Chương 116: BẠCH Y NI MỞ CUỘC ĐIỀU TRA



Tiên đế tuy đối với vãn bốichẳng tốt đẹp gì... nhưng thuỷ chung vãn bối vẫn không quên được y. Hàng ngàyđược nhìn pho kinh sách này cũng an ủi nỗi nhớ mong được đôi chút.Bạch y ni thở dài nói:- Ngươi vẫn mê muội không tỉnh ngộ, chẳng chịu nói thực, cái đó cũng là dongươi.Bạch y ni phất tay áo về phía trước, giải khai huyệt đạo cho Thái hậu.Thái hậu nói:- Đa tạ tấm lòng từ bi của sư thái.Mụ dập đầu lạy mấy lạy rồi đứng lên.Bạch y ni lại hỏi:- Ta cũng chẳng từ bi gì đâu. Sau khi ngươi sử dụng Hoá cết miên chưởngđánh vào người khác thì sẽ ra sao?Thái hậu đáp:- Lão thái giám đó nói cho vãn bối hay, chưởng pháp này rất ghê gớm? Khắpthiên hạ không có mấy người chống nổi.Bạch y ni nói:- ủa? Vửa rồi ngươi phóng liền bảy chường đánh ra mà ta không phản kích,chỉ đẩy Hoá cết miên chưởng của ngươi trở lại để ngươi tự xử. Chưởng lực đó tựngươi phát ra thì lại trả về cho ngươi, thế là mình làm mình chịu, không trách aiđược nữa .Thái hậu nghe Bạch y ni nói tới đây chẳng còn hồn vía nào nữa. Dĩ nhiên mụđã biết Hoá cết miên chưởng ghê gớm đến thế nào rồi. Ai trúng phải chưởng lựcnày là xương cết tan nát thành từng mảnh nhỏ, người mềm như bún, muốn giơ mộtngón tay út lên cũng không được.Ngày trước, mụ đã dùng chưởng pháp này đánh ch.ết Vinh thân vương (con củaĐồng Ngạc phi) và hai chị em Đổng Ngạc phi. Ba người đó tình trạng lúc lâm tửcực kỳ thảm khốc, chính mắt mụ đã trông thấy.Bây giờ Bạch y ni võ công cao thâm như vậy, đẩy chưởng lực trở về đánhngười phát chiêu. Vụ này là một việc thường có trong võ lâm. Bạch y ni nói vậykhông phải là chuyện giả dối. Trường hơp Hoá cết miên chưởng mà đánh vào ngườiThái hậu chắc rồi cũng khiến cho mụ nát xương ra mà ch.ết, vì bảy phát chưởng vừarồi mụ đã vận dụng toàn lực ra chiêu. Một chưởng còn chưa chịu nổi huống chi làbảy chưởng ?Thái hậu kinh hãi vô cùng, hai gối nhủn ra, quỳ mọp xuống đất, năn nỉ:- Xin sư thái cứu mạng.Bạch y ni thở dài nói:- Ngươi đã tự làm nên tội nghiệt thì tự ngươi phải giải trừ cho mình, chứ ngườingoài làm thế nào được ?Thái hậu dập đầu nói:- Vãn bối mong rằng sư thái mở lượng từ bi chỉ điểm cho đường giải thoát.Bạch y ni nói:- Chuyện gì ngươi cũng dối trá không chịu nói thực. Con đường sáng tỏ bày ratrước mắt, chính ngươi không muốn đi thì còn oán ai được? Dù ta đây có lòng dạ từbi cũng chỉ đối với người Hán đồng bào, còn bọn Mãn nô Thát đát các ngươi cùngta có mối thâm cừu đại hận. Bữa nay ta không hạ sát ngươi đã là từ bi đến cùng cựcrôlDứt lời bà đứng dậy.Thái hậu biết nếu để lỡ mất cơ hội này, Bạch y ni mà đi rồi thì chỉ mấy ngày làmụ phải ch.ết một cách vô cùng thảm khốc. Hình ảnh chị em Đồng Ngạc phi lúclâm tử cực kỳ khổ sở, giãy giụa trên giường nằm đều hiện ra trước mắt mụ, khiếncho mụ khủng khiếp vô cùng, toàn thân run bần bật. Mụ la lên:- Sư sư thái ơi ? V ãn bối không phải là người Thát đát mà là. . . mà là. . .Bạch y ni nói:- Ngươi là cái gì?Thái hậu đáp:- Vãn bối là người Hán.Bạch y ni cười lạt hỏi:- Đến bây giờ ngươi vẫn còn nói nhăng nói càn. Một vị Hoàng hậu Thát đát cókhi nào lại do người Hán làm được.Thái hậu đáp:- Không phải vãn bối nói bậy. Mẹ ruột của đương kim hoàng đế người họĐông Giai. Phụ thân bà tên gọi Đông ĐỒ Lại cũng là người Hán.Bạch y ni nói:- Trường hơp này khác hẳn. Mẹ nhờ con mà nên quý hiển. Bà nguyên là phitần chứ không phải Hoàng hậu. Thuỷ chung bà vẫn không làm Hoàng hậu. Con bàlên làm Hoàng đế rồi mới truy phong chức Hoàng thái hậu mà thôi.Thái hậu cúi đầu xuống đáp:- Dạ? Đúng thế.Mụ thấy Bạch y ni cất bước toan đi, vội nói:- Sư thái? Vãn bối quả thật là người Hán và cũng... căm hận quân Thát đát thấuxương như sư thái vậy.Bạch y ni hỏi:- Vì lẽ gì mà ngươi căm hận bọn Thát đát?Thái hậu đáp:- Đây là một vụ cực kỳ bí mật. Vãn bối. . . không nên nói ra. Nhưng . . . nhưng . . .Bạch y ni gạt đi:- Đã không nên nói thì ngươi bất tất phải nói nữa.Thái hậu Ở vào tình trạng nguy cấp như lửa đết dầu, không thể nghĩ ngợi e dèđược nữa. Dù mai đây có gặp đại hoạ tày đình cũng còn đỡ đau khổ hơn để xươngcết toàn thân nát vụn.Mụ liền nghiến răng thú thật:Ngôi Thái hậu của vãn bối chỉ là giả tạo. Vãn bối... không phải là Thái hậu.Mụ nói câu này dĩ nhiên khiến cho Bạch y ni rất đỗi ngạc nhiên. Cả Vi TiểuBảo ẩn Ở sau giường cũng giật mình kinh hãi.Bạch y ni từ từ ngồi xuống ghế hỏi:- Sao lại giả tạo được?Thái hậu đáp:- Song thân vãn bối bị quân Thát đát hãm hại. Vãn bối cùng bọn chúng có mốithù chẳng đội trời chung. Vãn bối lại bị bắt buộc vào cung làm cung nữ hầu hạhoàng hậu. Về sau... vãn bối giả mạo làm hoàng hậu.Vi Tiểu Bảo càng nghe càng lấy làm kỳ, bụng bảo dạ:- Mụ điếm già thật lớn mật? Đến vụ này mụ còn dám bịa chuyện thì ra mụ coitrời bằng vung.Lại nghe Thái hậu nói:- Chân Hoàng hậu là người Mãn Châu, thuộc dòng họ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc vàcon gái của Hoàng thân Khoa Nhĩ Sấm. Còn tiên phụ họ Mao tên gọi là Mao VănLong, làm đại tướng quân của triều Đại Minh.Bạch y ni sửng sết hỏi:- Ngươi là con gái Mao Văn Long ư ? CÓ phải ngày trước Mao Văn Long làmtrấn thủ Ở Bi Đảo?Thái hậu đáp:- Phải rồi? Tiên phụ cùng bọn Thát đát đánh nhau mấy năm liền, sau bị quanđại soái Viên Sùng Hoán hạ sát. Thực ra cũng bởi bọn Thát đát dùng kế phản gián.Bạch y ni "ủa" một tiếng rồi hỏi:- Đây thật là một câu chuyện ly kỳ. Làm sao ngươi giả mạo Thái hậu được?Lại bấy nhiêu năm Ở trong cung cũng không bị phát giác?Thái hậu đáp:- Vãn bối phục thị Hoàng hậu lâu năm nên những giọng nói, thái độ cùng cửchỉ, vãn bối học thành giống hệt. Cả cái mặt này cũng là giả tạo.Mụ nói rồi chạy đến bên đài gương lấy một tấm khăn gấm trong hộp vàng xấpnước lau mặt, đoạn bóc hai miếng da dán Ở hai bên má ra. Lập tức tướng mạo mụbiến đổi hẳn. Nguyên trước gương mặt tròn trĩnh, phì nộn, bây giờ bỗng biến thànhkhuôn mặt trái dưa gầy còm, mi mắt lõm vào.Bạch y ni "ồ" lên một tiếng ra chiều kinh dị, nói:- Tướng mạo ngươi quả nhiên khác hẳn.Bà trầm ngâm một lúc rồi hỏi:- Nhưng giả mạo Hoàng hậu không phải chuyện dễ dàng. Chẳng lẽ bọn cungnữ hầu cận ngươi và cả trượng phu ngươi cũng không nhận ra ư.Thái hậu đáp:- Tiên đế chỉ sủng ái con hồ ly Đổng Ngạc phi. Mấy năm sau này y chẳng đếnngủ Ở cung Hoàng hậu một đêm nào. CÓ khi y không thèm ngó đến bà nữa. ChânHoàng hậu y còn không dòm ngó thì dĩ nhiên giả Hoàng hậu y chẳng bao giờ trôngmặt.Mụ nói mấy câu này thanh âm rất chua cay. Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:- Đừng nói vãn bối hoá trang rất giống Hoàng hậu, dù có khác đi, y . . . y . . . cũngkhông biết.






Truyện liên quan