Chương 78: LŨ HUNG TÀN NÁO ĐỘNG THIỀN MÔN
Trừng Quang phương trượng nói:- Té ra là thế! Nhưng này tiểu thí chủ! Tục ngữ thường nói: "Ngày nghĩ làm sao, đêm chiêm bao làm vậy" . Chuyện mộng ảo mơ hồ, chẳng nên tin là thực.Vi Tiểu Bảo đáp :- Bạch đại hoà thượng ! Tục ngữ lại có câu: nếu mình nghi ngờ thì nên tin là có, chứ đừng bảo là không. Lời tiên phụ báo mộng chưa chắc đã đúng sự thực, nhưng bọn tiểu tử cứ lập đàn tràng cầu siêu độ vong hồn cũng là một việc công đức . Nếu quả tiên phụ nói đúng người ở dưới âm cung bị bao nhiêu quỷ đầu trâu mặt ngựa, quỷ vô thường khinh khi hành hạ, thì... thì... tiểu tử yên tâm thế nào được? Hơn nữa tiểu tử vâng lệnh gia mẫu nói là lão phương trượng trên chùa Thanh Lương núi Ngũ Ðài cùng người vốn có duyên phận.Vậy việc thiết lập đàn tràng nhất định phải mở ở quý tự.Lúc gã nói câu này, trong bụng nghĩ thầm:- Ta bảo lão có duyên phận với má má thì ra bảo lão đã đến chơi gái ở Lệ Xuân viện tại thành Dương Châu.Trừng Quang phương trượng "hừ" một tiếng rồi nói:- Thí chủ có điều chưa hiểu: tệ tự thuộc về Thiền tông, còn việc lập đàn giải oan là việc của Tinh Thổ tông, nên bọn bần tăng không biết làm. Trên Ngũ Ðài Sơn này còn nhiều chùa như chùa Phổ Tế, chùa Ðại Phật, chùa Diên Khánh vân vân đều thuộc về Tinh Thổ tông. Vậy thí chủ dời gót đến một trong những chùa đó mà xin thiết lập đàn tràng mới được.Vi Tiểu Bảo lúc còn ở huyện Phụ Bình thấy phương trượng trong chùa muốn tranh lấy việc mở đàn tràng mà tại đây nhà sư lài chối đây đẩy không chịu nhận. Bạc đưa ra cũng hai tay đùn lại thì bên trong hẳn có điều chi cổ quáiGã khẩn cáu mấy lần đều bị Trừng Quang khước từ.Sau nhà sư đứng dậy nhìn tri khách tăng nói:- Ngươi trỏ đường cho thí chủ đây qua chùa Kinl Các . Lão tăng xin miễn bồi.Vi Tiểu Bảo lòng dạ bồn chồn vội nói:- Phương trượng đã nhất định không chịu thì những đồ tiểu tử đưa đến bảo tự như tăng y, tăng mạo cùng phẩm vật và tiền bạc cũng xin chư vị đại hoà thượng vì tình mà thu nạp cho.Trừng Quang chắp tay đáp:- Xin đa tạ !Lão thấy Vi Tiểu Bảo đưa đến tám gánh lễ vật mà coi dửng dưng.Vi Tiểu Bảo nói:- Gia mẫu đã dặn mỗi phần lễ vật đều phải do tay tiểu tử trao từng vị đại hoà thượng trong bảo tự mới được phúc duyên. Cả đến những người làm bếp hay trổng rau cũng có phần.Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp :- Tiểu tử đưa tới tám trăm phần lễ vật. Nếu chưa đủ thì bọn tiểu tử đi lấy thêm.Trừng Quang vội đáp :- Ðủ rồi ! Ðủ lắm rồi! Bản tự chỉ có hơn bốn trăm người. Vậy thí chủ lưu lại bốn trăm năm chục phẩm vật là đủ rồi.Vi Tiểu Bảo hỏi:- Tiểu tử muôn xin phương trượng triệu tập tăng chúng toàn tự để tiểu tử trao phần bố thí được chăng? Ðây là điều tâm nguyện của gia mẫu, bất luận thế nào tiểu tử cũng xin làm cho đến nơi.Trừng Quang hoà thượng ngẩng đầu lên, đột nhiên lão đảo cặp mắt nhanh như điện lướt trên người Vi Tiểu Bảo từ đầu xuống tới gót chân rồi đáp:- Ðược lắm! A Di Ðà Phật ! Lão tăng cũng theo lời cho thí chủ được như nguyện.Ðoạn nhà sư quay vào nội đường.Coi nhà sư già ốm nhắt này chẳng khác một cành tre.Vi Tiểu Bảo nhìn bóng sau lưng lão, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ không biết làm thế nào? Gã liền bưng chung trà lên nhắp .Vu Bát đứng đằng sau khẽ nói:- Vị lão hoà thượng kiểu này, Vu mỗ chưa từng thấy qua. Thảo nào ngôi chùa Thanh Lương rộng lớn mà cả tượng Phật Bồ Tát cũng để đổ nát