Chương 15


Editor: Lệ Cung Chủ
Nửa canh giờ sau, Trữ Nhược đóng lại mật đạo rồi nhảy ra khỏi căn nhà nhỏ, liếc mắt thấy Âu Dương Huyền Ca quần áo hỗn độn, thần sắc hoảng hốt, đang kéo áo một gã thủ vệ liên miên cằn nhằn.


Thủ vệ bị hắn quấy nhiễu đến choáng váng đầu óc, chỉ đành phân phó hai thủ hạ khác: “Âu Dương trang chủ say rượu rồi, mau đưa ngài ấy trở về.”


Âu Dương Huyền Ca phe phẩy quạt: “Ai nói ta say? Ai muốn các ngươi đưa ta đi?” Trữ Nhược thừa dịp đám người bận rộn vây quanh Âu Dương Huyền Ca, hắn cố sức nhanh chóng trở lại trong phòng khách. Trữ Nhược đứng ở giữa phòng hồi tưởng lại cảnh tượng trong địa lao, cảm thấy càng kinh hãi, lại nhớ đến những ngày Mộ Cẩm xuất hiện ở trước mặt mình làm gì đều cẩn thận, nửa người cũng lạnh thấu.


Không phải chưa từng hoài nghi, tỷ như y từ trong tủ đồ lấy cho mình bộ y phục màu xanh mà không phải màu trắng mà y vốn thích; lại tỷ như y nói rằng chưa từng thấy qua viên thuốc màu xanh; điều khiến người ta nghi ngờ nhất chính là y đã mất đi “Mộ hương”. Nhưng trong những lúc đó, bản thân mình đều tìm lý do này lý do nọ để giải thích cho y.


Nghĩ như thế, Mộ Cẩm cũng từng đề cập đến việc mình có một đệ đệ sinh đôi tên là “Mộ Sắt”, hai người lớn lên giống nhau như đúc, cơ hồ không ai nhận ra.


Mộ Cẩm từ nhỏ đã không muốn làm giáo chủ của Quang Hoa giáo, lúc mười bốn tuổi, bởi vì Tả hộ pháp luôn yêu cầu hà khắc đối với y nên y đã trốn đi, thế nên lúc đó mới trùng hợp được Trữ Nhược cứu sống, mười năm sau thì tương tri tương hứa (thân thiết gắn bó).


available on google playdownload on app store


Mộ Cẩm trong lúc tình cờ có nhắc đến đệ đệ Mộ Sắt của mình, hình như là một người vô cùng hứng thú đối với chuyện kế thừa, tặng chức vị giáo chủ cho Mộ Sắt quả là rất tốt, nhưng bất đắc dĩ theo quy định của Quang Hoa giáo là chỉ có con cả mới được kế thừa chức vị, Mộ Cẩm cũng từng nói đùa rằng: “Nếu cùng tiểu Sắt thương lượng, bảo nó giả dạng ta thì nhất định không ai nhìn ra, ta sẽ có thể dẫn theo ngươi xa chạy cao bay, cho dù Tả hộ pháp cũng không thể phát hiện, chúng ta sẽ đi xa thật xa, cùng nhau du ngoạn, đi khắp cả Cửu Mạch, ngươi thấy được không?” Y lại giận dữ nói, “Nhưng tiểu Sắt trời sanh tính cường ngạnh, có lẽ sẽ cho rằng chủ ý này là một sự bố thí nên không muốn nhận, cho dù tiếp nhận rồi cũng rất có thể bởi vì phong cách hành sự của nó mà khiến Quang Hoa giáo từ trên xuống dưới một lần nữa trở lại tình cảnh khi cha ta còn tại thế.”


Trữ Nhược nhớ đến y lúc ấy cười nói với mình: “Chờ qua hai năm nữa, Tả hộ pháp đã không còn đủ khả năng gây chướng ngại, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau. Ngươi không tiện đến thăm ta thì cùng lắm ta thu thập khăn gói đến chỗ của ngươi, không cần hàng năm phải ngóng trông mấy ngày này nữa.” Hắn nheo mắt suy nghĩ, nhìn Mộ Cẩm nói: “Hay là ta cho Tả hộ pháp uống thuốc khiến cho võ công của ông ta bị phế, trở thành một lão nhân bình thường?”


Mộ Cẩm quả quyết nói: “Không thể, Tả hộ pháp là cao nhân tiền bối, cũng là trưởng bối của ta, là người nuôi nấng ta từ nhỏ đến lớn, ta sao lại có thể kê thuốc hại ông?”
Trữ Nhược mếu máo: “Ta chỉ nói là nói giỡn thôi mà.”


Hắn sờ sờ cổ, mới mười hai tuổi đã bị người ta tóm ở trong tay, cảm giác “Dạ ca” nghẹn ở yết hầu vẫn còn nhớ rõ mồn một, hắc y nhân kia một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, khiến người ta trong lòng run sợ.
Hai tay Trữ Nhược siết chặt, suy nghĩ mông lung trong đầu dần dần rõ ràng.


Mộ Cẩm bị Mộ Sắt hại, nhốt trong địa lao, Mộ Sắt thế thân vị trí của y, trở thành Quang Hoa giáo chủ, trở thành phu quân của giang hồ đệ nhất mỹ nữ, và trở thành người mà Trữ Nhược hắn tâm tâm niệm niệm.


Đang miên man suy nghĩ, trên vai bị người nào đó nhẹ nhàng vỗ lên, Trữ Nhược kinh ngạc giật mình, lo sợ không yên quay đầu lại, Âu Dương Huyền Ca đã buộc tóc, sửa sang quần áo xong xuôi đứng ở phía sau, mê hoặc nhìn hắn: “Làm ngươi sợ à? Thấy ngươi phản ứng mạnh như vậy khiến ta cũng giật mình.”


Trữ Nhược phục hồi hô hấp, mệt mỏi nói: “Không, là ta đang tập trung suy nghĩ chuyện khác.” Hắn từ từ ngồi xuống ở trước bàn, rót cho Âu Dương Huyền Ca một ly trà, chính mình cũng cầm lấy một cái ly khác, sau khi chậm rãi uống xong nước trà, thần sắc tự nhiên nói: “Âu Dương, hôm nay đa tạ ngươi.”


“May mà ta ở chỗ ngươi chỉ mới uống mấy ly, bằng không thì không hề có mùi rượu mà vẫn bị nói là say, chẳng phải khiến người ta nghi ngờ?” Hắn nghịch ly trà, cười nói, “Ngươi không cần nói cám ơn ta, nghe xa cách lắm, nếu còn cần ta giúp gì thì ta nhất định hết lòng. Nói đi nói lại, ngươi đã tìm được thứ ngươi muốn chưa? Ngươi vào căn nhà đó làm gì?”


Trữ Nhược cắn miệng ly trà đã cạn, im lặng trong chốc lát, hàm hồ nói: “Tìm được rồi. Ta chỉ muốn xác định một vật đã bị thất lạc mà thôi.”
Âu Dương Huyền Ca hiểu chuyện gật đầu: “Ngươi không tiện nói ra thì ta cũng không hỏi nhiều. Tìm được là tốt rồi.”


Trữ Nhược cảm kích, cầm tay hắn: “Âu Dương, đa tạ ngươi.”
Âu Dương Huyền Ca nháy mắt mấy cái: “Ta có thể hiểu thế này là ngươi đã có hảo cảm hơn với ta được không?”
Trữ Nhược im lặng, Âu Dương Huyền Ca cười to: “Trữ Nhược a Trữ Nhược, ta có thể chờ.”


Mộ Cẩm cũng từng nói rằng y có thể chờ, chờ hắn giữ đạo hiếu với sư phụ ba năm. Ba năm sau, người chờ hắn bị giam trong một nơi mịt mù tăm tối.


Chuyện này vốn là chuyện cá nhân, không thể để Âu Dương Huyền Ca cũng bị liên lụy, dù gì hắn cũng là một trong những người bị lừa.


Trữ Nhược hạ quyết tâm, từ trong bọc lấy ra một chiếc nhẫn nho nhỏ mang lên tay, mới vừa mở cửa phòng thì liền thấy Mộ Cẩm cũng vừa giơ tay định gõ cửa, hai người trông thấy nhau đều sửng sốt, Mộ Cẩm hỏi: “Đã trễ thế này. Còn chưa ngủ?”


Trữ Nhược bất động thanh sắc đưa ngón tay giấu vào trong ống tay áo rộng thùng thình, vội vàng cởi chiếc nhẫn kia cất vào trong túi tùy thân, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng chưa ngủ mà.”
Mộ Cẩm nói: “Bởi vì ta muốn tới thăm ngươi một chút.”
Trữ Nhược ảm đạm cười: “Không dám.”


Mộ Cẩm hỏi: “Ngươi ra ngoài làm gì? Bởi vì ngủ không được muốn đi dạo, hay là cũng muốn gặp ta?”
Trữ Nhược nhìn thẳng y: “Ta là đi gặp Âu Dương.”


“Ngươi gặp hắn làm gì?” Trong giọng nói Mộ Cẩm ẩn chứa tức giận, phía sau vang lên một thanh âm trong trẻo: “Hắn tới gặp ta, là vì bàn bạc mấy ngày nữa chúng ta sẽ lên đường.” Âu Dương Huyền Ca đi tới, cười ôn nhu với Trữ Nhược, “Ta chờ mãi không thấy người đến nên chỉ đành tự mình tới tìm.”


Trữ Nhược không đoán trước được y sẽ xuất hiện, đột nhiên bất ngờ nên liền biết thời biết thế đi theo phía sau Âu Dương Huyền Ca, nói với Mộ Cẩm: “Đêm hàn sương nặng, ngươi sớm trở về đi.”


Âu Dương Huyền Ca đóng cửa phòng: “Y đêm nay nhất định sẽ không đến nữa đâu.” Hắn thấy Trữ Nhược trên mặt thần sắc bất định, cười nói, “Ngươi chắc chắn không phải tới tìm ta. Chẳng lẽ thật sự muốn tìm y, ta có phải đã phá hoại chuyện tốt?”


Trữ Nhược xua tay: “Đương nhiên không phải. May mà có ngươi giúp ta giải vây.”


Âu Dương Huyền Ca lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, Trữ Nhược đứng dậy: “Đã không còn sớm, không quấy rầy.” Xoay người định đi, Âu Dương Huyền Ca giữ chặt cánh tay hắn, khẩn thiết hỏi: “Trữ Nhược, đã nhiều ngày qua, ngươi chẳng mảy may có ý nguyện muốn đi cùng ta sao? Cho dù chỉ là một chút cũng được rồi.”


Trữ Nhược không quay đầu lại: “Ta chỉ xem Âu Dương là bạn tốt, là người chí hữu tương giao đáng quý.”
Âu Dương Huyền Ca suy sụp buông tay: “Trữ Nhược, nghe ta nói một câu, phàm trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ.”
Trữ Nhược đáp: “Ta nhớ rồi.”






Truyện liên quan