Chương 79: CHÙA THÀNH LƯƠNG GẶP HỒI ĐẠI NẠN
Hoàng Phổ Các thấy Trừng Quang đai sư trầm ngâm không lên tiếng liền cười nói:Dù trong chùa Thanh Lương có mấy vị nương tử xinh đẹp thì để mọi người chiêm ngưỡng dung nhan, âu cũng là một phen được hưởng nhãn phúc rất sâu xa.Hắn nói hai câu này thật là khinh bạc , không còn nể mặt Trừng Quang đại sư chút nào nữa.Trừng Quang thấy Ba Nhan phóng ra những thủ thức đúng là công phu đích phái Mật Tông ở tiểu tử. Còn Hoàng Phủ Các lai lịch thế nào thì không sao đoán được. Lão tự hỏi:Hắn đã biết rõ mình đích phái Thiếu Lâm và còn nói rõ cả những môn võ sở trường của mình mà sao hắn tuyệt không có chút gì uý ky đối với bản phái? Hắn ỷ vào đâu mà không kiêng nể ai?Nhà sư trong lòng xoay chuyển ý nghĩ nên bọn Tâm Khê, Ba Nhan nói cười chớt nhả thế nào cũng mặc, chẳng để lọt vào tai.Tâm Khê cười nói:- Phương trượng sư huynh ! Ðã vậy thì sư huynh nên để Lạt Ma đi coi mọi chỗ cho xong quách.Lão nói rồi chúm miệng đưa môi ra hiệu.Ba Nhan đại sư liền cất bước đi vào hậu viện.Trừng Quang nghĩ bụng:- Bọn chúng đã chuẩn bị rồi mới đến đây thì dù ta có ngăn cản được Ba Nhan và Hoàng Phủ Các , nhưng quyết không thể nào ngăn cản nổi số đông thủ hạ của chúng đã đưa đến. Nếu xảy ra cuộc hỗn chiến thì chùa Thanh Lương gặp phải kiếp nạn trọng đại.Trừng Quang tâm sự rối bời, bất giác buông tiếng thở dài rồi giương mắt lên nhìn bọn Ba Nhan tiến vào nội viện. Nhà sư đành đi theo sau bọn chúng.Ba Nhan, Tâm Khê, Hoàng Phủ Các ba người hạ thấp giọng thương nghị với nhau. Mấy chục tên thủ hạ của chúng đã xông vào những gian điện đường, tăng phòng xục tìm.Quần tăng chùa Thanh Lương thấy phương trượng chưa ra lệnh, ai cũng chỉ giương cặp mắt tức giận lên mà nhìn, không dám ngăn cản.Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi theo sau Trừng Quang phương trượng nhìn thấy tay áo tăng bào của nhà sư rung động không ngớt thì biết là lão căm giận đến cực điểm chỉ vì ít người địch lại số đông, khó bề kháng cự phải nhịn nhục.Bỗng nghe trong tăng phòng phía Tây có người lớn tiếng hỏi:- Có phải hắn đây không?Hoàng Phủ Các rảo bước chạy tới. Hai hán tử đã kéo một nhà sư trung niên đưa ra.Nhà sư này lối chừng bốn chục tuổi tướng mạo thanh tú cất tiếng hỏi:- Các vị bắt bần tăng làm chi?Hoàng Phủ Các lắc đầu ra hiệu không phải. Hai tên hán từ liền cười nói:- Xin lỗi !Rồi thả nhà sư ra.Vi Tiểu Bảo liền hiểu ngay là những người đến đây là để kiếm Thuận Trị Hoàng đế, không còn nghi ngờ gì nữa .Trừng Quang cười lạt hỏi móc:- Vị hoà thượng này ở bản tự phải chăng là tiểu Lạt Ma dưới toà Phật sống?Hoàng Phủ Các không trả lời thì lại thấy thủ hạ lôi ra một nhà sư đứng tuổi khác, hắn nhìn kỹ tướng mạo nhà sư này rồi lại lắc đầu.Vi Tiểu Bảo tự nhủ:- Té ra hắn nhận được Thuận Trị Hoàng đế.Rồi bụng bảo dạ:- Bọn chúng xục tìm như vậy tất lôi được Thuận Trị Hoàng đế ra. Ngài là phụ thân của tiểu Hoàng đế, ta phải nghĩ cách bảo vệ cho ngài.Nhưng bên đối phương đông quá làm cách nào để bảo vệ? Gã chưa nghĩ ra được biện pháp .Mấy chục người xục tìm đến trước một toà tiểu tăng viện ở mé Ðông Bắc.Cửa viện đóng chặt, bọn chúng liền la gọi:- Mở cửa mau! Mở cửa mau!Trừng Quang nói:- Phòng này là nơi toạ quan của một vị cao tăng ở bản tự đã bảy năm nay.Các vị không nên phá hoại cuộc thanh tu của lão nhân gia.Tâm Khê cười hỏi:- Ðây là người ngoài lọt vào, chứ không phải vị hoà thượng toạ quan không chịu đựng nổi mà tự mở ra thì có sao?Một tên Lạt Ma thân hình to lớn quát lên:- Sao lại không mở cửa? Chắc hắn ở trong này!Rồi gã vung chân đá vào cửa viện.Bóng người thấp thoáng. Trừng Quang đã lạng đứng chắn trước mặtgãTên Lạt Ma kia thu thế về không kịp, chiếc giò đá ra trúng vào bụng dưới Trừng Quang đánh "cắc" một tiếng. Xương đùi gã bị gãy rồi. Người gã ngã ngửa về phía sau.Ba Nhan thét lên những tiếng quái gở. Tay trái đưa lên, tay mặt chúi xuống đều thành thế móng chân gà nhằm Trừng Quang chụp tới.Trừng Quang đứng ở cửa, phóng chưởng hất Ba Nhan ra.Hoàng Phủ Các la lên:- Bát Nhã chưởng tuyệt hảo !Hắn trỏ tay trái một cái. Một dây phong điểm tới trước mặt Trừng Quang.Trừng Quang né sang bên tả tránh khỏi.Bỗng nghe đánh "kịch" một tiếng.Luồng chỉ phong đụng vào cửa gỗ.Trừng Quang kinh hãi la lên:- Chỉ lực cực kỳ lợi hại !Rồi thi triển Bát nhã chưởng, ngưng thần tiếp chiến.Lão đã quyết định chủ ý không đả thương người, chỉ tử thủ khuôn cửa gỗ này được lúc nào hay lúc ấy. Sau cùng, cái mạng già có ch.ết ở đây cũng không thẹn với đời.Ba Nhan và Hoàng Phổ Các chia ra đánh vào hai bên.Trừng Quang sử chiêu rất thong thả phóng từng chưởng một đánh ra coi hời hợt như không có lực lượng gì mà chưởng phong rít lên cực kỳ lợi hại !Mấy chục tên thủ hạ của Ba Nhan đứng ngoài quát tháo reo hò để trợ oai