Chương 43: BÌNH TÂY VƯƠNG HIỆU LỆNH NGHIÊM MINH
Những người võ công khá cao thâm trong sảnh đường đều nhận ra kình lực thoi quyền này của Thần Chiếu thượng nhân nặng gấp đôi thoi quyền trước .Những người đương thời vị tất có ai chịu nổi.Ngờ đâu quyền phong của thượng nhân sắp đụng vào áo người kia, đột nhiên gã hóp bụng vào, người lùi lại phía sau nhảy ra xa nửa trượng tựa hồ bị quyền lực của đối phương bắn đi.Thực ra gã đã thừa cơ thoi quyền đánh tới mà tránh khỏi quyền kinh.Nếu chẳng phải là người võ công cao cường thì không thể nhận ra chỗ ảo diệu bên trong.Thần Chiếu thượng nhân lại đánh một thoi quyền nữa vào quãng không, lão tức giận quá không chịu nổi, quát lên một tiếng thật to, vung cước bên phải nhằm đá vào bụng dưới đối phương thật mạnh.Người kia la lên:- Trời ơi ! Nguy mất rồi !Ai trông thấy cũng cho là đòn cước này thế nào cũng đá trúng.Quần hùng trong dạ hoang mang bất giác đứng cả lên thì thấy người kia ngửa mình về phía sau.Hai chân như đóng đinh xuống đất. Ðầu gối co lại. Từ đùi trở lên đến đầu tức là quá nửa người coi chẳng khác gì một khúc gỗ lơ lửng trên không, cách mặt đất chừng hơn thước.Ðòn cước của Thần Chiếu thượng nhân lại đá sểnh, chân lão lướt trên không cách đùi đối phương độ vài tấc.Thần Chiếu thượng nhân đánh đến kỳ cùng chứ chẳng chịu thôi.Uyên ương cước của lão đã đá ra theo thế liên hoàn. Chân trái lão ra chiêu "ô long tảo địa" quét ngang một cái đá vào hai chân đối phương.Người kia vẫn không biến đổi tư thế, giữ nguyên thân pháp "Thiết bản kiều" .Hai chân gã chí xuống đất cho toàn thân dâng cao lên một thước .Chân trái của Thần Chiếu thượng nhân quét qua dưới gần hai bàn chân gã.Người kia lại từ từ hạ xuống, mình vẫn không đứng thẳng lên.Quần hào trong sảnh đường nổi tiếng hoan hô như sấm dậy.Thần Chiếu thượng nhân đến lúc này mới biết bản lãnh của đối phương còn cao hơn mình một bậc.Giả tỷ gã động thủ phản kích thì lão tất bị thất bại liểng xiểng .Thượng nhân liền chắp tay nói:- Hảo công phu ! Bần tăng rất khâm phục !Người kia đón tiếp năm chiêu liền của Thần Chiếu thượng nhân mà thủy chung không trả lại một đòn nào. Nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.Khang Thân vương nói:Võ công của hai vị đều rất cao thâm. Thế tử điện hạ ! Người của điện hạ thật là lịch sự, nhất định không chịu trả đòn thì ai muốn tỷ thí cũng không tỷ thí được.Lại đây! Cả hai vị cùng lãnh một thoi bạc lớn gọi là tiền thưởng.Người kia khom lưng đáp:- Ðã không có công trạng, khi nào dám hưởng lộc?Thần Chiếu thượng nhân thấy gã không chịu lại lảnh bạc .Thượng nhân cũng không tiện đến lãnh một mình.Khang Thân vương quay lại bảo quan hầu:- Cầm hai đĩnh bạc đưa tặng hai vị.Người kia tạ ơn bạc thưởng. Thần Chiếu thượng nhân cũng lụi cụi thu lấy.Khang Thân vương biết rõ những biến diễn vừa rồi tuy không phải là một cuộc tỷ võ chính thức mà thực ra bên mình đã thất bại.Thân vương thưởng năm chục lạng bạc cho Thần Chiếu thượng nhân bất quá là để che thẹn cho lão và cũng là để xí xoá bên mình thua cuộc, tỏ ra bất phân thắng bại.Khang Thân vương một là chưa cam lòng, hai là vẫn còn hy vọng, liền bụng bảo dạ:- Gã này võ công cố nhiên rất cao thâm, nhưng còn những tên tùy tùng kia của Ngô Ứng Hùng nhất định không bằng gã đó, bọn võ sư thủ hạ của mình đều là những tay nghệ thuật kinh người.Ngay võ công Tề Nguyên Khải so với Thần Chiếu hoà thượng cũng không kém, không chừng còn có phần hơn.Nguyên Vương gia vẫn kêu Thần Chiếu bằng thượng nhân