Chương 14
♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Nơi thành thân là Nhật Nguyệt thính của Quang Hoa giáo, tất cả mọi người bên trong đều rộn ràng nhốn nháo, mỗi người mặt mày hồng hào, hưng phấn thảo luận về tân lang tân nương. Ngày tốt giờ lành vừa đến, người chủ trì cất cao giọng hô một tiếng, tân nương đầu đội khăn voan đi ra, tân lang cười đỡ lấy nàng, đoan đoan chính chính đứng trên đài ở đại sảnh.
Đã bái thiên địa, bài vị phụ mẫu, cùng với bái thân hữu, Trữ Nhược lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười. Âu Dương Huyền Ca đứng bên cạnh hắn, ở nơi này, người quen biết với Trữ Nhược cũng chỉ có một mình hắn, cũng không có người nào đến mời rượu. Trữ Nhược nhìn hai ngọn nến đỏ thật lớn ở hai bên trái phải của đại sảnh, cự long đúc trên thân đèn được điêu khắc xoay quanh phượng hoàng cùng bay trên trời, giọt nến đỏ sẫm hoặc đọng ở một bên, hoặc rơi xuống mặt đất rồi bắt đầu ngưng kết.
Trữ Nhược cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Tân nương được dìu vào động phòng, mọi người hô hào muốn tân nương nhấc khăn voan lên, Mộ Cẩm cười che ở phía trước tân nương, chắp tay nói: “Vô Sương thẹn thùng, ta đền mọi người một ly.”
Y vẫn ôn nhu như trước, nhưng không phải ôn nhu với mình.
Mười năm trước, như một giấc mơ xuân thu sắp đến hồi tỉnh lại. Cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến, lại phát hiện rất nhiều chuyện mơ hồ.
Cũng như ánh trăng trong nước, nhìn như hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nhưng mặt nước vừa động thì liền tan vỡ.
Trữ Nhược nâng ly, mép ly lạnh lẽo chạm vào môi, mùi rượu tinh khiết và thơm nồng tràn đầy khóe miệng, hắn không mở miệng, nếu đã nói không uống, vậy thì không bao giờ chạm vào nữa.
Trong chốc lát, Mộ Cẩm bước xuống mời rượu, nơi đi đến đầu tiên chính là bàn của Trữ Nhược, y tới bên cạnh hắn, Trữ Nhược nâng ly cụng với y, ánh mắt cũng không hề giao nhau, chỉ nhẹ giọng nói “Chúc mừng”, hắn ngửa đầu, bộ dáng giả vờ như uống rượu nhưng lại đặt ly xuống, bên trong rượu vẫn còn đầy.
Âu Dương Huyền Ca không nói một lời, bưng ly của Trữ Nhược lên một hơi cạn sạch, khóe mắt cười cong cong: “Hắn không uống được rượu, ly này ta thay hắn. Ngươi còn phải cùng ta uống ba ly nữa đó.”
Ăn uống linh đình, ngày vui hoa lệ. Khi những âm thanh ầm ĩ vang tận mây xanh, Trữ Nhược lại cảm thấy chúng như cách mình thực xa xôi.
Cuối cùng tiệc cũng tan, Mộ Cẩm muốn đi động phòng thì phải vén khăn voan của Sở Vô Sương lên để hoàn thành nghi thức thiêng liêng, Âu Dương Huyền Ca hỏi Trữ Nhược: “Ngươi có đi hay không?”
Trữ Nhược đứng trong bóng đêm: “Ta muốn đứng thêm chốc nữa.”
Âu Dương Huyền Ca liền bỏ đi một mình.
Náo nhiệt đã qua, khách khứa đều ra về, ngọn đèn dầu tắt đi, chỉ còn lại đôi nến long phượng vẫn cháy, còn có mấy đèn ***g màu đỏ trên ngọn cây ven đường tỏa sáng yếu ớt.
Phong cảnh đẹp nhất đêm nay nhất định thuộc về đôi bích nhân kia.
Trữ Nhược đứng lặng trên mặt đất, gió thổi khiến cả người đều thấm lạnh, khói trắng thở ra lượn lờ ở trước mắt, hắn vẫn chẳng thể nhấc được chân.
Qua một hồi lâu, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình thủy tinh rất nhỏ, trong bình có một con “Hoa tam nguyệt” đang vỗ đôi cánh màu son.
“Dẫn ta đi tìm ‘Mộ hương’ nào.” Trữ Nhược lẩm nhẩm, đây là lần đầu tiên, cũng cuối cùng một lần.
Hắn mở miệng bình thủy tinh ra, côn trùng lập tức bay đi, hắn vận khí rồi thi triển khinh công đuổi theo, xuyên qua hoa viên, lướt qua đại viện, bay đến một con đường nhỏ quanh co, vượt qua một hồ nước, đi vào nội viện.
Căn phòng ở trước mặt kia, ánh sáng đỏ lặt lè trong cửa sổ khiến giữa đêm lạnh thấu xương lại có cảm giác ấm áp, trên cây cột trước cửa dán hỉ tự thật to, đây là phòng tân hôn.
Chân Trữ Nhược bị kiềm hãm, ý nghĩ đầu tiên đột nhiên nảy lên chính là muốn quay đầu chạy trốn.
Tại sao lại tới nơi này? Là tới rình coi cảnh xuân trong phòng sao?
Vì khiến cho mình hoàn toàn từ bỏ hết mọi hy vọng, không còn vướng bận nữa —— đó chỉ là lý do thôi, nguyên nhân cuối cùng, chỉ sợ vẫn là khao khát muốn gần y hơn một chút.
Một lần cuối cùng, cách y thật gần.
Y thích mặc nhất màu trắng, cách y gần thêm chút nữa.
“Hoa tam nguyệt” quanh quẩn vài vòng ở trước cửa, tựa hồ đang do dự, lại vỗ cánh bay thẳng về con đường phía trước. Trữ Nhược trong lòng hoài nghi, có hơi sửng sờ, nhưng rồi lại tiếp tục nhấc chân đuổi theo.
Chạy trong chốc lát thì đến trước một nhà đá nhỏ hoang tàn, đó là một nơi không lớn nhưng vẫn có canh phòng nghiêm ngặt, Trữ Nhược không dám xông vào, chỉ có thể nín thở ẩn mình trong lùm cây, trơ mắt nhìn “Hoa tam nguyệt” bay thẳng vào trong.
Tim hắn đập thình thịch, lấy lại bình tĩnh, tuy đầy bụng băn khoăn nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ rời đi, quay về đường cũ, đi vào phòng khách của mình, đặt mông ngồi ở trên giường, nhìn số”Hoa tam nguyệt” còn lại trong bình lớn vẫn bay loạn, hắn nhíu chặt lông mày. Sau đó hắn đứng dậy, vừa mới chuẩn bị cởi bộ quần áo toàn mùi rượu, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, hai tiếng cốc cốc. Trữ Nhược tưởng Âu Dương Huyền Ca, nào ngờ vừa mở cửa ra thì lại là Mộ Cẩm vẫn đang mặc lễ phục đỏ thẫm.
Trữ Nhược trong lòng căng thẳng, lạnh lùng nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Mộ Cẩm không nói một lời, tiến lên ôm lấy hắn.
Vòng tay, độ mạnh, cái ôm đều quen thuộc, chỉ có mùi hương kia, vẫn là hương vị ngọt ngào đến gắt mũi.
Trữ Nhược đẩy y ra, lui về phía sau nửa bước, cười nói: “Mộ giáo chủ, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, mau trở về đi thôi.”
Mộ Cẩm nhìn hắn thật sâu: “Trữ Nhược, ta cảm thấy không thể nào rời xa ngươi.”
Trữ Nhược quay đầu đi: “Ngươi là người đã có vợ.”
Mộ Cẩm vội vàng hỏi: “Những ngày trước đây, ngươi đều quên hết rồi sao? Chúng ta lúc đó… Ngươi có thể quên thật sao?”
Trữ Nhược gằn từng tiếng, nói năng có khí phách: “Ta chỉ là đã yêu lầm người mà thôi.”
Mộ Cẩm ảm đạm, đột nhiên bước đến trước mặt của hắn, nhặt lấy mảnh lá khô còn vương trên tóc: “Đây là cái gì?”
Trữ Nhược nghiêm mặt không nói lời nào.
Mộ Cẩm lại cầm lấy tay hắn, hai bàn tay lạnh lẽo.
“Ngươi đã đứng ở bên ngoài hồi lâu phải không?” Y hỏi, trong thanh âm có chút chờ mong cùng vui sướng.
“Ngươi về đi, ngươi đã có người kề bên, từ nay về sau, cũng chỉ có một mình nàng.” Trữ Nhược quay lưng đi, không nói lời nào nữa, Mộ Cẩm thở dài một tiếng, chỉ có thể rời khỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, vẫn khách khứa và đại tiệc như trước, lại chỉ có một mình Mộ Cẩm đi ra, anh hùng hào kiệt phía dưới đều cười nói: “Mộ giáo chủ quả nhiên cao thủ, làm cho tân nương tử hôm nay không xuống nổi giường!” Mộ Cẩm cười mà không đáp, lập tức đi đến bên bàn nhỏ của Trữ Nhược và Âu Dương Huyền Ca, vừa định mở miệng nhưng lại nghẹn giọng, giống như bị phong hàn.
Trữ Nhược bắt mạch cho y, ánh mắt lóe lên rồi lại rũ xuống, nói: “Ngươi hôm qua đã nóng, uống rượu quá lượng, vừa rồi không nghỉ ngơi đầy đủ, cộng thêm bị phong hàn, hôm nay đã nghiêm trọng hơn.” Hắn từ trong túi lấy ra một viên thuốc màu xanh biếc đặt ở trong tay Mộ Cẩm: “Uống đi, hai ngày này đừng uống rượu, rất nhanh sẽ khỏi.”
Hắn không cần phải nhiều lời nữa, Mộ Cẩm đến gần hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Trữ Nhược, hôm qua ta không ngủ cùng Vô Sương, ta đứng ngoài phòng cả đêm.”
Trữ Nhược thản nhiên nói: “Chuyện vợ chồng các ngươi không cần nói cho ta biết.”
Mộ Cẩm cứng họng, nghẹn một lúc lâu sau mới chua xót hỏi: “Kế tiếp ngươi định thế nào?”
“Có lẽ sẽ đi ngao du thiên hạ.” Trữ Nhược thấy Âu Dương Huyền Ca cong mắt mỉm cười, còn nói thêm, “Sau đó vẫn làm thầy thuốc, trị bệnh cứu người.”
Trữ Nhược từ trên người lấy ra một cái hộp nhỏ, hai tay đưa lên: “Tặng cho ngươi món quà.” Y mở nắp hộp ra, bên trong là một viên thuốc đen tuyền, “Đây là ‘Trần duyên’, giải được trăm độc, có công dụng khải tử hoàn sinh.”
Mộ Cẩm cẩn thận nhận lấy, thấp giọng hỏi: “Nếu về sau ta có bệnh tật gì, còn có thể tìm ngươi giúp ta chữa trị được không?”
Trữ Nhược vẻ mặt thoải mái, khách khí cười nói: “Đó là đương nhiên.”
Nếu ngươi còn có thể tìm được ta.
Ngươi có biết, núi Kỳ Lân sơn, vực Kỳ Lân, động Kỳ Lân đều chỉ còn là kỷ niệm, tất cả đã bị trận hỏa hoạn năm đó đốt cháy sạch.
“Có khi nào ngươi ra giá quá cao, ta không đủ tiền để trả không?”
“Nếu ngươi đến, ta nhất định miễn phí cho ngươi.”
Tình yêu tình yêu, yêu đã mất mà sao tình còn mãi.
Huống chi, ta đã từng nói, sẽ cả đời đối tốt với ngươi.
**********************
Âu Dương Huyền Ca lại ngồi ở trong phòng Trữ Nhược uống rượu, hắn nói: “Ta vẫn tưởng rằng ngươi sẽ thất vọng, đau khổ không chịu nổi, sau đó ta có thể an ủi khuyên giải ngươi, có lẽ sẽ có cơ hội khiến ngươi xem trọng ta hơn, không nghĩ rằng ngươi lạnh nhạt như vậy, cũng khiến ta không biết phải làm sao cho đúng.”
Trữ Nhược nói: “Ta có một chuyện muốn nhờ vả.”
Âu Dương Huyền Ca hỏi: “Chuyện gì?” Hắn cười, “Chuyện ngươi nhờ ta nhất định sẽ đáp ứng, làm hết sức mình, ta đang lo còn không có cơ hội thể hiện bản thân mình.”
Trữ Nhược nói: “Ta muốn nhờ Âu Dương đi theo ta đến một chỗ.”
Âu Dương Huyền Ca thấy Trữ Nhược mím chặt môi, liền không hề hỏi nhiều, chỉ nói: “Được, ta đi theo ngươi.”
Đến buổi tối, Trữ Nhược thả một con “hoa tam nguyệt” ra, thấp giọng phân phó Âu Dương Huyền Ca: “Chỉ cần đi theo ta, tới nơi đó rồi nói sau.”
Âu Dương Huyền Ca theo sát phía sau hắn, khen: “Ngươi rất giỏi khinh công, nhất định được danh sư truyền thụ.”
“Truyền thụ võ công cho ta là Ngô đại hiệp, còn ngày thường chỉ dạy vẫn là sư phụ.”
“Nguyên lai là Hoắc tiền bối… Khó trách…” Âu Dương Huyền Ca than nhẹ, “Năm đó Hoắc tiền bối là một trong thập đại cao thủ trên giang hồ, nhưng sau trận chiến ấy thì võ công bị phế hết.”
“Đáng tiếc ta không được một phần mười của sư phụ, bằng không cũng phải làm phiền Âu dương ngươi.”
Âu Dương Huyền Ca hướng về phía Trữ Nhược cười: “Ngươi tìm ta giúp đỡ, đó là tin ta, vậy cũng đã khiến ta hết sức cao hứng, cảm thấy bao năm qua cần cù vất vả tu luyện không phải vô nghĩa.”
Trữ Nhược đỏ mặt, không biết nói tiếp như thế nào. Vừa lúc đã đến trước nhà đá kia, hắn ngồi xổm người xuống, hạ giọng nói: “Ngươi xem, chính là chỗ đó, đáng tiếc thủ vệ quá nhiều, ta vào không được. Ngươi có cách nào giúp ta dụ những người đó rời đi được không?”
Âu Dương Huyền Ca cau mày nói: “Ngươi muốn đến nơi đó làm gì?”
Trữ Nhược hỏi: “Hay là ngươi có biết nơi đó?”
Âu Dương Huyền Ca hơi hơi vuốt cằm: “Đó là địa lao của Quang Hoa giáo. Ở ngoài chỉ là một căn nhà nhỏ, nhưng bên trong lại có cơ quan tối mật. Ta lúc trước từng xuống một lần, nhớ không lầm thì chốt mở là bình hoa ở cạnh cửa.”
Hắn nắm chặt ngón tay Trữ Nhược: “Ta chỉ có thể tranh thủ nửa canh giờ, ngươi đi nhanh về nhanh.” Không đợi Trữ Nhược đáp lại, hắn đã chà rối đầu tóc, nhảy ra khỏi lùm cây, đi thẳng về phía căn nhà nhỏ, đám thủ vệ lập tức cảnh giác. Một lát sau, trong lúc những tiếng đánh nhau keng keng vang lên, Trữ Nhược lướt thân, đuổi theo “hoa tam nguyệt” đột nhập vào trong nhà đá, trong phòng diện tích rất nhỏ, “hoa tam nguyệt” xoay hai vòng rồi bay luồn qua một cái khe. Trữ Nhược âm thầm hiểu rõ, vội vàng vặn bình hoa. Khối đá ầm ầm xoay chuyển, bên trong tối om, Trữ Nhược hơi do dự, thả người nhảy xuống, chân vừa chạm đất, cả người lập tức lọt vào trong bóng đêm. Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một viên dạ minh châu nho nhỏ, ánh sáng nhu hòa trong lòng bàn tay cuối cùng giúp hắn thấy được đồ vật này nọ, hắn đuổi theo về phía trước vài bước, thấy “hoa tam nguyệt” bay vào một nhà tù.
Đôi cánh màu son của “hoa tam nguyệt” chớp động trong ánh sáng nhàn nhạt, Trữ Nhược tập trung nhìn vào, nó đang chích ở trước ngực một người, bên cạnh là một con “hoa tam nguyệt” khác, đúng là con mà lần trước bay đi.
Người nọ rũ đầu, hiển nhiên đã mất đi ý thức, mái tóc thật dài che ở bên hai gò má, trong không khí ngoại trừ mùi mốc ẩm ướt đặc trưng của địa lao, còn pha lẫn một chút mùi hương quen thuộc như có như không. Trữ Nhược hô hấp bình tĩnh, tiến gần thêm chút nữa, mặt kề sát vào song sắt nhà tù, tay ráng vươn về phía trước, chỉ hy vọng ánh sáng của dạ minh châu có thể chiếu gần người đó hơn.
Khó khăn lắm mắt mới thích ứng ứng với bóng tối, Trữ Nhược hung hăng mở to hai mắt, người kia tuy rằng vô cùng gầy yếu, nhưng không phải Mộ Cẩm thì còn là ai nữa?
“Hoa tam nguyệt” đậu vào vị trí ngực mà y hay đặt túi hương.
Nếu đây là Mộ Cẩm, vậy hôm qua người thành thân kia là ai?