Chương 44: TRỘM KINH RỒI BỊ PHỖNG TAY TRÊN

Vị tướng quân làm cái cười nói:- Quế công công đỏ vận thật !Vi Tiểu Bảo cưởi nói:- Tướng quân đã bảo vận đỏ thì bọn tiểu đệ thử đánh hai tiếng nữa .Gã đẩy tám trăm lạng bạc ra đặt bàn rồi gieo xúc xắc được nước "nhân bài" .Nước bài này khá cao, phần thắng nhiều hơn phần bại.Nhà cái gieo thành hai con "tam" tức là "trường tam" .Thế là nhà cái lại thua .Vi Tiểu Bảo quay sang hỏi tên tuỳ tùng họ Dương:- Dương đại ca ! Chúng ta đánh nữa hay thôi?Dương Dật Chi đáp :- Xin tuỳ ý Quế công công !Hắn nghĩ thầm trong bụng:- Ðã được liền năm tiếng, nên thôi là phải.Vi Tiểu Bảo để nguyên tám trăm lạng trước, thêm vào tám trăm lạng nhà cái mới giam, cộng thành một ngàn sáu trăm lạng .Gã đẩy ra, cười nói:- Ðánh liều một tiếng nữa cho thích.Trong phủ Khang Thân vương mỗi khi mở cuộc đổ bác, các vương công đại thần thường đánh lớn, nhưng ít ai đặt bàn đến trên một ngàn lạng.Bây giờ thấy cuộc đánh bạc hiếm có, mọi người đều xúm lại coi.Vi Tiểu Bảo cám quân xúc xắc trong tay vừa gieo xuống vừa hô :- Giam vào đi!Con xúc xắc gieo xuống quay tít chạy loạn lên một lúc rồi nằm ngửa ra con "lục" . Còn con xúc xắc nữa vẫn chạy quanh.Vi Tiểu Bảo tay bắt quyết chỉ mong con này cũng thành con "lục" là Trương thiên bài" thì ăn chắc.Nhưng quân xúc xắc này không phải của gã mang đến, vì bài lạ nên gã chưa gieo được tinh thục .Lúc con bài nằm ngửa ra lại thành con "nhị" cộng là tám điểm.Nước bạc này gã nắm chắc phần thua, gã tức mình mắng liền:- Tổ bà con xúc xắc thối tha này không chịu giúp mình.Nhà cái cười khà khà nói:- Quế công công ! Phen này chắc tiểu tướng ăn được công công rồi.Y gieo xúc xắc thì một con lật mặt ngũ lên, còn một c on quay tít và chạy vòng tròn hoài.Vi Tiểu Bảo lại hô lớn:- Nhị nào ! Có giỏi thì nhị nằm xuống!Nên biết rằng con xúc xắc này mà là con "nhất" thì thành "yêu ngũ", con "tam" thì thành tám điểm.Hai bên cùng tám là nhà cái ăn.Con "tứ" thành chín điểm, con "ngũ" thành "mai hoa", con "lục" thành "ngưu đầu" đều lớn hơn tám điểm. Nói tóm lại, có chỉ là một con nhị cộng thành bảy điểm thì nhà cái mới thua.Vi Tiểu Bảo quát tháo không ngớt.May sao , con xúc xắc xoay mình mấy cái nữa rồi đứng lại trong lòng chén quả nhiên là con "nhị" .Vi Tiểu Bảo sướng quá hô lên:- Tướng quân ! Bữa nay thủ khí của tướng quân thật là không tốt rồi.Vị tướng quân kia cười nói:- Cái xui ! Cái xui ! Quế công công đang hồi vận đỏ, làm việc gì cũng được như ý muốn, dĩ nhiên tiểu tướng thua công công là phải.Hắn vừa nói vừa lấy ra ba tấm ngân phiếu năm trăm lạng, và đỉnh bạc lớn một trăm lạng.Vi Tiểu Bảo lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi cười nói:- Cám ơn tướng quân ! Cám ơn tướng quân !Gã quay sang bảo Dương Dật Chi:- Dương đại ca ! Chúng ta chỉ được đến thế này thôi, bây giờ không đánh nữa.Gã cầm một ngàn sáu trăm lạng bạc dúi vào tay tên tuỳ tùng họ Dương.Dương Dật Chi bỗng dưng vớ được hoạnh tài, trong lòng vui sướng, khẽ hỏi Vi Tiểu Bảo :- Quế công công ! Vị tướng công đó quan danh là gì?Vi Tiểu Bảo ngẩn người ra, khẽ đáp :- Cái đó tại hạ cũng chưa hỏi y.Gã liền quay sang hỏi viên tướng kia:- Ðại tướng quân! Tôn tính đại danh tướng quân là gì?Viên tướng kia đứng dậy hớn hở tươi cười, kính cẩn đáp:- Tiểu tướng là Hồ Bách Thắng, làm Tổng Binh ở Thiên Tân, vẫn phục vụ dưới trướng Khang Thân vương.Vi Tiểu Bảo cười nói:- Hồ tướng quân! Tướng quân đánh giặc thì trăm trận thắng cả trăm nhưng đánhh bạc thì e rằng không được.Hồ Bách Thắng cười đáp:- Tiểu tướng đánh bạc với người ta thì có thể nói là bách chiến bách thắng, nhưng mình giỏi hơn còn có người giỏi hơn.Tỷ như nay gặp phải công công thì Hồ Bách thắng biến thành Hồ Bách Bại.Vi Tiểu Bảo cười ha hả bỏ đi.Bỗng gã tự hỏi:- Anh chàng họ Dương này tại sao lại muốn hỏi tên ông tướng?Gã vừa ngẫm nghĩ vừa liếc mắt ngó lại thấy Hồ Bách Thắng cầm con xúc xắc co tay lại gieo.Thủ pháp cực kỳ thuần thục. Chính là một tay hảo thủ về cờ bạc trên chốn giang hồ.Lập tức gã tỉnh ngộ:- À phải rồi ! Té ra hắn cố ý thua mình.Thảo nào mình ăn liền năm tiếng bạc, chứ có phải mình hên vận thật đâu.Ít lâu nay ở trong nội cung, cũng như ra ngoài, gã được mọi người tâng công nịnh nọt quen rồi nên không để ý.Bây giờ bất giác gã ngẫm nghĩ rồi tự hỏi:- Tại sao cả viên tổng binh trước nay mình chưa từng quen biết cũng cố ý thua bạc để cho mình ăn?Dĩ nhiên vì mình thường thường ở trước mặt đức Hoàng thượng, họ mong mình nói tốt cho họ khi có cơ hội.Hay mình không nói tốt thì ít ra cũng không đưa lời dèm pha họ đến tai nhà vua.Mẹ kiếp ! Lão gia chẳng cần nói tốt xấu cho ai cứ làm đến thái giám giả hiệu là đại phát tài






Truyện liên quan