Chương 49: BỐN CÔNG CÔNG CHẾT VÌ THAM BẠC

Bỗng nghe có tiếng người hô :- Thánh Thượng xuống chỉ triệu Tiểu Quế Tử lập tức ứng hầu.Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:- Ðêm nay ta đang lo không tìm được cơ hội bái kiến Hoàng Thượng để tâu trình về vụ lộn xộn này.Ngờ đâu Hoàng Thượng lại xuống triệu tuyên chỉ thì còn gì hay bằng?Xác ch.ết Thuỵ Ðống đành bỏ lại vậy, không đem ra được.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng lên tiếng đáp :- Xin chờ nô tài mặc áo rồi lập tức ra ngay.Gã nhẹ nhàng đẩy xác ch.ết Thuỵ Ðống vào gầm giường rồi giơ tay ra hiệu cho tiểu Quận Chúa và Phương Di đừng nhúc nhích và đừng lên tiếng.Vi Tiểu Bảo toan bước ra khỏi cửa, chợt động tâm tự nhủ:- Con điếm họ Phương này không thể tin cậy được. Biết đâu thị chẳng lấy cắp đồ của mình?Gã liền cầm hai cuốn võ công đồ phổ và những tập kim phiếu, ngân phiếu đút vào bọc rồi mới tắt đèn bước ra khỏi phòng.Ngoài cửa phòng đã có bốn tên thái giám đứng đó, nhưng toàn là lạ mặt chưa từng quen biết .Tên thái giám đi đầu cười nói:- Quế công công ! Nửa đêm mà Hoàng Thượng còn có lệnh triệu công công đủ tỏ ra lượng thánh bao la, đối với công công không phải tầm thường.Vi Tiểu Bảo nói:- Có thích khách lẻn vào cung, tại hạ đương mong được bái kiến Hoàng Thượng để vấn an long thể, nhưng chưa thấy tuyên triệu, đêm khuya không dám thiện tiện vào kiến giá.Viên thái giám kia nói:- Quế công công tận trung như vậy, trách nào Hoàng Thượng chẳng thương yêu.Hắn nói rồi xoay mình cất bước đi trước dẫn đường.Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm buồn bực tự hỏi:- Ta làm Tổng Quản thái giám ở Thượng Thiện Giám, chức vị còn cao hơn thằng cha này nhiều mà sao hắn lại được đi trước ta?Hắn đã nhiều tuổi thế này thì chẳng phải là hắn không hiểu phép tắc ở trong cung.Gã nghĩ vậy liền hỏi:- Quý tính công công là gì ? Trước nay tại hạ ít khi được gặp.Tên thái giám kia cười đáp :- Quế công công là đại nhân đường bệ ở trong cung, bọn tại hạ chức phận nhỏ mọn, dĩ nhiên công công không nhận ra được.Vi Tiểu Bảo nói:- Công công đã được Hoàng Thượng phái tới kêu tại hạ thì khi nào còn là hạng tiểu giám tầm thường?Hai người còn đang nói chuyện, bỗng thấy thái giám kia rẽ về hướng Ðông, mà tẩm cung của Hoàng Ðế lại ở phía Ðông Nam.Vi Tiểu Bảo liền cười hỏi:- Công công đi lầm đường rồi phải không?Gã nghĩ bụng:- Tên thái giám này quả là hồ đồ.Thậm chí nẻo đường đến tẩm cung của Hoàng Thượng hắn cũng đi trật .Thái giám kia đáp :- Không lầm đâu. Hiện giờ Hoàng Thượng đang vấn an Thái Hậu vì ngài sợ mẫu hậu bị kinh động.Bây giờ chúng ta đến tẩm cung của Thái Hậu.Vi Tiểu Bảo nghe nói phải đến cung Thái Hậu thì giật mình kinh hãi liền dừng bước lại.Ba tên thái giám đang đi sau gã, hai tên đột nhiên chia ra đứng hai bên vây gã vào giữa.Vi Tiểu Bảo càng kinh hãi hơn, la thầm:- Hỏng bét ! Hỏng bét ! Có phải Hoàng Thượng kêu mình đâu.Hiển nhiên Thái Hậu cho người đến bắt mình rồi.Tuy gã không biết bốn tên này có hiểu võ công hay không nhưng lấy một chọi bốn nhất định gã không địch nổi. Vả lại làm náo loạn lên, bọn thị vệ nghe tiếng kéo đến thì chạy đâu cho thoát?Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh hơn trống làng, mà ngoài miệng cười hề hề hỏi:- Ðến tẩm cung của Thái Hậu ư? Nếu vậy càng hay.Mỗi lần Thái Hậu thấy mặt tại hạ thì chẳng cho tiền cũng cho kẹo bánh.Hoàng Thái Hậu đối đãi với bọn nô tài rất tử tế.Ngài thường bảo tại hạ còn trẻ nít, tham ăn, nên ngài ban thưởng rất nhiều.Gã nói rồi theo dẫy hành lang thông tới tẩm cung của Thái Hậu.Bốn tên thái giám kia thấy gã lờ mờ không biết liền trở về vị trí một tên đi trước và ba tên đi sau như trước.Vi Tiểu Bảo lại nói:- Lần trước tại hạ bái kiến Thái Hậu thật là hên vận.Ngài thường cho năm ngàn lạng vàng, hai ngàn lạng bạc .Tại hạ khí lực nhỏ bé yếu đuối thì mang làm sao được hết?Thái Hậu liền bảo: "Không mang được hết thì thủng thẳng đem đi dần dần.Tiểu Quế Tử! Ta ban tiền bạc cho ngươi thì ngươi xài phí bằng cách nào?Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :- Tại hạ liền tâu: "Khải bẩm Thái Hậu! Nô tài bản tính thích kết giao bằng hữu. Trong mình có vàng, có bạc thì trong bọn thái giám những ai thân mật với nô tài, nô tài cũng tặng cho họ để họ tiêu xài. "Vi Tiểu Bảo miệng nói ba hoa xích đế mà trong đầu óc vẫn xoay chuyển ý nghĩ tìm kế thoát thân.Bốn tên thái giám kia nửa tin nửa ngờ.Một tên đi đằng sau bỗng cất tiếng hỏi:- Sao Thái Hậu lại ban thưởng nhiều như vậy?Vi Tiểu Bảo đáp :- Ha ha ! ông bạn không tin ư? Coi đây nè !Gã rút trong bọc ra một tập lớn vừa kim phiếu, vừa ngân phiếu.Những tấm phiếu này có tám trăm lạng, có tấm một ngàn lạng, lại có tấm đến hai ngàn lạng.Dưới ánh đèn lồng, bốn tên thái giám ngó thấy mà ngột ngạt cơ hồ hơi thở không thông.Vi Tiểu Bảo rút mấy tâm ngân phiếu vừa cười vừa nói:- Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu thỉnh thoảng thưởng vàng bạc cho tại hạ luôn, một mình tại hạ tiêu xài thế nào cho hết được?Bây giờ tại hạ đưa ra bốn tấm ngân phiếu.Có tấm hai ngàn lạng, có tấm một ngàn lạng .Bốn vị huynh đệ thử xem khí vận mình hên hay xui bằng cách mỗi vị rút lấy một tấm.Mấy tên thái giám không tin, bụng bảo dạ:- Dù gã có hào phóng đến đâu cũng không thể đem hàng mấy ngàn lạng bạc cho người ta được.Vi Tiểu Bảo nói :Trong mình có nhiều tiền bạc không chỗ tiêu xài lắm lúc cũng bực mình.Bây giờ tiểu đệ bái kiến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, không chừng các ngài lại thưởng bạc cho nữa.Gã vừa nói vừa giơ cao mấy tấm ngân phiếu lên trước gió bay lất phất.Ðồng thời gã liếc mắt nhận định hình thể chung quanh.Một tên thái giám cười hỏi:Quế công công ! Công công đem ngân phiếu cho bọn tiểu đệ thật sự hay công công muốn giỡn cợt?Vi Tiểu Bảo đáp:- Sao lại có chuyện giỡn cợt ?Những anh em trong Thượng Thiện Giám chẳng ai là không được tại hạ thưởng tiền không một ngàn thì cũng bảy tám trăm.Các vị hãy lại đây thử vận khí coi. Vị nào muốn rút trước?Một tên thái giám cười hề hề nói:- Ðể tiểu đệ rút trước .Vi Tiểu Bảo nói:- Hãy khoan! Các vị hãy coi cho rõ đã!Gã giơ bốn tấm ngân phiếu gần vào ánh đèn.Bốn tên thái giám đều nhìn rõ.Quả nhiên là những tấm ngân phiếu một ngàn và hai ngàn lạng.Tên nào trống ngực cũng đánh thình thình.Nên biết bọn thái giám đã không thể lấy vợ sinh con, lại không được đầu quân, làm quan






Truyện liên quan