Chương 96: Cùng Phú Bà Đấu Tập Lần Hai
‘Hít…hà…bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, mọi con đường tà đạo đều dẫn đến kết cục không yên lành.
Nguyễn Trường Sinh! Ngươi không thể khuất phục dễ dàng như vậy!’
Bản thân liên tục tự nhủ, hắn vội nghĩ tới những lý do để phủ định tư tưởng nguy hiểm này mới được.
Ông bà ta có những câu tục ngữ rất hay:
Trai yêu bằng mắt, gái yêu bằng tai.
Trai ham sắc, gái ham tài.
Việc ăn nói khéo léo không phải là thế mạnh của Nguyễn Trường Sinh, đồng thời ngoại hình của hắn cũng không xuất sắc, chỉ tương đối ưa nhìn mà thôi, không phải điểm cộng mà cũng chẳng phải điểm trừ.
Tài năng thì hắn có, nhưng là tài năng “bật hack” đã bật hack thì ai lại dám đường hoàng lộ ra ngoài cơ chứ.
Nghèo thì dựa vào biến dị, giàu thì dựa vào khoa kỹ.
Nguyễn Trường Sinh không cho là việc “biến dị” như sử dụng ngón tay vàng, bật hack có gì sai, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ mặt dày nhận vơ rằng đó là tài năng của bản thân mình, sau đó tự luyến rồi ảo tưởng sức mạnh một cách vô cùng thản nhiên như mấy thằng nhân vật chính truyện sảng văn được.
Làm người phải biết tự hiểu lấy, lúc nào cũng phải rõ ràng bản thân thực sự là ai, ở đâu và muốn gì, quá đó khiêm tốn và tự tỉnh lại chính mình.
Thì tâm tính cùng chấp niệm mới không bị lu mờ, biến dạng bởi những tác động ngoại cảnh, thì việc bước đi trên con đường mà bản thân đã chọn mới không xảy ra sai lầm đáng tiếc, mới không đi nhầm vào ngõ cụt.
Bởi vậy, hiện tại Nguyễn Trường Sinh sẽ không công khai hiển lộ bất kỳ thứ gì liên quan đến năng lực của Đạo Chủng, mà chỉ lộ ra một bộ phận tài năng diễn sinh từ Đặc chất cấp B Chưởng Khống Nhập Vi như Thể thuật hay Tạo Tác Học mà thôi.
Cho nên, hai điều kiện tốt nhất để dụ dỗ phú bà Trần Băng Băng là vấn đề ăn nói ngon ngọt và tài năng vượt trội như rồng phượng trong loài người đều thông cáo thất bại!
Nghĩ đến đây, không hiểu sao hắn lại vừa tiếc nuối, vừa thở phào một hơi.
Khụ khụ…
Mặc dù Trần Băng Băng cho rằng bọn hắn là cùng một loại người, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ hoặc muốn có ý định thân cận Nguyễn Trường Sinh.
Trần Băng Băng chỉ duy nhất đam mê với việc mạnh lên và chiến đấu, nếu hắn không thể thỏa mãn được chấp niệm của nàng, thì nàng sẽ nhanh chóng đá phắt hắn đi.
Rốt cuộc có được đầy đủ lý do để phủ định con đường tà đạo vừa nổi lên trong đầu, nội tâm Nguyễn Trường Sinh kiên định trở lại.
Chí hắn chắc chắn không ở đây!
Tống tất cả ý nghĩ vớ vẩn sang một bên, hắn tiếp tục di chuyển theo sau lưng Trần Băng Băng một cách bình thản.
Không biết được đầu não Nguyễn Trường Sinh vừa mới xảy ra một cuộc thiên nhân giao chiến, thiếu nữ vẫn vui vẻ dẫn đường.
Bước chân uyển chuyển mà không kém phần quyết đoán, dứt khoát, tóc dài bay phấp phới sau lưng, Trần Băng Băng cuối cùng mang theo Nguyễn Trường Sinh tới sân chiến đấu lộ thiên.
Trước khi đấu tập, mắt phượng của nàng liền chếch lên:
“Như đã giao kèo, ngươi mau xóa đoạn ghi hình ấy đi cho ta.”
“Được, dù sao tại phòng y tế hôm đó ta đang mệt, nên không tiện xóa hết tất cả các bản lưu trữ của nó. Chứ không phải là ta không tin ngươi hay còn có ý định xấu nào nữa cả.”
Vừa gật đầu đối đáp, Nguyễn Trường Sinh vừa lấy điện thoại ra và xóa hết tất cả các đoạn ghi hình ngay trước đôi mắt chăm chú của thiếu nữ.
“Xóa xong hết rồi nha. Ngươi có thể kiểm tra.”
Hắn thoải mái đưa điện thoại cho Trần Băng Băng, bất quá người sau liền từ chối:
“Không cần, ta tin là ngươi không nói dối.”
Tin tưởng hắn như vậy sao? Khả năng cao lại là trực giác của của nữ nhân đây mà…
Nhìn ánh mắt của nàng đã dịu đi, Nguyễn Trường Sinh an tâm một nửa.
Trực giác của Trần Băng Băng rất đáng sợ, nàng có thể phát giác được biểu cảm, lời nói và hành động của những người xung quanh là chân thật hay giả dối.
Tuy nhiên, thí nghiệm khắc chế trực giác của thiếu nữ nói riêng và trực giác của nữ nhân nói chung đã tương đối thành công!
Tất cả những gì hắn vừa nói và làm đều là thật lòng 100%.
Hắn mệt là thật, thời điểm đó không tiện xóa là thật, cũng thật sự tin tưởng lời hứa hẹn của nàng và không có ý định gì xấu xa với đoạn ghi hình.
Nhưng không có nghĩa là Nguyễn Trường Sinh không thể khôi phục lại dữ liệu đã xóa trên máy để phòng hờ nha!
Thi thoảng bật lên xem để xả stress cũng không tồi, mục đích rất thân thiện và lành mạnh, không có một chút ý tưởng xấu xa nào hết á!
Cạc cạc cạc!
Trong lòng không ngừng dâng lên tính ác thú vị, bất quá mặt ngoài, hắn vẫn biểu hiện vô cùng thong dong, điềm tĩnh.
Đột nhiên, biểu cảm trên mặt Trần Băng Băng tựa như nhớ ra điều gì, thiếu nữ bèn lập tức cất giọng trong trẻo:
“Đúng rồi…”
Nội tâm Nguyễn Trường Sinh chợt căng thẳng.
‘Nàng phát hiện gì rồi sao!?!’
“...Bộ đồ trên người ngươi không phù hợp để chiến đấu, để ta đi lấy võ phục cho ngươi thay.”
Sau đó nàng hồ nghi nhìn hắn:
“Sao ta cảm giác được tâm thần của ngươi lại không yên? Ngươi có vấn đề gì ư?”
Tinh thần tức tốc ổn định, hắn mỉm cười nhẹ nhàng:
“Không có, ta còn tưởng vừa xóa xong chứng cứ, ngươi đã vội có ý định giết người diệt khẩu đây.”
“Hừ! Nói năng lung tung, để sức đấy mà chiến đấu với ta đi, lần này ta không cho ngươi đổ nước mò cá nữa đâu á!”
Hứ lên giọng mũi, Trần Băng Băng lanh lẹ chạy vào một khu phòng gần cạnh.
Lúc trở ra, nàng đã đem một bộ võ phục màu trắng đưa cho Nguyễn Trường Sinh:
“Mặc tạm đi, đây là võ phục dự phòng của cha ta, mặc dù bị rộng hơn một cỡ, tuy nhiên sẽ không ảnh hưởng tới quá trình chiến đấu đâu.”
Cảm tạ và nhận lấy bộ đồ, hắn liền theo chỉ dẫn của thiếu nữ, đi tới phòng thay đồ và đổi thành võ phục.
Khi quay lại sân đấu lộ thiên, mái tóc đỏ bồng bềnh xõa dài của Trần Băng Băng đã được cột lại thành tóc đuôi ngựa, khiến cô nàng lộ ra nét gọn gàng mà anh khí.
Hai người đứng đối diện và chờ đợi máy móc trí năng chuẩn bị đếm ngược, Nguyễn Trường Sinh hỏi nàng:
“Vẫn lấy thể thuật làm chủ trận đấu chứ?”
“Đúng, nhưng không cần dùng năng lực bộc phát tiềm năng như trận đấu tại thao trường đâu, hôm nay luyện kỹ xảo cận chiến là chính.”
“...Nhắc lại trận đấu hôm đó mới nhớ, “võ quán tư nhân” của ngươi có đầy đủ trang thiết bị y tế không đấy?”
Thấy hắn chưa gì đã chặn đầu chặn đuôi, khóe môi đỏ mọng của Trần Băng Băng hơi vểnh lên, tựa cười mà không phải cười:
“Yên tâm, toàn bộ các trang thiết bị tự động cấp cứu, chữa bệnh y tế hiện đại nhất trên thị trường đều được tụ tập tại đây, không thiếu bất cứ thứ gì.
Ngươi có muốn ch.ết cũng không được.”
Nghe câu trả lời đậm mùi thổ hào của nàng, Nguyễn Trường Sinh có chút im lặng:
“Ý ta không phải như vậy...Được rồi, đánh đi!”
Vừa lúc, hình chiếu đếm ngược trên không trung sân tập đã về số 0, cả hai lập tức nâng lên quyền giá, hai chân trùng xuống mặt đất!
Tàn ảnh lóe lên, hai bóng hình đã lập tức áp sát trong gang tấc!
Chỉ dùng đến Tứ thức trong Cao Đẳng Thể Thuật mà chưa sử dụng bất kỳ Kỹ Pháp hay Thuật thức nào, hắn cùng nữ lớp trưởng trao đổi vài đường quyền với nhau làm nóng người.
Thuấn • Tấc Thốn!
Nghiêng cổ tránh đi thủ đao vừa xẹt qua của đối thủ, theo quán tính, Nguyễn Trường Sinh xoay người, đạp lùi bước né được một đòn liên chiêu từ cánh tay kia mới tạt ngang của Trần Băng Băng.
Mượn liễm lực hoàn mỹ của Cơ Sở Thể Thuật, từng chiêu từng thức của hai người đều vô cùng mạnh mẽ lại không phát ra một chút tiếng động lớn, tiếng gió rít nào, cho dù là khi nắm đấm va chạm nhau.
Tất cả lực lượng khi tụ lực và phát lực đều được tụ tập vào mỗi đòn đánh một cách hoàn mỹ nhất!
Bàn chân nổi lên gân xanh, hắn lanh lẹ sải bước, nắm đấm theo tư thế vuông góc của khuỷu tay cực tốc phát đòn!
Thuấn • Thốn Quyền!
Quyền chiêu liền xuất hiện tàn ảnh!
Bộp!
Thanh âm trầm đục phát ra nhỏ nhẹ, thốn quyền đã bị cẳng tay cứng như sắt thép của thiếu nữ đón đỡ!
Kính • Chấn Phản!
Phản lực do nắm đấm của hắn tạo ra ngay lập tức bị Thể thuật diễn sinh của Trần Băng Băng khuếch đại!
Cảm giác đau đớn từ mu bàn tay truyền đến, Nguyễn Trường Sinh bèn nhanh chóng rụt tay và bật lùi về phía sau.
Không cho đối thủ có cơ hội thở dốc, nữ lớp trường đã tức tốc tiếp cận!
Hít một hơi thật mạnh khiến lá phổi phồng to, thân trên trập trùng từng gợn sóng, chân nàng hơi cong!
Đạp bước tinh xảo mà dứt khoát, bàn tay thon dài tựa cánh sen trắng của Trần Băng Băng chụm lại thành thủ đao.
Nàng phát lực!
Thuấn • Không Minh Trảm!
Mang theo tốc độ đáng sợ cùng biến hóa hư thực khó lường, thủ đao đã đánh tới thân thể Nguyễn Trường Sinh!
Tuy nhiên, tất cả hư chiêu của đòn đánh trước mặt đều không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Biểu cảm cùng ánh mắt lãnh tĩnh, hắn thả lỏng bản thân, nhẹ nhàng nghiêng vai và nâng tay lên, bàn tay hóa quyền thành chưởng.
Đùng!
Tuy tố chất thân thể của thiếu nữ mạnh hơn Nguyễn Trường Sinh gần gấp đôi, nhưng hắn vẫn có thể mượn thức Nhu, liên tiếp thả lỏng từng bộ phận cơ thể và điều khiển tính đàn hồi để tháo bỏ toàn lực đả kích của đối thủ.
Tiếp tục cùng Trần Băng Băng chuyển đổi thêm vài đợt công thủ, kỹ xảo Thể thuật của hắn mạnh hơn nàng một bậc, nhưng tố chất thân thể của thiếu nữ đã bù đắp qua kỹ xảo.
Cuối cùng không ai làm gì được ai, Nguyễn Trường Sinh bèn tăng cường độ, trợ hứng cho phú bà một phen mới được!
Để có thể tăng lên kinh nghiệm thực chiến, đồng thời tin tưởng vào tính bảo mật của võ quán cùng Trần Băng Băng, hắn quyết định lộ thêm một bộ phận chiến lực.