Chương 48: VI TIỂU BẢO BA PHEN GẶP NẠN
Rồi chạy ra cửa phồng, đánh liều mở cửa ra thì thấy một đại hán thân thể cao lớn đứng sừng sững trước cửa.Ðại hán cao hơn gã cả một cái đầu.Thuỵ Ðống chắp tay nói:- Hạ quan đến quấy nhiễu. Xin công công tha lỗi.Vi Tiểu Bảo đáp:- Không dám! Không dám!Rồi gã ngửng đầu nhìn mặt đối phương.Vi Tiểu Bảo thấy nét mặt Thuỵ Ðống chẳng vui tươi, cũng chẳng giận dữ,nên khó mà đoán được tâm ý của hắn.Gã hỏi:- Thuy tổng quản có việc chi cần kíp?Gã không dám mời khách vào nhà, vì sợ hắn phát giác ra tiểu Quận Chúa và Phương Di.Thuy Ðống đáp :- Hạ quan vâng ý chỉ Thái Hậu.Ngài nói: bọn thích khách vào cung đêm nay là do Quế công công dẫn tới.Vi Tiểu Bảo vừa nghe nói bốn chữ "ý chỉ Thái Hậu" đã biết là nguy rồi, liền nói:- Sao lại có chuyện lạ thế được?Vừa rồi tại hạ đến thỉnh an Hoàng thượng lại nghe ngài bảo : "Tên nô tài Thuỵ Ðống thật là lớn mật.Gã vừa về tới cung. Hừ hừ. .."Thuỵ Ðống giật mình kinh hãi.Nguyên hắn vâng mệnh Thái Hậu, bà nói là bọn thích khách vào cung đêm nay để ngấm ngầm cấu kết với Tiểu Quế Tử và phải lập tức giết gã đi.Bây giờ hắn không hiểu sao Hoàng Thượng lại nói vậy và sợ toát mồ hôi.Hắn còn biết Tiểu Quế Tử là tên thái giám thân tín của Hoàng Thượng.Hắn cũng hơi tin lời Vi Tiểu Bảo, vội hỏi lại:- Hoàng Thượng còn nói gì nữa?Vi Tiểu Bảo bịa chuyện nói nhăng nói càn cốt để kéo dài thời gian đặng nghĩ cách đào tẩu cho thoát thân.Gã thấy vừa nói một câu đã dụ được đối phương mắc bẫy, liền đáp:- Hoàng Thượng dặn tại hạ: "Sáng sớm mai ngươi phải lập tức hỏi dò bọn thị vệ xem tên nô tài Thuỵ Ðống đã vâng lời sai khiến của ai ngấm ngầm đưa thích khách vào cung?Ðồng thời ngươi phải điều tr.a xem gã có âm mưu gì? Ðồng đảng của gã còn những ai nữa?"Thuỵ Ðống giật mình kinh hãi lắp bắp hỏi:- Hoàng. .. Hoàng Thượng bảo sao?. .. Ngài bảo hạ quan. .. cấu kết với thích khách đưa vào cung ư? Không hiểu tên gian đồ nào đã đặt điều vu hãm hạ quan tâu lên Hoàng Thượng như vậy?Họ làm thế. .. há chẳng để hạ quan phải chịu tội oan tầy đình ư?Tuy hắn võ nghệ cao cường lại là người rất tinh tế, nhưng đột nhiên phải gánh tội toàn gia tru lục thì làm sao mà không hoang mang dược?Vi Tiểu Bảo nói:- Hoàng thượng đã căn dặn tại hạ phải ngấm ngầm điều tra.Ngài còn phán: "Tên nô tài đó mà nghe phong phanh thấy vụ này tất đến giết ngươi đó.Ngươi phải cẩn thận lắm mới được" .Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp :- Tại hạ liền tâu: "Xin thánh thượng vạn an. Tên nô tài Thuỵ Ðống dù lớn mật đến đấu cũng chẳng dám đến hành hung giết người ở trong cung ."Thuỵ Ðống hỏi:- Quế công công tâu vậy thì Hoàng Thượng phán thế nào?Vi Tiểu Bảo đáp:- Hoàng Thượng phán: "Hừ! Cái đó chưa chắc đâu. Hắn đã có gan dám dẫn thích khách vào cung toan hành động bất lợi đến mình trẫm thì còn việc gì gã không dám làm?"Thuỵ Ðống nói ngay:- Quế công công. .. nói bậy. Hạ quan không cấu kết, dẫn dụ thích khách vào cung .Hoàng Thượng. .. có bao giờ làm tội oan người tốt?Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:- Ta phải đến cáo số tên này với Hoàng Thượng trước để giữ mình qua khỏi đêru nay, chờ lúc trời sáng sẽ trốn ra khỏi Hoàng cung.Nhưng còn tiểu Quận Chúa và Phương Di thì làm thế nào? Chà! ốc chưa lo nổi mình ốc thì hơi đâu mà lo cho kẻ khác? Ta hãy thoát thân rồi sẽ tính. Cần gì phải nghĩ đến tiểu Quận Chúa với đại Quận Chúa?Gã nghĩ vậy liền hỏi:- Nói vậy thì ra bọn thích khách này không phải do Thuỵ tổng quản dẫn vào cung?Thuỵ Ðống đáp:- Dĩ nhiên không phải hạ quan.Chính miệng Thái Hậu bảo là công công dẫn chúng vào đó.Vi Tiểu Bảo nói:- Nếu vậy thì e rằng cả hai chúng ta đều bị gian nhân vu cáo .Thuỵ tổng quản. Tổng quản bất tất phải lo âu.Tại hạ sẽ biện bạch dùm tổng quản trước long nhan.Vấn đề là ở chỗ đúng không phải tổng quản đã cấu kết với thích khách mà thôi.Ðức Hoàng Thượng tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngài rất anh minh và có ý tín nhiệm tại hạ.Vụ này thế nào rồi cũng điều tr.a ra được gốc ngọn .Thuỵ Ðống nói:- Hay lắm! Ða tạ Quế công công. Bây giờ công công đi theo hạ quan đến bái kiến Thái Hậu.Nguyên Thái Hậu dặn Thuỵ Ðống hễ gặp Tiểu Quế Tử là phải giết gã liền,nhưng Thuỵ Ðống biết gã được Hoàng Thượng rất sủng ái không dám hạ sát ngay.Sau khi nghe hắn thuyết một hồi lại càng không dám động thủ, vì hắn sợ giết Vi Tiểu Bảo rồi mà Hoàng Thượng vấn tội thì hết đường biện bạch.Vi Tiểu Bảo đáp :- Ðang lúc đêm khuya đến bái kiến Thái Hậu thế nào được?Tại hạ cho là sáng sớm mai mình lên bái kiến Hoàng Thượng hay hơn.Tại hạ còn sợ ngay bây giờ có người vâng chỉ đến bắt Thuỵ tổng quản. Thuỵ tổng quản.Tại hạ dặn trước nếu bọn thị vệ đến bắt thì tổng quản chớ có kháng cự.Chống lại lệnh Hoàng Thượng thì chẳng tài nào thoát tội được .Thuỵ Ðống tuy không hoàn toàn tin lời Vi Tiểu Bảo, nhưng hắn gặp đại biến một cách đột ngột, không khỏi ruột rối như mớ bòng bong .Hắn còn mong Vi Tiểu Bảo biện bạch cho hắn trước mặt Hoàng Thượng nhưng mệnh lệnh của Thái Hậu cũng cực kỳ nghiêm khắc vì bà đã nói nếu để Tiểu Quế Tử chạy thoát là phạm tội giúp kẻ phản nghịch. Hắn đành định dẫn Vi Tiểu Bảo đến gặp Thái Hậu để phúc bẩm.Hắn nghĩ vậy rồi nói:- Hạ quan không phạm tội thì khi nào lại chống đối người đến bắt .Bây giờ Quế công công phải đến bái kiến Thái Hậu mới xong.Vi Tiểu Bảo nghiêng mình khẽ nói:- Thuỵ tổng quản hãy coi kìa ! Người bắt tổng quản đã tới đó !Thuỵ Ðống sắc mặt tái mét quay đầu nhìn lại.Vi Tiểu Bảo liền xoay mình nhảy vào trong phòng.Thuỵ Ðống quay lại ngó phía sau không thấy ai liền biết là bị lừa.Hắn tung mình vươn tay chụp lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo .Sự thực Thuỵ Ðống bị Vi Tiểu Bảo hăm doạ một phen đã sợ bủn rủn cả người.Giả tỷ gã kiên trì bắt hắn phải đi bệ kiến vua Khang Hy, hắn cũng không dám cưỡng lại.Nhưng trong phòng Vi Tiểu Bảo lại dấu hai cô gái mà một cô quả là thích khách vào náo loạn trong Hoàng cung.Vi Tiểu Bảo cho rằng vụ này đã bị bại lộ nên Thái Hậu vừa rồi đã thân hành đến để giết gã.Khi nào gã còn dám đi bái kiến vua Khang Hy để tâu bày?Vi Tiểu Bảo gạt cho Thuỵ tổng quản ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.Ðồng thời gã lập tức chạy vào phòng, tính chuyện chuồn cửa sổ khác trốn đi.Gã nghĩ rằng trong vườn chỗ nào cũng có núi giả cùng bụi hoa mà đang lúc đêm tối ẩn nấp thì chưa dễ gì bắt ngay được gã.Không ngờ thân thủ Thuỵ Ðống cực kỳ mau lẹ.Vi Tiểu Bảo vừa chạy đến cửa phòng, Thuỵ Ðống đã rượt tới nơi.Vi Tiểu Bảo tung mình nhảy lên, chân còn đạp vào khung cửa sổ chưa kịp chuồn vào, Thuỵ Ðống đã phóng chưởng đánh ra.Một luồng chưởng phong mãnh liệt xô tới sau lưng gã.Vi Tiểu Bảo cặp giò nhũn ra té xuống liền.Thuỵ Ðống vươn tay trái ra chụp lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo.Vi Tiểu Bảo thi triển cầm nã thủ pháp, vung hai tay hết sức đẩy mạnh, nhưng người gã nhỏ bé, sức lực yếu ớt.Thân hình gã lảo đảo té vào lu nước đánh "bõm" một tiếng.Nguyên lu nước này ngày trước Hải lão công đặt ở đây để dùng vào việc dưỡng bệnh.Hải lão công ch.ết rồi, Vi Tiểu Bảo vẫn không bảo người khiêng điThuỵ Ðống cười khanh khách, thò tay vò lu nhưng chụp vào chỗ không.Nguyên Vi Tiểu Bảo đã ngồi co ro dưới đáy lu.Có điều cái lu này chẳng lấy gì làm lớn cho lắm.Thuỵ Ðống chụp lần thứ hai túm được cổ áo gã, xách gã lên người ướt đầm đìa.Vi Tiểu Bảo há miệng phun nước vào mặt Thuỵ Ðống.Ðồng thời người gã xô mạnh về phía trước đâm vào lòng đối phương.Tay trái gã ôm cổ hắn.Thuỵ Ðống bỗng rú lên một tiếng . Người hắn run bần bật.Bàn tay mặt hắn nắm cổ áo Vi Tiểu Bảo phải từ từ buông ra.Ðôi mắt hắn lồi trô trố. Vẻ mặt hắn rất đỗi hoang mang kinh hãi