải là quý tộc.
Đối những lời nói khẽ đó, hài tử quỳ trên mặt đất khóe miệng tóat ra nụ cười băng lãnh.
Đây là quan viên ở vương đô, thế vị thiếu chủ kia sẽ là dạng gì đây, có đủ tư cách khiến mình thuần phục không?
Thế giới này vương tộc đứng trên đỉnh, theo lý luận thì sẽ không thuần phục kẻ khác nhưng cũng có trường hợp ngoài ý muốn, tỷ như địch quốc cường thế, vương tộc vì bảo mệnh sẽ chọn thần phục làm quý tộc của địch quốc.
Qúy tộc thần phục quốc quân, thành viên vương tộc và quý tộc khác, được sĩ tộc, thị tộc, bình dân phục tùng. Tiểu quý tộc thuần phục đại quý tộc, làm gia chủ của quý tộc phải dẫn đầu gia tộc trở thành đại quý tộc.
Đương nhiên quý tộc có quyền chọn thuần phục ai, nếu quốc quân không đủ khả năng bọn họ có thể không theo, nhưng quý tộc như thế không thể thành gia chủ, mà phi gia chủ quý tộc thuần phục những người khác của bổn quốc, nếu gia chủ hiện tại ch.ết hắn cũng không thể tâm nhậm chức vụ, nếu thần phục địch quốc sẽ thoát ly gia tộc, gia tộc không có loại quý tộc này, cũng không thần phục quý tộc quốc gia khác. (Khóc vì cái đọan này)
Không quốc gia nào cho phép gia chủ thuần phục quốc gia khác. Vương tộc an bài hài tử của quý tộc, vương tộc cùng học tập một là vì tạo tình cảm sâu sắc, hai là tận lực phòng ngừa tình huống này.
Túc Dạ gia thăng cấp một trong những nguyên nhân là vì bọn họ sinh ra quý tộc, một gia tộc biên cảnh rốt cuộc có thể bước vào trung tâm của vương đô. Túc Dạ gia kích động vô cùng, bọn họ nghĩ để người thừa kế quý tộc có thể kết hôn cùng Thiên phú giả có thể sinh ra thêm một Thiên phú giả nữa, lại tiếp tục như thế, bất quá suy nghĩ này không có khả năng.
Không biết vì nguyên nhân gì Thiên giả nhiều nam ít nữ, Vương hậu của Quốc quân, Thiếu quân mẫu thân cũng chỉ là sĩ tộc.
“Thiếu chủ tới.” Kẻ hầu xướng lên.
Vốn Túc Dạ gia lên cấp sẽ được yết kiến quốc quân, thế nhưng người đã đi chinh chiến, chỉ có thể cho thiếu chủ đại diện, vì lần diện kiến này chuyến du lịch của thiếu chủ bị chậm lại. Nếu như không yết kiến, Túc Dạ gia không thể bắt đầu tiến nhập cương vị.
Người hầu quỳ trên mặt đất mở cửa.
Kình Thương bước lại bệ giai, ngồi trên nhuyễn ***, khoanh chân, đối cách sinh hoạt này hắn không đi cải tiến, hắn không phải kẻ đa sự, tựa như đội trưởng đánh giá, hắn rất dễ thích ứng, hơn nữa đã từng được giáo dục, khó thể thể trải nghiệm được loại văn minh này, nếu gặp chuyên gia lịch sử của gia tộc thì còn bảo hộ chứ đừng nói đến cải biến.
Nhìn những người quỳ trên đại điện trung ương, đây là người Túc Dạ gia, nhìn lại hài tử đang quỳ gối phía trước, đầu tóc ngân sắc thật đẹp. Đến đây mười một năm, hắn gặp qua rất nhiều loại màu tóc, thế nhưng đầu ngân phát xinh đẹp như vậy chính là lần đầu, sáng tỏ thanh lãnh, tựa như nguyệt quang.
“Đứng dậy đi.” Không để lâu, Kình Thương nhượng bọn họ ngẩng đầu.
Hắn cũng thấy được dáng dấp của hài tử, người thừa kế Túc Dạ gia.
Hài tử bảy tuổi hẳn là dạng này, còn chưa ly khỏi khuôn mặt đô đô, đôi mắt thật to hồn nhiên, không tưởng tượng được hình dạng sau này, nữ hài thì hoàn hảo, nhưng nam hài sau khi trưởng thành so với thời còn bé hình dáng sẽ thay đổi hoàn toàn. Mà nam hài trước mặt hắn nếu như sau này không bị biến đổi, hình dạng sẽ là khuynh tuyệt thiên hạ.
Đầu tóc ngân sắc mang cảm giác như lưu thủy, theo cử động ngẩng đầu mà xao động, làn da trắng khỏe mạnh, *** tế như búp bê, mặt mày *** xảo, mũi cao đẹp, môi màu anh đào hồng nhạt, đây là hài tử chỉ có thể dùng từ mỹ lệ, xinh đẹp để hình dung. Thể giới trước những thứ tiêu khiển rất nhiều, tại màn ảnh người đẹp không đếm xuể đến làm người ta chán ngán cũng tìm không ra kẻ tuyệt mỹ thế này, đây thuộc loại vẻ đẹp *** khiết tự nhiên, không dùng kỹ thuật hóa trang để tạo ra.
Thật không thể tin được nét đẹp này lại sinh ra trên người nam hài, trên trán y còn có văn lộ hình đóa hoa xinh đẹp đại diện thân phận Thiên phú giả, nhìn vào sát khí tỏa ra từ hài tử sẽ không ai nữ hắn là nữ hài.
Hoa hình trên trán, “Mạn Châu Sa Hoa” nhẹ nhàng lên tiếng, Bỉ ngạn hoa, hoa của Địa ngục, hoa của người ch.ết, xinh đẹp nở trên trán y, biết ngụ ý của loài hoa này nhượng Kình Thương cảm giác được nguy hiểm từ trên người tiểu hài.
Hài tử này từng giết người, tuy hiện tại dáng vẻ nhu thuận tươi cười nhưng hắn đã trải qua chiến trường đương nhiên không thể nhận sai loại sát khí này, đôi mắt lạnh lùng băng lãnh, lúc cúi xuống như màu hôi sắc, lúc này đang đánh giá hắn, trong mắt không có khiếp đảm nhu nhược, đối với sát nhân hài tử này không có gì là hổ thẹn, nhớ lại chính mình bảy tuổi kiếp trước là dạng gì, ai, loạn thế a.
Tại thời gian Kình Thương quan sát hài tử, người thừa kế Túc Dạ gia cũng quan sát vị Thiếu chủ này.
Thiếu niên mười một tuổi đang trưởng thành, thân thể đã bắt đầu phát triển, sợi tóc đen dài dùng hồng thằng dựng thẳng lên đỉnh đầu nhượng hắn cả người vô cùng có *** thần, sợi tóc rơi lả tả ở sau lưng, vài lọn rớt lại bên tai, chập chờn trước ngực, hắc mâu tràn ngập duệ khí nhưng giấu rất tốt, ít nhất ngườu thừa kế bảy tuổi của Túc Dạ gia nhìn không thấy phần sắc bén trong đó.
Ngũ quan phân minh tạo thành cỗ anh khí trẻ trung nhưng vẫn còn vài phần trẻ con trên khuôn mặt, dáng kiên nghị đậm uy nghiêm, là khí khái mà nam nhi ao ước, đối với khuôn mặt mình y rất oán niệm. Bất quá sau đó y nhất định sẽ trở thành một nam nhân tràn ngập nam tử khí khái.
Ấn văn trên trán đều giống mình là hình hoa xinh đẹp, là loại hoa tuyệt mỹ cao thượng, lại bị hồng sắc nhuộm lên nhiệt liệt đường hoàng, đặt ở khuôn mặt anh khí mười phần mang theo mị lực nhiếp hồn đoạt phách.
Đây là lần đầu hai người gặp mặt, lúc này người trong đại điện và nagy cả bọn họ cũng không biết trong tương lại họ sẽ lập ra sự thống trị huy hoàng đến chừng nào.
Lúc này hai người, một cái dựa vào kiến thức hơn hai mươi năm cảm khái khuôn mặt xinh đẹp của đối phương cùng thành thục ẩn dấu, còn có đối việc y từng sát nhân thở dài, rõ ràng chỉ là đứa nhỏ. Một cái là hài tử bảy tuổi thành thục, đố kị hình dạng anh khí của đối phương, mang theo cao ngạo ít người có được, đánh giá hắn có đáng để mình thần phục hay không.
Lần đầu gặp mặt chỉ để tại đối phương ấn tượng nhợt nhạt, họ lại không biết tương lai sẽ sản sinh ràng buộc phức tạp với nhau, quấn quít không rõ cũng đoạn không được.
Chú thích: Hắn – Kình Thương
Y – Túc Dạ Dực aka Túc Dạ gia người thừa kế