Chương 9

Sau khi Kình Thương qua mười hai tuổi thì được ra khỏi vương cung, chuyển tới phủ đệ của chính mình.


Thiên phú giả từ mười hai tuổi tới mười lăm tuổi được gọi là thời gian bế quan, bời vì sau mười hai tuổi cơ sở của lực lượng đã hoàn thành và tiến nhập vào thời kì phát triển bình ổn, Thiên phú giả cần thời kỳ này để làm quen với năng lực của mình.


Mà các quý tộc sau mười lăm tuổi mới có thể chính thức tiếp thu chính vụ, nguyên nhân vì đã đến tuổi trưởng thành từng trải, mặt khác là mong muốn các quý tộc tậm tâm tập luyện để quen thuộc, có thể thu phát sức mạnh tùy ý, cũng có không ít người thiên tư trác tuyệt thừa dịp này để phát triển cách sử dụng năng lực riêng của mình.


Thời gian này cũng là lúc họ tự do nhất, muốn tu luyện thì tu luyện, muốn chơi đùa thì chơi đùa, Kình Thương cũng thế.
Đối với lực lượng, hắn có phương thức phát triển bất đồng với người khác, thế nhưng trong mắt người ngoài hắn không chuyên tâm tu luyện, chỉ lo bố trí phủ đệ của mình.


Bên ngoài Kình Thương không muốn cải biến, kiến trúc cổ kính như vậy trụ rất thoài mái hưởng thụ.


Chỉ là trong phòng ngủ hắn mở thêm song lăng, cửa sổ hình vuông dùng gỗ đỏ chế thành, mang theo một chút ảnh hưởng từ cổ đại của C quốc, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài đình viện, cũng có chút phong tình.


available on google playdownload on app store


Trong thư phòng đặt bàn học cùng tọa ỷ, sau khi thể nghiệm mỗi ngày ngồi luyện công Kình Thương có chút hoài niệm cảm giác ngồi trước kia, thư phòng chỉ có bàn học cùng cái ghế, lúc không có ai nếu trực tiếp ngã lên mặt đất mềm mại chắc chắn rất thoải mái.


Vẫn thụy trên mặt đất Kình Thương cũng không có ý kiến, ngủ ở chỗ cứng đối người trưởng thành cũng là có lợi, giường chiếu ở đây cũng đủ mềm mại, tháp tháp ngăn cách hơi lạnh từ mặt đất, nhưng nhưng trải qua kiếp trước hắn nghĩ rằng ngủ trên giường là tốt nhất.


Vì vậy cái giường đầu tiên ở thế giới này được tạo ra. Dùng vật liệu hồng sắc chế tạo, giường chỉ cao khoảng hai mươi cm, giường có thể dung đến năm người trưởng thành, ba hướng là mép giường cao khoảng một bàn tay, hoa thức chọn lăng cách, thoạt nhìn giản dị nhưng không làm mất đại khí.


An trí giường hảo, nhìn lại những hình trụ khoảng năm cm đựng đứng tại bốn góc trên bậc thang, rồi đến cẩm bố làm thành bình phong không không hề tương xứng, phía sau bình phong hòa bích lạp môn, Kình Thương quyết định xuất bản loại đồ vật này, phòng ngủ lấy ý tưởng từ C quốc.


Kình Thương nhìn vào những đồ vật mà trên đường đi thu thập được, lúc đó không có thời gian thực nghiệm, chỉ là xác nhận chúng nó cùng đồ vật kiếp trước có cùng công dụng. Nhìn thương khố tràn đầy, còn danh sách những thứ chưa đụng đến, hắn biết mình hiện tại rất bận.


Cũng được, hắn chỉ chỉ có ba băm rãnh rỗi, sau khi mãn mười lăm tuổi hắn sẽ tiếp xúc thế giới chính trị, bây giờ cứ trải qua một trận sinh hoạt thanh nhàn đi.


Thời gian sau đó Kình Thương bận bịu lên, trước cửa sổ phòng ngủ có một rừng trúc, thưởng trúc, nghe trúc diệp sa hưởng, sinh hoạt vô cùng giản đơn thư thái.


Dưới sự trợ giúp từ thiên phú của chính mình, Kình Thương không cần dựa vào người bên ngoài để hoàn thành thực nghiệm. Bọn người hầu cũng chỉ là nhìn gian phòng Kình Thương có cải biến một chút.


Cửa phòng ngủ dù có bị mở cũng có bình phong làm từ một loại vải mềm mại che chắn, cẩm bố được làm thành bình phong lúc trước đã được thay đổi, loại vải này phiêu dật mà duy mỹ, mông mông lung lung che khuất giường thượng, bảo mật hành động của chủ nhân.


Nơi ở của Kình Thương còn bình hoa mang ánh sáng thanh lịch, cảm giác thanh khiết, sáng bóng trơn tru, được trang điểm bằng những đóa hoa, mang vẻ mỹ lệ đến cho căn phòng.


Hắn đối với bố trí đồ vật không am hiểu lắm, chỉ nhớ lại trong sách vở kiếp trước để làm, cũng không sai biệt lắm, dù sao hắn cũng là nam tử, đối những thứ dùng để sinh hoạt yêu cầu không cao.


Ngoại trừ cải thiện cuộc sống sinh hoạt Kình Thương còn làm những thí nghiệm khác, bất quá không muốn để người khác biết.


Nguyên bản Kình Thương nghĩ mình có thể tiếp tục những cuộc nghiên cứu, tu luyện của kiếp trước, sinh hoạt thanh thản không người quấy rối, đáng tiếc có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm hắn phải tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt thiên hạ.


Vừa qua buổi trưa, các học sinh đang an tĩnh học tập cũng bị nhiễu đến, có người gọi bọn họ vào Đại điện trong vương cung.
Nhắc tới Đại điện Túc Dạ Dực lại nhớ tới lần đầu y vào đó, khó tránh khỏi nghĩ tới hình ảnh vị Thiếu chủ kia.


Từ sau khi Thiếu chủ trở về, y chưa gặp mặt hắn, với thân phận Túc Dạ gia muốn nịnh bợ hắn cũng là thiếu tư cách, hắn không muốn tự làm mình mất mặt.


Sau khi Thiếu chủ chuyển về phủ cũng mình thì luôn ẩn mặt, trong học đường cũng có người đến bái phỏng nhưng Thiếu chủ vì lý do chuyên tâm nên không tiếp kiến kẻ nào.


Y nghĩ rằng cách làm của Thiếu chủ rất không thỏa đáng, Thiếu chủ hẳn nên thừa dịp thời gian ba năm này để hình thành lực lượng ủng hộ mình, dù sao dưới hắn cũng còn mấy người đệ đệ, tuy rằng thiên phú của hắn thức tỉnh rất sớm thế nhưng dựa vào đồng minh cũng không sai. Vị Thiếu chủ kia dù ở học đường cũng chỉ làm chuyện của mình mà không hề đi gầy dựng tổ chức.


Nếu như hắn không ngờ tới loại vấn đề này thì chính mình từng cho rằng sẽ thuần thuần phục hắn, thế nhưng chỉ gặp một lần hắn không nghĩ Thiếu chủ sẽ không biết điểm này, chẳng lẽ còn gì đó mà hắn không rõ. Đối hành động của Kình Thương, Túc Dạ Dực nghi hoặc.


“Có chuyện gì?” Thiếu niên Trì gia hỏi người truyền lệnh.
“Tiểu nhân không biết.” Người tới chỉ là tiếp nhận mệnh lệnh, nguyên nhân hắn không biết.


Túc Dạ Dực, người thừa kế Cận gia, Trì gia đều nhíu mi, triệu tập toàn bộ học sinh tới Đại điện nhất định là có việc phát sinh, tưởng thưởng và khảo sát bài vở bài tập đều không phải, chỉ nhìn thần sắc bất an của người tới chắc chắn là chuyện không tốt.


Bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ tới Đại điện, thậm chí ngựa cũng chuẩn bị tốt, chuyện này ắt hẳn rất khẩn cấp.


Tại cửa Đại điện, các học sinh đều cảm thấy bầu không khí ngưng trọng, thấy thần sắc mọi người đều kinh hoảng, trong Đại điện truyền đến thanh âm ồn ào hỗn tạp, thực sự không thể tin ở đây lại nghe được loại âm thanh này.


Các học sinh từng người đi vào thì thấy các quan viên thần sắc nghiêm trọng, nhãn thần bi thiết nhìn thiếu niên đang ngồi tại trung ương Đại điện.


Không mặc lễ phục trang trọng, chắc là cũng đột ngột bị gọi tới như họ, bằng không địa phương này không thể ăn mặc tùy ý như vậy, quần áo đơn giản dễ hoạt động, tay áo bị dây lưng bó chặt, nón của vũ sĩ, một màu bạch sắc không có hoa văn dư thừa, chỉ các quý tộc mới dùng màu trắng dễ nhiễm bẩn để làm võ trang, áo khoác cẩm y đạm lam sắc, vạt áo tản ra rơi trên mặt đất, anh khí dẫn theo hoa lệ phiêu dật.


Bội kiếm trên lưng đặt ở trong tay, ngồi tại trung ương tượng trưng cho địa vị tối uy quyền. Một đầu hắc sắc được buộc lên cao, vài sợi chập chờn trước ngực, ngũ quan anh tuấn phân minh, duy nhất ấn văn nhu hòa đã tiêu thất, môi nhếch lên, từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ vì tranh cãi ẫm ĩ trước mắt mà nhăn trán lại.


“Tham kiến Thiếu chủ.” Các học viên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ hướng hắn hành lễ.
Kình Thương mở mắt, nhìn các học sinh đang quỳ gối.
“Đứng lên đi.” Thanh âm lãnh đạm vang lên, “Các ngươi ngồi ở một bên, hảo hảo nhìn.” Ngữ điệu mang theo mệnh lệnh.


“Thị.” Bọn họ không rõ, chỉ ngoan ngoãn nghe lời.
Đại điện dần an tĩnh.
“Thế nào im lặng, tiếp tục a, ta còn muốn nghe một chút cao kiến của các vị đại nhân ni.” Vừa nghe đã thấy được ý tứ trào phúng không ẩn dấu.


Ngữ khí Kình Thương làm sao hảo, vốn đang thực ngiệm kế hoạch của mình không ngờ lại thu được tin tức kinh người, sự tình đã như vậy thì phải nghĩ biện pháp giải quyết, hắn đi tới Đại điện là muốn nghe xem các đại thần ở đây nghĩ ra biện pháp gì, dù sao hắn chỉ mới đến mười hai năm, sự từng trải của họ chắc chắn nhiều hơn hắn, lý giải đối với chuyện quốc gia càng thêm sâu sắc.


Thế nhưng từ đầu những người này chỉ cho hắn một biện pháp. Một biện pháp hắn không thể tiếp thụ.
“Thiếu chủ, chúng ta chỉ có thể đầu hàng a.” Đây là cách duy nhất các trọng thần nghĩ ra.
Kình Thương nhắm mắt, nhượng chính mình không thấy, thậm chí muốn bưng tai để không nghe.


Đầu hàng! Các học sinh mới đến vì từ này kinh hô đứng lên, đến tột cùng là chuyện gì, đầu hàng là sao?
“Thiếu chủ, Quốc chủ đã trận vong.” Lại một trận kinh ngạc, Quốc chủ trận vong, xảy ra khi nào? Trọng thần căn bản không để ý bọn họ kinh hô.


“Cận gia còn có đại đa số các võ tướng đều tại ngoại tác chiến, thủ đô căn bản không đủ binh lực để chiến đấu, ngoại trừ hàng chúng ta không có biện pháp khác.” Bởi phát sinh một hồi đại chiến nên binh lực thủ đô đều bị điều đi, người có thực lực không hề lưu lại.


“Không có cách nào, ngoại trừ võ tướng nơi này còn có quý tộc, thế nào lại không thể chiến đấu?” Kình Thương chất vấn, hắn tựa hồ sai rồi, thế giới này nguyên lai không phải hoàn toàn vì mưu cầu danh lợi mà chiến đấu a.


“ Thế nhưng đối thủ giết được cả Quốc chủ, chúng ta sao có khả năng thắng được.” Quốc chủ còn được xưng là cao thủ đệ nhất cũng bị giết, bọn họ cho rằng chính mình không thể.


Nhìn từng người từng người trọng thần trước mắt đều lộ ra khuôn mặt mất lòng tin, Kình Thương đột nhiên bi ai, đây là thần tử sau này của hắn ư, bởi vì Quân vương mình thần phục ch.ết đi nên lòng tin cũng đi mất, cũng bởi Quốc chủ trận vong nên họ muốn tuyển một Quân vương mới, rất rõ ràng, bọn họ chọn địch nhân.


Muốn sống hắn lý giải, mọi người đều muốn sống, thế nhưng phương thức sinh tồn này hắn không ủng hộ.
“ Thiếu chủ, địch nhân cách nơi này không xa, hãy ra quyết định.” Trọng thần quý xuống khẩn cầu, bộ dạng một mực trung thành tận tâm. Không sai, đầu hàng thì hắn có thể sống, thế nhưng…


“Mở cửa thành.” Kình Thương đã có quyết đoán.






Truyện liên quan