Chương 120: TRÔNG NGƯỜI KHÔNG KHỎI TỦI THÂN HÈN



Ban đầu vẻ mặt A Kha rất đỗi lo âu, cặp lông mày nhíu lại. Bây giờ cô dầndần trở lại bình thản, mắt lộ thần quang, sau cùng trên môi cô hé một nụcườiVi Tiểu Bảo không quan tâm đến Bạch y ni, gã chẳng nhìn cũng hiểu bà vậncông trị thuơng tiến bộ rất nhiều.Sau một lúc nữa, gã thấy nét mặt A Kha cũng vui tươi thì nghĩ thầm trongbụng:- Giả tỷ trong xe không có vị lão sư thái này, chỉ còn lại hai người thì hay quá.Ta được nhìn tiểu mỹ nhân nét mặt hoan hỷ thế kia chắc khoan khoái muốn ch.ết.Đột nhiên A Kha ngửng đầu lên, thấy Vi Tiểu Bảo đang hau háu nhìn mình.Hai má đỏ bừng, cô toan quát mắng nhưng lại sợ làm kinh động sư phụ trong lúchành công, nên lời nói vừa tới cửa miệng cô đã ngừng lại, chỉ đảo lòng trắng mắtlườm gã một cái.Vi Tiểu Bảo ngó cô mỉm cười rồi nhìn sang Bạch y ni thì thấy bà vẻ mặt bìnhhoà, hơi thở đều đặn.Bạch y ni bỗng thở phào một cái, mở mắt ra nói:- Bây giờ đi được rồi đây.Vi Tiểu Bảo đáp:- Sư thái hãy nghỉ một lúc nữa cũng không sao.Bạch y ni nói:- Không cần.Vi Tiểu Bảo liền lấy năm lạng bạc thưởng cho hai tên phu xe và sai chúngđánh xe khởi hành.Thời bấy giờ tiền mướn xe một ngày chỉ có một đồng cân rưỡi bạc. hai tên phuxe được món bở, mừng quá cảm tạ không ngớt.Bạch y ni chậm rãi hỏi:- Ngươi vừa cho ta uống thuốc gì vậy?Vi Tiểu Bảo đáp:- Thuốc đó kêu bằng Tuyết sâm ngọc thiềm hoàn của quốc vương Cao Ly đemđến tiến cống tiểu hoàng đế.Bạch y ni thoáng lộ vẻ vui mừng nói:- Tuyết sâm và Ngọc thiềm là hai món thánh dược để trị thương, có công hiệucải tử hồi sinh. Không ngờ ta lại gặp được thứ thuốc này. Thế là ta chưa đến ngàytận số.Bà vừa bị trọng thương xong mà thanh điệu lúc này đã bình yên, không có vẻmệt nhọc, yếu ớt.A Kha cả mừng hỏi:- Sư phụ? Lão nhân gia khỏi rồi ư?Bạch y ni vui vẻ đáp:- Đại khái không ch.ết được nữa.Vi Tiểu Bảo đáp:- Trong bình này còn mười tám viên, xin sư thái giữ lấy mà dùng.Gã nói rồi cầm bình ngọc đưa lại.Bạch y ni không nhận, đáp:- Ta chỉ uống thêm hai, ba viên nữa là quá đủ rồi, làm gì cần nhiều đến thếnày?Vi Tiểu Bảo bản tính khoát đạt, nghĩ thầm:- Ta để cho sư thái hai chục viên thuốc này cũng chẳng có chi đáng kể. Chắc Ởnơi mụ điếm già hãy còn nhiều.Gã nghĩ vậy liền nói:- Sư thái? Tấm thân sư thái mới là quan trọng. Thuốc này đã có công hiệu, thìxin sư thái giữ lấy mà uống. Lần sau tiểu tử gặp tiểu Hoàng đế sẽ xin thêm một ít.Bạch y ni gật đầu, nhưng bà vẫn trả bình thuốc lại cho gã.Xe đi được hơn ba chục dặm, thì trời đã xế chiều. Bạch y ni nói:- Tìm nơi nào vắng vẻ dừng xe lại để chất vấn tên Lạt ma kia.Vi Tiểu Bảo "dạ" một tiếng rồi bảo phu xe đi vào thung lũng.Xe dừng lại, gã sai hai tên đánh xe khiêng tên Lạt ma đặt xuống đất và bảochúng dắt lừa ra phía sau núi cho ăn cỏ. Gã lại dặn:- Nếu ta chưa gọi thì các ngươi đừng đến vội.Hai tên phu xe vâng lời dắt xe lừa đi.Bạch y ni nói:- Ngươi mở cuộc thẩm vấn đi?Vi Tiểu Bảo rút trủy thủ ra, chém một cành cây đánh "xẹt" một tiếng. Tiện taygã róc hết nhánh lá, cho cành cây biến thành khúc côn.Gã hỏi:- Lão huynh? Lão huynh có muốn biến thành một cây nhân côn không?Tên Lạt ma kia thấy thanh trủy thủ sắc bén phi thường thì trong lòng khiếp sợrun lên, hỏi lại:- Xin hỏi tiểu gia: Nhân côn là cái gì?Vi Tiểu Bảo đáp:- Đem ông bạn chặt hay tay, xẻo tai, cắt mũi. . . Nói tóm lại tức là những chỗ lồira đẽo hết đi cho bằng phẳng là ông bạn sẽ biến thành một cây nhân côn rất ngộ.ông bạn có muốn thử không?Gã nói rồi liếc lưỡi dao trủy thủ vào sống mũi tên Lạt ma mấy cái.Tên Lạt ma kia bở vía, vội đáp:- Không không ? Tiểu tăng không muốn làm nhân côn.Vi Tiểu Bảo nói:- Ta không gạt lão huynh đâu. Nhân côn coi rất ngoạn mục. Lão huynh thửlàm chơi cũng chẳng hề gì.Lạt ma đáp:- Tiểu tăng e rằng nhân côn chẳng có chi là ngoạn mục.Vi Tiểu Bảo hỏi:- ông bạn chưa làm nhân côn sao đã hiểu là không ngoạn mục? Bây giờ thửlàm chơi một lần cho biết mùi.Gã nói rồi chí lưỡi trủy thủ vào vai Lạt ma.Lạt ma năn nỉ:- Xin tiểu gia tha mạng cho. Tiểu tăng mạo phạm đến sư thái đây, thật là mộtđiều tội lỗivi Tiểu Bảo nói:- Được rồi? Bây giờ ta hỏi câu nào, ông bạn trả lời câu đó một cách thành thực.ông bạn chỉ cần giả dối nửa lời là ta đem ông bạn làm một cây nhân côn trồngxuống đất, bón tưới trong vòng mười ngày hay nửa tháng. Không chừng ông bạn sẽcao lớn thêm rồi mọc lại hai tay và hai mũi.Lạt ma đáp:- Tiểu gia, đừng làm thế, đừng làm thế? Tiểu tăng xin trả lời thành thực hết.Vi Tiểu Bảo hỏi:- ông bạn họ tên là gì? Sao lại mạo phạm đến sư thái?Lạt ma đáp:- Tiểu tăng tên gọi là HỒ Ba âm, làm Lạt ma Ở Tây Tạng. Tiểu tăng vâng lệnhTang Kết đại sư huynh đến... bắt sống vị sư thái này.Vi Tiểu Bảo hỏi:- Sư thái đây rất tử tế lại không đắc tội với tên sư huynh thối tha của ông bạn,mà sao các vị dám lớn mật làm càn?HỒ Ba âm đáp:- Theo lời tệ đại sư huynh thì đức Phật sống bên tiểu tăng có tám pho bảo kinhbị sư thái ăn cắp






Truyện liên quan