Chương 95: Ám Linh Tuyến & Ước Hẹn
Bảng trạng thái:
Nguyễn Trường Sinh
Tuổi: 16/100
Trạng thái: Khỏe mạnh
Đạo Chủng: Cấp 1 (95%) (↑7)
『Năng lực』:
Cấp 1: Siêu Trí Lực Lv1
Cấp 2: (Chưa mở khóa)
Cấp 3: (Chưa mở khóa)
…
Linh Tố Sư: Cấp 1 (Nạp Linh) (33%) (↑8.64)
R2: Ám (38%) Âm (27%)...
Đặc Chất: Chưởng Khống Nhập Vi (Cấp B)
『Công pháp』:
Minh Tưởng (Hoàn mỹ)
Cảm Ứng Hô Hấp Pháp (Hoàn mỹ)
Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Ba (Tinh thông) (16%) (↑15)
Hắc Ám Hô Hấp Pháp (Hoàn mỹ)
Tam Âm Hô Hấp Pháp (Khả dụng) (1%)
Khoa Học Luyện Thể Pháp (Thuần thục) (20%) (↑15)
『Kỹ Pháp』:
Cường Hóa - Dị hóa (Hoàn mỹ)
Tố Hình - Cụ thể hóa (Sơ hiểu) (15%) → Tố Hình - Cụ thể hóa (Khả dụng) (2%)
Phóng Xạ - Phát xạ (Hoàn mỹ)
Kích Linh - Hoạt hóa (Hoàn mỹ)
『Thuật thức』:
Múa Rối (Khả dụng) (7%) → Múa Rối (Thuần thục) (28%)
Cơ Sở Thể Thuật (Hoàn mỹ)
Cao Đẳng Thể Thuật (Hoàn mỹ)
Hắc Ám Chi Thủ - Giai Đoạn Một (Tinh thông) (88%) (↑38)
Ám Cầu - Giai Đoạn Một (Tinh thông) (75%) (↑35)
Hắc Ám Hành - Giai Đoạn Một (Tinh thông) (74%) (↑41)
Vô Thanh Bộ (Tinh thông) (84%) (↑40)
Liễm Tức - Giai Đoạn Một (Tinh thông) (51%) (↑46)
Ám Ảnh Áo Choàng (Tinh thông) (37%) (↑35)
Dạ Mạc Vân Yên - Giai Đoạn Một (Tinh thông) (35%) (↑30)
Ám Linh Tuyến (Khả dụng) (12%)
…
Tiến độ level 1 - Nạp Linh Cảnh đã đi được một phần ba chặng đường.
Tốc độ tu luyện đã nhanh hơn trước kia rất nhiều, nhưng hắn vẫn không hài lòng cho lắm.
Nguyễn Trường Sinh không cầu tiến độ tu luyện của bản thân có thể nhanh chóng được như Linh Tố Sư có R2 cấp A, bất quá ít nhất phải nhanh bằng với Linh Tố Sư bình dân có R2 cấp B mới đủ.
Nếu không càng về sau, cấp độ cũng như cấp bậc Linh Tố Sư sẽ càng trở thành điểm yếu chí mạng về tiềm lực và chiến lực cơ sở của hắn.
Độ tuổi càng thấp mà cấp bậc siêu phàm càng cao, thì tiềm lực, hạn mức cao nhất mới có thể càng cao được.
Nguyễn Trường Sinh đã dần có đầu mối để giải quyết vấn đề trên.
Trong một cuốn sách 《 Khuẩn Nấm Siêu Phàm Tường Giải 》 hắn biết được một loại thực vật siêu phàm cấp cơ sở có tên Hấp Ma Cô với khả năng hấp thu và đồng hóa vạn vật, nhưng bởi tính độc và tính trơ của bản thân nó lại quá cao, nên nó không có mấy tác dụng, không phù hợp để làm dược liệu luyện chế Bạch dược.
Hắc tề, xám chất thì Nguyễn Trường Sinh lại càng không cần.
Tuy không thể làm nguyên liệu cho Bạch dược, nhưng khi hiểu được đặc tính của Hấp Ma Cô, hắn liền muốn thử tìm tòi, nghiên cứu phương pháp lợi dụng thứ này xem sao.
Đã không còn cách nào để tăng thêm tốc độ tu luyện, thì cái gì hắn cũng có thể thử.
Khổ nỗi là, địa điểm và hoàn cảnh sinh trưởng của Hấp Ma Cô tương đối hiếm thấy, nên ngoài thị trường không bán loại thực vật siêu phàm này.
Vì thế Nguyễn Trường Sinh chỉ có thể trông chờ vào những lần đi chợ đen sau đó mà thôi.
Tạm gác lại vấn đề về tiến trình tu luyện.
Trong hai tuần nay, thuật Múa Rối đã tăng lên mức độ Thuần thục, đã có thể thành thạo thao khống rối ngẫu thực hiện các động tác phức tạp một cách dễ dàng.
Kỹ pháp Tố Hình - Cụ thể hóa cũng miễn cưỡng bước vào giai đoạn Khả dụng, nhưng tiến triển liền bắt đầu chậm đi rất nhiều.
Muốn Tố Hình - Cụ thể hóa bước tới giai đoạn cao hơn là Thuần thục, thì hắn phải làm được một việc.
Đó là điều khiển được công suất và uy lực của kỹ pháp tới giới hạn giá trị cực tiểu và cực đại!
Nguyễn Trường Sinh cũng muốn lắm nha, nhưng linh lực trong Nội cảnh của hắn không cho phép…
Chỉ mỗi lần tố hình ra một sợi tuyến tơ, linh lực liền lập tức tiêu hao gần một phần mười.
Đây còn chưa nói đến việc tiếp tục truyền linh lực để giữ cho tuyến tơ tiếp tục tồn tại á.
Nên mỗi khi sử dụng kỹ pháp Tố Hình giai đoạn hai này, hắn chỉ có thể điều chỉnh uy lực của nó xuống mức độ cực tiểu, hận không thể làm thành một lần mười dùng.
Bất quá cũng nhờ Tố Hình - Cụ thể hóa, kết hợp với bút ký Vô Ảnh Tuyến và các Thuật thức dùng để tham khảo khác, qua vô vàn những lần thử nghiệm, sửa lỗi, Nguyễn Trường Sinh cuối cùng bước đầu sáng tạo ra được Thuật thức mới.
Hắn, đã thành công từ Vô Ảnh Tuyến loại suy loại suy ra Thuật thức Ám Linh Tuyến!
Tác dụng trói buộc, khống chế của Ám Linh Tuyến khá yếu, nhưng tác dụng điều khiển rối đã có thể hoàn toàn thay thế Dẫn Linh Tuyến.
Trong đó tính ẩn nấp của Thuật thức này cũng rất cao, thậm chí còn nhỉnh hơn vật liệu hợp thành Dẫn Linh Tuyến mấy phần.
Lần đầu tự tay sáng tạo ra một Thuật thức, mặc dù mức độ “tham khảo” còn “hơi” nhiều, nhưng Thuật thức hắn sáng tạo được cũng là Thuật thức mới nha!
Thời điểm nhìn thấy Ám Linh Tuyến xuất hiện trong dòng trạng thái, cảm giác ấy thật quá mẹ nó tuyệt vời.
Ám Linh Tuyến chính là minh chứng cho sự vững chãi của hệ thống kiến thức siêu phàm về Linh Tố, đồng thời là minh chứng cho sự cố gắng trong học tập, nghiên cứu và tiếp thu tri thức chính quy bấy lâu nay của Nguyễn Trường Sinh.
Khoa Học Luyện Thể Pháp không tính, vì quả đấy cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ mà tạo ra được, còn nhiều vấn đề rủi ro cần xử lý nên tính áp dụng không cao.
Che đậy tin tức tố, Nghe âm biện hình, Siêu Hạn thì càng không, bởi cả ba đều là kỹ xảo diễn sinh từ việc khống chế thân thân thể của Đặc chất Chưởng Khống Nhập Vi và Siêu Trí Lực mà nên.
Thuật thức Ám Linh Tuyến mới chính thức là một loại tri thức siêu phàm thuần túy!
Thỏa mãn tắt đi bảng trạng thái, Nguyễn Trường Sinh rời khỏi tầng hầm.
Hôm nay là sáng chủ nhật.
Sau khi tắm rửa, nấu bữa sáng, ăn uống và nghỉ ngơi đọc báo xong xuôi, hắn liền cùng Gỗ Mun đi siêu thị mini mua đồ cho tuần sau.
Đã mua sắm và trên đường trở về nhà, tin nhắn từ điện thoại bỗng chốc vang lên.
‘Nha, là tin nhắn của lớp trưởng.’
Gỗ Mun nằm trên vai cũng tò mò dùng đôi mắt to tròn nhìn về phía màn hình vừa được bật lên.
Trần Băng Băng: Bạn! Học! Nguyễn! Trường! Sinh!
Chỉ một câu ngắn gọn mà tràn đầy cảm xúc.
“...”
Nguyễn Trường Sinh có chút im lặng.
Không cần nhấn mạnh từng từ bằng dấu chấm than như thế á, hắn có cảm giác như mình đang bị cô nàng này truy nã đến nơi vậy.
Đã cuối tháng ba, giao kèo giữa hai bên liền đến kỳ thực hiện.
Ai…
Thở dài một tiếng, Nguyễn Trường Sinh bèn tức tốc nhắn lại.
Nguyễn Trường Sinh: Ok lớp trưởng!!!
Sau đó hắn được nàng nhắn cho địa chỉ gặp mặt để đấu tập.
Mang những đồ mới mua về nha để cất, Nguyễn Trường Sinh dặn dò Gỗ Mun vài câu rồi lập tức rời khỏi nhà một lần nữa.
Kiểm tr.a đích đến trên bản đồ, hắn lanh lẹ đạp lên tuyến xe bus tự động đã định trước.
Gần mười lăm phút sau, tại khu đông bắc của nội thành thành phố Vĩnh Hằng, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc đã đến được địa điểm ước hẹn.
Trước mặt hắn là một võ quán có lối kiến trúc đơn giản mà cổ kính.
Nhìn cánh cổng màu đen đang đóng cùng mặt tường trắng rộng lớn, hắn âm thầm thán phục:
‘Thật có tiền!’
Mua được mảnh đất rộng lớn như vậy tại nội thành làm võ quán tư nhân, thì tiền bạc, địa vị cùng năng lực của gia đình Trần Băng Băng phải thuộc loại khủng.
Nghĩ đến ba của nàng, cường giả nổi tiếng trên đất Vĩnh An - Trần Bình Bình, là chủ của võ quán Việt Vũ và những cơ sở chi nhánh khác, Nguyễn Trường Sinh liền cảm thấy bình thường trở lại.
Thực lực đồng đẳng với thực quyền nha, rất dễ hiểu.
Bước tới trước cánh cổng mái vòm khổng lồ được chạm trổ phù điêu tương đối tinh xảo, đậm nét văn hóa đông phương thời xưa này, hắn bấm chuông cảm ứng!
Không sai, là chuông cảm ứng tự động.
Bề ngoài cổ kính, nội tại hiện đại, thật tuyệt!
Chờ một lát, tiếng lạnh cạch nặng nề trầm vang, cánh cổng liền được mở ra.
Thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Nguyễn Trường Sinh điềm tĩnh gật đầu chào hỏi:
“Chào lớp trưởng.”
“Ngươi đến rồi.”
Trần Băng Băng gật đầu đáp lễ, theo động tác cúi đầu, từng sợi tóc đỏ rực như cánh hoa hồng nhẹ nhàng rủ xuống hai vai, nàng tiếp tục nói giọng thanh lãnh:
“Chúng ta không ở trường nên đừng gọi ta là lớp trưởng, xưng hô tên như bình thường là được.”
Vậy tại sao trong tin nhắn người vẫn một tiếng bạn học, hai tiếng bạn học đó thôi.
Trong lòng hắn oán thầm, nhưng mặt ngoài không có biểu cảm rõ ràng, đáp:
“Chủ phải theo khách, ngươi nói sao thì ta nghe vậy.”
“Không cần khách sáo như thế, vào đi.”
Cùng thiếu nữ đi vào nhưng chậm hơn hai bước, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu xem kỹ Trần Băng Băng cùng khung cảnh bên trong võ quán.
Thiếu nữ vẫn vô cùng mỹ lệ, khí chất hơi có vẻ lạnh lùng lại tràn đầy sức sống.
Hôm nay nàng mặc một bộ võ phục luyện công màu trắng, tương đối rộng rãi mà đơn giản, phù hợp cho việc luyện tập, chiến đấu.
Tuy nhiên, bởi tác phong cùng hành động lôi lệ phong hành của thiếu nữ, từng đường cong dưới lớp võ phục như ẩn như hiện, lộ ra dáng người cân xứng mà ngạo nhân.
Mặc dù quang cảnh trước mặt rất đáng để thưởng thức, rất to và rất tròn, trăm phần trăm đạt chuẩn tỉ lệ vàng, bất quá nhằm tránh tránh việc thất lễ, hắn chỉ liếc nàng một cái rồi liền bình tĩnh chuyển dời ánh mắt tới xung quanh.
Bản năng thưởng thức cái đẹp thì ai cũng có, nhưng chí hắn không ở nơi đây.
Nội tâm vô cùng kiên định, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục quan sát khung cảnh bên trong võ quán.
Mặt ngoài, võ quán được thiết kế theo phong cách cổ điển, nhưng bên trong, các thiết bị hiện đại đều được trang hoàng rất đầy đủ, thậm chí vô cùng tiện lợi là đằng khác.
Từ các loại thiết bị cảm ứng tự động, máy móc vệ sinh trí năng cho tới các công cụ tập luyện chuyên khoa cực kỳ hiện đại,...tất cả đều không thiếu một thứ nào hết.
Tuy nhiên, trong không gian rộng lớn như vậy, hắn lại không thấy bất kỳ bóng người nào khác.
Không nhịn được, Nguyễn Trường Sinh liền thắc mắc hỏi thiếu nữ trước mặt:
“Ngày nghỉ chủ nhật mà sao võ quán vắng lặng như vậy, không có võ sinh đến đây tập luyện sao?”
Nghe thiếu niên đề ra nghi vấn, vẫn tiếp tục di chuyển, Trần Băng Băng chỉ hơi quay đầu lại, đôi mắt hồng ngọc hơi hiện lên vẻ ngạc nhiên không hiểu:
“Võ sinh?
Nơi đây không chiêu võ sinh, chỉ có mình ta hay ở đây tu hành với tập luyện.”
Lần này đến lượt hắn ngạc nhiên không hiểu:
“Tại sao?”
“Bởi vì, chỗ này là tài sản riêng của ta nha!
Ta chỉ coi nó là võ quán cũng như khu luyện tập tư nhân của bản thân mình mà thôi.
Không có hứng thú chiêu sinh hay võ sư nào hết.”
Nghe được câu trả lời bình tĩnh mà vô cùng tự nhiên của nàng, tựa như đó chỉ là chuyện ra chợ mua mớ rau rồi đi về, nội tâm Nguyễn Trường Sinh rung động tới tột đỉnh!
Hắn xác định.
Phú bà!
Siêu cấp phú bà!
Có lẽ Nguyễn Trường Sinh phải suy nghĩ lại, thưởng thức cái đẹp nha, không phải chỉ tốn thêm đôi chút thời gian cùng tinh lực thôi sao! Hắn chịu được!
Chí hắn nên ở nơi đây!