Chương 82: DỜI CHÙA LINH CẢNH GẶP ĐẦU ĐÀ
Ngọc Lâm chậm rãi nói :- Những mối oan nghiệt trên thế gian phải tìm đường hoá giải chứ mong trốn tránh thì không được đâu. Ðã có nhân kia là sinh quả nọ.Nhân quả xưa nay là thế thế. Nghiệt đã theo mình, suốt đời mang lấy.Hành Si lạy phục xuống đất nói :- Lời giáo huấn của sư phụ thật là đúng lắm. Ðệ tử hiểu rõ rồi .Ngọc Lâm nói :- Ta e rằng câu chuyện không phải dễ dàng như vậy. Ngươi đã có vợ con từ trước, họ muốn tìm kiếm thì để họ tới đây. Ðức Phật từ bi phổ độ chúng sinh. Họ oán hận ngươi, muốn giết ngươi cho được mới cam lòng thì ngươi sửa mình tu tỉnh. Họ muốn giết ngươi thì phải có nhân. Ngươi trốn tránh họ thì cái nhân đó vẫn còn. Bằng ngươi phái người đi giết họ thì mối oan nghiệt càng thêm thâm trọng.Hành Si lưng toát mồ hôi đáp :- Xin tuân lời sư phụ .Vi Tiểu Bảo mắng thầm trong bụng :- Tổ bà lão trọc này thật là khả ố ? Ta muốn thoá mạ lão , đánh giết lão thử xem lão có chửi đánh ta không ? Hay lão cứ để ta cắt bà nó cái đầu trọc lóc kia đi ?Lại nghe Ngọc Lâm nói tiếp :- Còn bọn lạt ma ở Tây Tạng mà muốn bắt ngươi thì đó là bọn chúng gây nên tội nghiệt , ý muốn tàn hại muôn dân để chiếm lấy thế giới mênh mang, thì ta không thể để chúng tự do làm càn làm bậy. Hiện giờ không thể ở đây được nữa các ngươi hãy theo ta vào trong tiểu miếu ở phía sau.Dứt lời lão trở gót ra ngoài. Hành Si , Hành Ðiên theo sau lão .Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :- Việc này ta không làm song, trở về kinh biết phúc trình với tiểu Hoàng Ðế thế nào ? Ta không được khoác áo choàng màu vàng thật là uổng. Chi bằng ta hãy đi theo họ xem sao.Gã liền cùng Song Nhi theo ba nhà sư đi vào nơi toạ thiền trong tiểu miếu của Ngọc Lâm.Ngọc Lâm dường như không để ý gì đến Vi Tiểu Bảo và Song Nhi .Lão chẳng hỏi qua một câu, đi thẳng vào ngồi xếp bằng trên bồ đoàn .Hành Si cũng ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh.Hành Ðiên ngơ ngác nhìn quanh một lúc rồi ngồi xuống phía dưới Hành Si .Ngọc Lâm và Hành Si chắp hai tay để trước ngực, nhắm mắt lại ngồi yên không nhúc nhích.Nhưng Hành Ðiên giương to cặp mắt nhìn lên không. Sau lão cũng nhắm mắt lại hai tay chống đầu gối.Hành Ðiên giữ thái độ này một lúc rồi đưa tay ra sờ cây kim chữ dựa ở bên bồ đoàn, dường như lão chỉ sợ để mất nó.Vi Tiểu Bảo nhăn mặt làm trò ba bị nhìn Song Nhi rồi cũng ngồi xuống bồ đoàn .Song Nhi ngồi tựa vào người gã .Vi Tiểu Bảo tuy không phải là Tôn ngộ Không nhưng tính gã hoạt bát, hiếu động chẳng khác gì con khỉ. Bây giờ phải ngồi thu hình trên bồ đoàn hàng giờ hay mấy chắc lòng gã tức bực muốn ch.ết.Gã nghĩ thầm :- Hiện giờ ta ngồi bên lão Hoàng gia mà tự nhiên bỏ đi cũng không thể đượcVi Tiểu Bảo hết ngó tả ngó hữu lại xoay mình nhì trước nhìn sau .Gã không biết làm gì để tiêu diệt thì giờ, liền kéo tay Song Nhi mà gãi gãi vào bàn tay thị.Song Nhi phải cố nhịn cười. Thị giơ tay lên trỏ Ngọc Lâm và Hành Si ra điều bên mình còn có những người này .Vi Tiểu Bảo cố chịu đựng được nửa giờ, chợt nghĩ ra điều gì tự nhủ :- Lão Hoàng gia dù làm hoà thượng, cũng chẳng thể nhịn đi tiểu, đi đại tiện được . Ta chờ lão gia lúc nào ra ngoài sẽ theo gót uốn ba tấc lưỡi để lừa gạt lão chạy trốn.Gã nghĩ tới điểm này trong lòng bình tĩnh lại một chút . Trong tiểu miếu đang yên lặng,bỗng có tiếng bước chân vang lên. Ban đầu ở đằng xa nghe chưa rõ mấy. Sau tiếng động mỗi lúc một gần liền nhận ra một đoàn người đang chạy về phía chùa Thanh Lương.Hành Ðiên da mặt co dúm lại, thò tay nắm lấy cây kim chử. Y giương mặt lên thấy Hành Si và Ngọc Lâm vẫn ngồi yên không cử động. Y ngần ngừ một lúc rồi buông cây kim chử ra nhắm mắt lại .Bỗng nghe đoàn người xông vào chùa Thanh Lương ,la ó om sòm hồi lâu không ngớt .Vi Tiểu Bảo nhủ thầm :- Bọn chúng không tìm ra lão Hoàng gia, chắc sẽ vào đây , thử xem lão trọc kia chống chọi bằng cách nào, hay cứ ngồi yên nhập định ?Quả nhiên một lát sau, lũ người ồ ạt kéo vào sau núi đến trước tiểu miếu rồi có tiếng người la :- Tiến vào tiểu miếu xúc tìm thử coi.Hành Ðiên đứng bật dậy, tay cầm cây kim chử ra đứng chắn cửa thiền phòng