Chương 22: ÂM MƯU KỲ BÍ CHỐN HOÀNG CUNG

Vi Tiểu Bảo đâm tức cả Thái hậu . Gã lẩm bẩm :-Mụ điếm kia mà định giết ta , ta cũng phải làm cho thất điên bát đảo chứ sợ cóc gì ?Từ đời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay không ai dám thóa mạ Thái hậu là mụ điếm , mụ đượi , dù mắng thầm trong bụng cũng không có mấy ai .Vi Tiểu Bảo trước nay chẳng úy kỵ ai . Cả đến mẫu thân gã đánh gã đau quá , gã cũng ngoác miệng ra mà thóa mạ là quân "************** điếm" và la làng . May ở chổ mẫu thân gã là kỹ nữ , thường nghe mọi người dùng những lời thô tục để thóa mạ đã quen tai , không lấy gì làm tức giận cho lắm . Mụ cáu quá cũng chỉ vung tay phát vào đít cho mấy cái thật mạnh là cùng . Ðồng thời mụ mắng gã là quân "chó lộn giống" , "phường mạt kiếp" là hòa .Bỗng nghe Thái hậu thở hồng hộc hồi lâu mới lắp bắp hỏi :-Y…y…ở chùa Thanh Lương làm chi ?Hải lão công hỏi lại :-Thái hậu muốn biết thật ư ?Thái hậu đáp :-Dĩ nhiên ta muốn biết lắm ! Cái đó lọ là ngươi còn phải hỏi .Hải lão công đáp :-Thái thượng hoàng đã xuất gia làm sư rồi .Thái hậu la lên một tiếng , hơi thở cấp bách hơn , ấp úng hỏi :-Y…y…Xuất gia thật ư ? Ngươi…không gạt ta đấy chứ ?Hải lão công tâu :-Nô tài đâu dám lừa gạt Thái hậu ! Vã chăng cũng không có việc gì phải lừa gạt .Thái hậu hừ một tiếng rồi nói :-Thế thì y nhẫn tâm thật . Y quyết chí như vậy chỉ vì…nghĩ đến con hồ ly tinh…Vì con hồ ly tinh mà phế bỏ cả quốc gia , xã tắc , không nhìn gì đến cơ nghiệp mà tổ tiên đã trãi qua trăm trận đánh để gây dựng nên . Cả mẹ con ta…y cũng chẳng thèm đoái hoài tới nữa .Vi Tiểu Bảo càng nghe càng thấy làm kỳ tự hỏi :-Cái gì mà quốc gia xã tắc ? Cái gì mà cơ nghiệp của tổ tiên , lão con rùa nay lại kêu người kia bằng Thái thượng hoàng , vậy y là…chồng Thái hậu hay sao ?Lại nghe Hải lão công lạnh lùng đáp :-Thái thượng hoàng đã nhìn rõ cuộc đời , trở nên bậc đại giác ngộ . Ngài coi giang sơn muôn dậm , thâm tình nhi nữ chẵng qua là những đám mây trôi nổi rồi tan đi chẳng có gì đáng để tâm .Thái hậu tức giận hỏi :-Thế tại sao y không xuất gia sớm hơn hay muộn hơn mà chờ sau khi con hồ ly tinh vừa ch.ết đã đi cầu Phật ? Nào quốc gia , nào triều đình , nào tổ tiên , nào thê nhi , y phế bỏ hết . Cả tấm lòng của ta không bằng một sợi lông của con hồ ly tinh . Ta …ta…đả biết y vì con hồ ly tinh kia mà bỏ đi một cách đột ngột . Hừ ! Y đã ra đi hà tất còn sai người đưa tin cho ta .Thái hậu càng nói càng tức giận , thanh âm lanh lảnh mỗi lúc một vang dội .Vi Tiểu Bảo nghe mà phát khiếp . Gã ngấm ngầm cảm thấy nhân vật mà Hải lão công và Thái hậu đang đề cập tới nhất định không phải là hạng tầm thường .Hải lão công tâu :-Thái thượng hoàng đã dặn đi đặn lại nô tài không được tiết lộ với ai nhất là đừng để Thái hậu và Hoàng thượng hay tin . Ngài còn bảo : Hoàng thượng lên ngôi trị vì , thiên hạ thái bình , bốn phương vô sự , ngài cũng yên tâm .Thái hậu lớn tiếng :-Thế thì sao ngươi còn đến tâu với ta ? Ta không muốn biết…. biết để làm gì ? trong lòng y còn quyến luyến con hồ ly tinh thì con y lên ngôi hay chẳng lên ngôi , thiên hạ thái bình hay chẳng thái bình , y để tâm làm quái gì ?Vi Tiểu Bảo nghe tới đây càng lấy làm kỳ tự hỏi :-Nhân vật mà hai người đề cập tới đây là gia gia của hoàng đế ư ?Gia gia của tiểu hoàng đế là Thuận Trị hoàng đế , gã chỉ biết thế , còn ngoài ra gã chẳng hiễu chi hết .Thái hậu và Hải lão công nói chuyện với nhau như vậy là rõ ràng lắm rối , vậy mà Vi Tiểu Bảo không đoán được tình hình nội vụ ra sao .Hải lão công tâu :-Thái thượng hoàng đã xuất gia , đáng lý nô tài cũng phải đến chùa Thanh Lương quy y đầu Phật để tiện việc phục thị ngài . Nhưng ngài lại căn dặn nô tài còn một việc mà ngài chưa yên lòng chút nào , sai nô tài trở lại kinh sư để điều tr.a cho biết rõ .Thái hậu hỏi :-Việc đó là việc gì ?Hải lão công tâu :-Thái thượng hoàng bảo : Ðổng Ngạc Phi… Thái hậu nổi giận chẹn họng :-Trước mặt ta ngươi không được nhắc tới tên tuổi con hồ ly tinh .Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ :Té ra con hồ ly tinh kêu bằng Ðổng Ngạc Phi . Vậy Ðổng Ngạc Phi nhất định là một vị cung phi rồi






Truyện liên quan