Chương 16: ĐẠI TỪ ĐẠI BI THIÊN DIỆP THỦ
Vi Tiểu Bảo nghe Hải lão công hỏi vậy cả mừng đáp :-Công công vui lòng truyền thụ môn võ công thượng thừa cho tiểu tử thì còn gì hay hơn nữa . Công công ơi ! Bản lãnh của công công đã đạt đến trình độ siêu quần mà không chịu thu nạp đồ đệ để truyền thụ tuyệt kỹ há đó chẳng là một điều đáng tiếc ư ?Hải lão công nói :-Ở đời , kẽ thâm hiểm gian trá thì nhiều , còn người thực thà trung hậu lại rất ít . Nếu thu nạp đồ đệ tệ hại , thường khi mưu hại cả sư phụ thì thà rằng chẳng có đồ đệ còn hơn .Vi Tiểu Bảo động tâm tự hỏi :-Ta làm mù mắt lão , hay là lão đã biết rồi ?Nhưng gã thấy thần sắc Hải lão công vẫn trơ trơ như không có gì giận dỗi liền nói :-Ðúng thế ! Muốn cho công công tin lòng và tỏ dạ trung thành với công công không phải là chuyện dễ dàng . Công công ơi ! Công công sai tiểu tử đến ngự thư phòng hành động , tiểu tử dù bị mất đầu cũng quyết liều ch.ết mạo hiểm để lấy cắp pho Tứ Thập Nhị chân kinh về cho công công , nhưng trong thư phòng đức Hoàng thượng có đến hàng ngàn hàng vạn cuốn sách , mà tiểu tử lại ít chữ nghĩa....Hải lão công ngắt lời :-Ồ ! Ngươi biết ít chữ nghĩa !Vi Tiểu Bảo giật nẩy mình la thầm :-Trời ơi ! ch.ết rồi ! Không biết Tiểu Quế Tử biết chữ nhiều hay ít ? Nếu gã biết nhiều mà ta nói câu này tức bại lộ hành tung .Gã vội chữa :-Tiểu tử đã kiếm lui kiếm tới mà chẳng thấy pho Tứ Thập Nhị chân kinh đâu . Nhưng cái đó không cần . Rồi đây tiểu tử thường ra vào ngự thư phòng thì pho sách đó tất có ngày lấy được .Hải lão công nói :-Ngươi không lãng quên là hay rồi .Vi Tiểu Bảo nói :-Tiểu tử quên thế nào được ! Công công đối đãi với tiểu tử đã đem lòng thương yêu không biết đến thế nào mà kễ , nếu tiểu tử không nghĩ cách báo đền thì uổng cả một đời .Hải lão công miệng lẩm bẩm :-Ồ !...Nếu không nghĩ cách báo đền thì uổng cả một đời .Lão nhắc lại câu này bằng một giọng lạnh như băng .Vi Tiểu Bảo nghe thanh âm lão không khỏi ớn lạnh xương sống .Gã liếc mắt ngó trộm Hải lão công , thấy lão tuyệt không lộ vẽ gì khác lạ , gã không sao hiểu được tâm trạng lão , bất giác bụng bảo dạ :-Lão con rùa này thật đáo để . Lão biết Tiểu Huyền Tử chính là Hoàng thượng mà không hé răng hé lợi . Ta phải coi chừng lắm mới được . Lão mà biết ta làm cho lão đui mắt thì lão bóp ch.ết ta lúc nào không biết .Hai người đối diện nhau lẳng lặng hồi lâu . Bỗng Vi tiểu Bảo từ từ cất bước rất khẻ chuyễn ra phía ngoài cửa . Gã hồi hộp chú ý coi để chờ xem hễ thấy Hải lão công lộ vẽ bất thiện là lập tức chạy vọt ra ngoài và quyết ý chuồn khỏi hoàng cung không bao giờ trở lại nữa .Bỗng nghe Hải lão công hỏi :-Từ nay ngươi đừng dùng phép đại cầm nã thủ tỹ đấu với Hoàng thượng . Ngươi có học nữa cũng đều là phép phân cân thác cốt khiến cho người ta trật khớp , bông gân , thì dùng để đối phó với hoàng thượng thế nào được .Vi Tiểu bảo đáp ;-Công công nói phải lắm !Hải lão công nói :-Bửa nay ta dạy ngươi một môn công phu gọi là Ðại từ đại bi thiên phật thủ .Vi Tiểu Bảo nói :-Tên môn này rất kỳ quái ! Tiểu tử chỉ nghe nói đến Ðại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan thế âm bố tát .Hải lão công hỏi :-Ngươi đã được coi đức Quan thế âm bao giờ chưa ?Vi Tiểu Bảo đáp :-Thiên thủ quan âm ư ? Tiểu tử trông thấy rồi . Trên mình đức quan thế âm bồ tát mọc rất nhiều tay . Mỗi bàn tay cầm một thứ chứ không giống nhau . Tay thì cầm bình nước , tay thì cầm cành cây . Lại có tay cầm giỏ , cầm nhạc , trông hay đáo để .Hải lão công hỏi :-Ngươi coi thấy tượng Thiên thủ Quan âm ở trong chùa Dương Châu phải không ?Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi hỏi lại :-Trong chùa Dương Châu nào ?Gã tưởng chừng Hải lão công biết rõ tông tích mình ỡ Dương Châu , toan chạy vọt ra cửa .Bỗng nghe Hải lão công lại hỏi :-Ngươi ở Dương Châu đến hoàng cung từ ngày lên 6 lên 7 thì phải