Chương 99: CỜ GIAN BẠC LẬN GIEO "MƯỜI TỊT"
Bốn, năm hán tử áo lam xông vào thu hết tiền bạc cùng tín phiếu trên bàn.Gã thanh niên kia cầm trường kiếm chỉ vào cổ họng Vi Tiểu Bảo quát:- Tiểu nô tài ? Mi là người Hán hay người Mãn?Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:- Nếu lão gia mà đầu hàng thì lúc chúng vừa tiến vào đã chịu ngay. Nếu bây giờ lại chịu khuất phục thì thành câu chuyện đầu voi đuôi chuột, tiền cổng tận phố. Bậc đại trượng phu đã gan dạ thì gan dạ đến cùng.Gã nghĩ vậy liền cười khanh khách đáp:- Lão gia chính là Hoàng kỳ Phó đô thống, tên gọi Hoa sai Tiểu Bảo. Ngươi muốn giết thì cứ giết đi, hay muốn đánh bạc thì cứ đánh. Chà! chà! Ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ đâu phải là tay hảo hán?Câu sau cùng ngụ ý xin tha nhưng giọng nói không thiếu vẻ anh hùng khí khái . Thanh niên kia tủm tỉm cười đáp :- Ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ thì đúng là không phải hảo hán, đúng thật. Tiểu muội, ngươi còn nhỏ tuổi hơn gã, hãy đấu với gã đi!- Ðược lắm .Cô giơ kiếm lên vừa cười vừa hô:- Bớ Hoa sai, Hoa sai Tiểu Bảo tướng quân! Ta muốn lĩnh giáo mấy cao chiêu của tướng quân đây !Ba hán tử đứng bên Vi Tiểu Bảo khẽ dựng kiếm đụng vào áo gã, đồng thanh giục:- Hãy động thủ đi!Thanh niên kia vung tay 1 cái, thanh trường kiểm bay ra cắm trước mặt Vi Tiểu Bảo.Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:- Ta chẳng hiểu chút gì về kiếm thuật, nhất định không đánh nổi vị tiểu cô nương này.Nhưng gã làm phách nói:- Ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ đâu.phải đấng anh hùng! Lão gia còn lớn hơn tiểu cô nương này, khi nào lại lấn át y?Thanh niên kia cả giận nắm lấy tay Vi Tiểu Bảo giơ lên quát:- Ngươi đã không dám tỷ kiểm thì quỳ xuống lạy tiểu sư muội của ta đi!Vi Tiểu Bảo cười đáp:- Hay lắm! Muốn lạy thì ta lạy chứ sao? Bậc nam nhi đầu gối hoàng kim, hàng ngày được quỳ lạy dưới bóng quần hồng thì còn diễm phúc nào bằng?Dứt lời gã co chân quỳ xuống trước mặt thiếu nữ. Bọn hán tử áo lam cười ầm cả lên. Ðột nhiên Vi Tiểu Bảo nghiêng mình lạng tới sau lưng thanh niên, cầm dao truỵ thủ dí vào lưng hắn cười hỏi:- Ngươi có chịu đầu hàng hay không?Diễn biến xảy ra cực kỳ đột ngột! Thanh niên kia võ công cao cường nhưng không kịp phòng bị, yếu huyệt sau lưng đã bị kiềm chế.Nguyên Vi Tiểu Bảo tuy biết mình đã học được 6 chiêu cứu mạng ở đảo Thần Long nhưng chưa luyện đến chỗ thuần thục, gã đành phải làm trò cười để lừa gạt đối phương. Bọn hán tử áo lam coi gã chẳng khác gì như thằng hề nhỏ trên sân khấu, cười ầm cả lên để chế giễu gã. Vi Tiểu Bảo nhân lúc quỳ xuống đã rút thanh đao truỵ thủ ở ống giầy ra rồi bất ngờ sử chiêu "Phi yến hồi tưởng" chuyển bại thành thắng. Giả tỷ gã là người lớn, đối phương để tâm đề phòng thì chiêu số sử dụng chưa thành thục này nhất định vô hiệu. Sở dĩ đối phương bị kìm chế, 1 là chiêu số cực kỵ ảo diệu tuy Vi Tiểu Bảo chưa hoàn toàn sử đúng cách, nhưng cũng đủ uy lực, 2 là vì thanh niên quá coi thường gã nên không thèm để ý. Bọn hán tử áo lam giật mình kinh hãi, ,8 thanh trường kiếm chĩa vào Vi Tiểu Bảo đồng thanh quát :- Buông ra mau?Nhưng bọn chung nhìn thấy lưỡi truỵ thủ của đối phương nhằm đúng yếu huyệt sau lưng thanh niên, nên 7, thanh trương kiếm dĩ nhiên ai muốn đâm ch.ết gã chẳng khó khăn gì nhưng lại sợ lưỡi truỵ thủ khẽ phóng ra thì thanh niên kia không toàn tính mạng. Vì thế bấy nhiêu thanh trường kiếm vẫn còn để ngoài xa còn cách chừng hơn 1 thước chứ không dám đưa tới gần. Cục diện cực kỳ khẩn trương, Vi Tiểu Bảo vẫn cười đáp:- Buông ra thì buông chứ có điều chi là lạ .Dứt lời gã vung thanh truy thủ thành một vòng tròn. Mấy tiếng choang choảng vang lên, 7, thanh trường kiếm đều gầy cụt đầu. Lưỡi truy thủ của Vi Tiểu Bảo lại chĩa vào lưng người thanh niên. Bọn hán tử áo lam sợ quá lùi lại 1 bước.Vi Tiểu Bảo cười nói:- Các ngươi trả lại bạc thì ta buông tha cho tên thủ lãnh này .Bọn áo lam không dám chần chờ đem hết bạc cùng ngân phiếu ra để trên bàn.Lại nghe ngoài trường có tiếng quát tháo vang lên của mấy trăm người :- Ðừng buông tha quân giặc cướp! Chúng bay hãy đầu hàng đi .Nguyên vừa rồi nhân lúc hỗn loạn, 2 tên quan quân trốn ra ngai triệu tập thuộc bộ tiến vào bao vây quân trường.Ðạo nhân cũng quát to:- Trước hết phải giết thằng lỏi Thái Ðát này đã .Hắn rút thanh trường kiếm cắm ở bàn bạc , ánh bạch kim lấp loáng đâm vào mé hữu trước ngực Vi Tiểu Bảo. Kiếm chiêu của đạo nhân cực kỳ tinh xảo phóng chênh chếch từ phía sau vòng lên phía trước. Hắn chắc mẩm Vi Tiểu Bảo trúng kiếm này nhất định phải ngửa người ra là mũi đao rời khỏi sau lưng người thanh niên. Không ngờ thanh trường kiếm đang đi vòng vèo bỗng nghe đánh cắc. Thanh trương kiếm của đạo nhân đã bị gãy mũi.Vi Tiểu Bảo lớn tiếng la:- Úi chà . Ngươi không đâm ch.ết được ta đâu!Bọn hán tử áo lam tưởng kiếm không đâm thủng da thịt của Vi Tiểu Bảo đều đứng thộn mặt ra. Ðạo nhân cảm thấy mũi kiếm trúng vào chỗ mềm xèo chứ không phải giáp sắt hay kính hộ tâm mà gã không ch.ết thì cũng lấy làm kỳ, chẳng hiểu tại sao. Hắn có ngờ đâu Vi Tiểu Bảo đã có bảo y hộ thân, đao kiếm khó mà đả thương được. Trong lúc này quân trường đã có mấy trăm quân sĩ ùa vào, gươm đao sáng quắc vây quanh tứ phía. Bọn thị vệ và quan quân cũng đã lấy được khí giới trong tay bộ thuộc. Mười mấy hán tử áo lam dù cao thâm đến đâu cũng khó lòng phá vây chạy thoát