Chương 112: NGOÀI HIỀN VIỆN CHÚA TÔI TÂM SỰ

Bọn thị vệ lui ra rồi, Vi Tiểu Bảo mới khẽ gõ cửa phòng hai cái và lên tiếng:- Hối Minh xin bái kiến.Sau một lúc vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.Vua Khang Hy không nhẫn nại được thêm nữa, tiến thêm một bước gõ cửa haicái.Vi Tiểu Bảo xua tay ra hiệu cho nhà Vua đừng lên tiếng.Vua Khang Hy sắp mở miệng hô "Phụ Hoàng? " đành phải dừng lại.Hồi lâu mới nghe tiếng Hành Điên nói vọng ra:- Hối Minh thiền sư ? Tệ sư huynh tinh thần mỏi mệt, xin miễn cho không thểtiếp kiến được. Y gởi mình vào chốn không môn, trần duyên đã hết, vậy thiền sưchuyển lời cho người ngoài không nên đến quấy nhiễu cuộc thanh tu của y.Vi Tiểu Bảo đáp:- Dạ dạ?xin đại sư mở cửa, tiểu tăng chỉ ra mắt một lần là đủ.Hành Điên nói:- Theo ý tệ sư huynh thì đây là chùa Kim Các, các vị là khách không vân theopháp chỉ của phương trượng, tưởng không trách ai được.Vi Tiểu Bảo quay lại ngó Vua Khang Hy thấy long nhan cực kỳ thê thảm, bấtgiác lẩm bẩm:- Thằng cha này nói ta không phải là phương trượng Ở đây thì không thể gọihắn mở cửa được. Vậy ta đến yêu cầu phương trượng chùa này lại kêu cửa cũngchẳng khó gì.Gã toan xoay mình chạy đi, bỗng nghe nhà Vua không nhẫn nại được nữakhóc oà lên.Vi Tiểu Bảo lại nghĩ bụng:- Ta mà đi yêu cầu phương trượng ản tự lại kêu cửa thì ra có ý bức bách 1 ãoHoàng gia. Sao bằng dùng cách mềm dẻo năn nỉ lão?Gã liền nắm tay đấm ngực thình thịch mấy cái rồi cũng lớn tiếng khóc ròng.Gã vừa la vừ nói:- Ta Ở đời là một đứa trẻ côi cút, không cha không mẹ, lang thang, phiêu bạt,chẳng có một kẻ nào đoái thương. Làm người như vậy còn chi là lạc thú? Chi bằngch.ết quách cho rồi?Nguyên gã khóc đây là khóc giả, nhưng sực nhớ đến chuyện không biết phụthân là ai, mẫu thân lại đắm thân Ở chốn lầu hồng kỹ viện, bất giác nỗi lòng buồnthảm, nước mắt chan hoà, thành ra khóc lóc một cách cực kỳ bi thiết thật sự.Nhà vua nghe gã khóc nức nở, ban đầu còn ngạc nhiên, sau ngài không nhịnđược lại khóc oà lên.Bỗng nghe cánh cửa kẹt mở, Hành Điên đứng bên cửa nói:- Mời tiểu thí chủ đi vào!Vua Khang Hy cả mừng rảo bước vào phòng, qùl xuống ôm lấy chân Hành Sikhóc rống lên.Hành Si đại sư khẽ xoa đầu nhà Vua nói:- Si nhi ? Si nhi?Lão Hoàng gia cũng hàng châu lã chã tuôn rơi.Ngọc Lâm và Hành Điên cúi đầu ra khỏi thiền phòng, xoay tay khép cửa lại.Hai người thấy Vi Tiểu Bảo đứng ngoài cửa cũng lờ đi như không biết, xăm xăm đithẳng ra ngoài.Hành Điên dường như cảm thấy vô lễ, đi được mười bước rồi quay lai hô :- Thiền sư ?Vi Tiểu Bảo đang chú ý lắng nghe Hành Si đại sư và Vua Khang Hy xem haingười Ở trong thiền phòng nói chuyện gì, nên chẳng buồn ngó đến Hành Điên .Bỗng nghe Vua Khang Hy vưa khóc vừa gọi:- Phụ hoàng ơi ? Hài nhi nhớ phụ hoàng đến ch.ết người.Hành Si đại sư nói nhỏ mấy câu, người đứng ngoài cửa không nghe rõ được.Sau Vua Khang Hy dừng tiếng khóc và hai người đều nói rất khẽ, Vi Tiểu Bảokhông nghe được câu nào.Tuy gã động tính hiếu kỳ, nhưng cũng không dám đẩy cửa hé mở ra để nghecho rõ hơn, mà chỉ đứng chờ Ở ngoài.Hồi lâu gã vẳng nghe Vua Khang Hy nhắc tới bốn chữ " Đoan kính hoànghậư thì nghĩ bụng:- Lần trước lão Hoàng gia dặn ta về bẩm tiểu Hoàng đế không nên làm khó dễđến mụ điếm già, nhưng ta bịt đi không nói. Chẳng hiểu bây giờ lão Hoàng gia cóhồi tam chuyển ý không?Sau gã lại nghe Hành Si nói:- Bốn chữ " Vĩnh bất gia phứ ( vĩnh viễn không tăng thuê). Hài nhi phải thuộclòng mới được. ĐÓ là...Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:- Vĩnh bất gia phú là con mẹ nó gì mà khẩn yếu như vậy?Sau một lúc lại nghe Hành Si đại sư nói:- Bữa nay Hoàng nhi gặp ta một lần là quá rồi, làm trở ngại cuộc thanh tu củata không ít. Từ nay Hoàng nhi không nên đến nữa.Nhà Vua không đáp. Hành Si lại nói:- Hoàng nhi phái người thị phụng ta tuy vì lòng hiếu thảo, nhưng kẻ xuất giaphải trải ma chiết là lẽ thông thường. Hoàng nhi đối đãi chu đáo quá là việc khôngnên...Hai người lại nói chuyện một hồi nữa rồi thấy Hành Si lớn tiếng:- Hoàng nhi về đi thôi và giữ mình cho thận trọng ? Hoàng nhi thương yêu trămhọ là hết lòng hiếu thảo với ta đó.Dường như Vua Khang Hy quyến luyến không nỡ dời tay.Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên đi về phía cửa. Vi Tiểu Bảo vội lùi xamấy bước, mắt nhìn ra sân






Truyện liên quan