Chương 45: VI TIÊU BẢO GIẰNG CO QUẬN CHÚA

Vi Tiểu Bảo "ối" lên một tiếng.Hai chân nhũn ra ngã lăn xuơng đất không nhúc nhích được.Tiểu Quận chúa bật lên tiếng cười khanh khách, tung chăn ngồi dậy xuống giường, cô hỏi:Huyệt đạo ta đã được giải khai, chờ ngươi lâu lắm rồi. Sao bây giờ ngươi mới về?Vi Tiểu Bảo hỏi:- Ai giải khai huyệt đạo cho ngươi?Tiểu Quận chúa đáp :- Ngươi huyệt đạo bị phong toả cứ qua một thời gian chừng bảy, tám giờ chẳng cần ai giải, tự nhiên nó cũng khai thông. Ta đỡ ngươi lên giường nằm rồi ta đi đây.Vi Tiểu Bảo bồn chồn nói:- Không được ! Không được ! Những vết thương trên mặt ngươi chưa lành,cần phải ta đồ thuốc tiêm thêm cho mới khỏi được hoàn toàn.Tiểu Quận chúa cười hì hì nói:- Ngươi thật là hư đốn toàn nói lừa bịp ta. Mặt ta có bị chạm hoa đâu?Ngươi làm ta bở vía nửa ngày.Vi Tiểu Bảo hỏi:- Sao ngươi biết?Tiểu Quận chúa đáp :- Ta đã xuống giường đi soi gương thì mặt mũi còn nguyên không sao hết.Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới nhìn kỹ lại mặt cô thấy sạch sẽ trắng mịn.Bao nhiêu bột đậu cùng các thứ trộn lẫn đã rửa sạch hết .Gã khen thầm:- Mlnh thật là lỗ mãng không ngó mặt thị trước .Nếu biết thị rửa hết rồi thì nhất định không mắc bẫy.Gã vẫn cãi:- Ta có đồ linh đan diệu được thì ngươi mới khỏi được.Nếu không thì sao ta lại lật đật đi mau trân châu cho ngươi? Ngươi coi đây này!Ta chạy khắp các tiệm châu báu trong thành Bắc Kinh mới mua được cho ngươi hai chuỗi trân châu thật đẹp.Ta còn mua một đôi đồ chơi tuyệt hảo cho ngươi nữa.Tiểu Quận chúa hỏi ngay:- Ðồ chơi gì vậy?Vi Tiểu Bảo đáp:- Ngươi khai huyệt đạo rồi ta lấy cho ngươi coi.Tiểu Quận chúa nói:- Ðược rồi!Cô toan đưa tay ra giải khai huyệt đạo cho Vi Tiểu Bảo, chợt thấy cặp mắt gã láo liên không ngớt, bất giác động tâm, cười nói:- Xuýt nữa ta mắc lừa. Ta giải khai huyệt đạo cho ngươi, tất ngươi không cho ta đi nữa.Vi Tiểu Bảo vội đáp :- Không có đâu! Không có đâu! Bậc đại trượng phu đã thốt lời ra khỏi cửa miệng thì con ngựa ấy cũng không đuổi kịp.Tiểu Quận chúa nói:- Ngựa tứ không đuổi kịp, chứ ngựa ấy là ngựa gì?Vi Tiểu Bảo cãi:- Ngựa ấy so với ngựa tứ còn chạy nhanh hơn nhiều. Ngựa ấy đã không đuổi kịp thì ngựa tứ dĩ nhiên càng không đuổi kịp .Gã biết mình nói trật mà vẫn không chịu nhận lỗi, cãi cối chơi.Tiểu Quận chúa bán tín bán nghi vì cô không hiểu ngựa ấy là ngựa gì. Cô nói:Bây giờ ta mới nghe người nói vậy là lần thứ nhất.Vi Tiểu Bảo nói:- Bữa nay ta dạy khôn cho ngươi đó. Món đồ chơi kia ngộ lắm. Nó có một đôi một con đực một con cái.Tiểu Quận chúa hỏi:- Có phải đôi bạch thỏ không?Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:- Không phải. So với bạch thỏ nó còn đẹp gấp mười.Tiểu Quận chúa hỏi:- Vậy có phải là cá vàng không?Vi Tiểu Bảo cũng lắc đầu mạnh hơn đáp:- Cá vàng có chi là đẹp? Nó còn đẹp gấp trăm cá vàng.Tiểu Quận chúa lại đoán mấy thứ đồ chơi đều không trúng. Cô giục :- Vậy ngươi lấy ra đi xem nó là cái gì?Vi Tiểu Bảo muốn dụ cô giải khai huyệt đạo, liền nói:Ngươi cứ giải huyệt cho ta là ta cho ngươi tức khắc.Tiểu Quận chúa lắc đầu nói:- Không được ! Ta phải về ngay. Ca ca không thấy tất phải nóng ruột mong đợi.Vi Tiểu Bảo hỏi:- Ngươi bảo huyệt đạo tự giải khai đã lâu mà sao không đi ngay còn chờ ta về?Tiểu Quận chúa đáp :- Ngươi có lòng tốt đi mua trân châu cho ta, nên ta phải chờ ngươi về cám ơn và ngỏ lời từ biệt.Nếu bỏ đi ngay thì sao cho phải lẽ?Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng:- Té ra con nhỏ này ngốc thật. Những người trong Mộc vương phủ đều là hạng ngốc, hèn chi chúng lấy họ Mộc là phải lắm.Gã nói: .- Phải rồi ! Ta lo cho ngươi một mình ở nhà vừa nóng ruột vừa sợ hãi nên chạy bở hơi tai, chỉ mong mua được trân châu cho lẹ, nhưng các tiệm châu báu ta vào coi rồi chẳng được chuỗi nào vừa ý.Trong dạ bồn chồn, ta vấp ngã mấy cái liền, ngưởi lăn long lóc .Tiểu Quận chúa khẽ la lên:- Trời ơi! Ngươi té có đau lắm không?Vi Tiểu Bảo nhăn mặt đáp :- Một lần ta té xuống, ngực đập mạnh vào khối đá lớn đau đến ch.ết đi sống lại.Tiểu Quận chúa hỏi:- Bây giờ đã đỡ chưa?Vi Tiểu Bảo rên khừ khừ đáp :- Thương thế rất nặng vì đập vào đá, mỗi lúc một đau thêm. Ngươi... điểm huyệt. .. không chịu giải khai. .. ta không thể đề tụ chân khí... Ta.. . Ta. ..Vi Tiểu Bảo thanh âm mỗi lúc một nhỏ.Ðột nhiên gã ngước mặt lên để lộ toàn lòng trắng như người ngất đi.Tiểu Quận chúa hết hoảng hỏi luôn mấy câu:- Ngươi.. . ngươi làm sao thế? Ðau lắm phải không?Vi Tiểu Bảo thều thào đáp :- Ta... sắp ch.ết đến nơi rồi... Cái đó cũng không cần. Nhưng






Truyện liên quan