Chương 85
Ngự Hàn vừa cười lăn lộn vừa giải thích sơ qua về mối quan hệ giữa mình và thanh kiếm báu cho Tạ Tư Hành nghe.
“Một kiếm bình thiên hạ, một kiếm không thẹn với người đời.” Y dựng thẳng ngón tay trắng dài như rễ hành, trịnh trọng nói: “Đối với kiếm tu như bọn tôi, kiếm là thứ quan trọng nhất, hơn cả sinh mệnh bảo vệ vinh quang!”
Từ quyết tâm của Ngự Hàn, y không có ý giấu diếm Tạ Tư Hành.
Cho nên lúc y nhắc về những chuyện này cũng không cố gắng giấu đi mấy việc vặt vãnh, chỉ cần Tạ Tư Hành cẩn thận suy luận hoặc hỏi han sẽ biết ngay về quá khứ của Ngự Hàn, thậm chí biết được ít chuyện người bình thường khó lòng tưởng tượng.
Nhưng Tạ Tư Hành không hỏi, chỉ ngồi im một bên nghe y kể một vài chuyện khó tưởng.
Hắn có thể nhận ra chỉ khi Ngự Hàn thật lòng với ai đó, y mới không che giấu bất cứ ưu khuyết điểm nào trên người mình, dù là một số điều có thể gọi là bí mật, y cũng không hề giấu.
Đối với Ngự Hàn, dường như không có điều gì là bí mật mãi.
Được Ngự Hàn thẳng thắn kể lại, Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm y nói chuyện bỗng cảm giác tim đập thình thịch như hoa nở mùa xuân.
Cứ mỗi lần hiểu Ngự Hàn hơn một chút, cảm giác ấy sẽ khắc sâu vào tim thêm một lần.
Cũng chính vì thế, Tạ Tư Hành mới không muốn Ngự Hàn khó xử.
Tạ Tư Hành không biết nếu Ngự Hàn để lộ thân phận người xuyên sách trong thế giới này sẽ có hậu quả như thế nào, nếu như có lỡ, hắn cũng không muốn thăm dò cái lỡ kia.
Được như bây giờ đã tốt lắm rồi.
“Nói tóm lại Lương Âm đã đi với tôi lâu lắm rồi, là người bạn đồng hành tốt nhất của tôi.” Ngự Hàn cười tủm tỉm: “Bây giờ đã biết mối quan hệ của chúng tôi như thế nào chưa?”
Vừa sáng bảnh mắt đã hiểu lầm, Tạ Tư Hành bị Ngự Hàn cười đến mức không còn sức phát cáu.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Tạ Tư Hành bất đắc dĩ nhìn Ngự Hàn vẫn đang cười nắc nẻ, định nói lý với y: “Chuyện này không hoàn toàn là lỗi của tôi.”
Ai bảo Ngự Hàn khi không đi đặt tên người cho một thanh kiếm, sở dĩ hắn hiểu nhầm cũng do ban đầu Ngự Hàn không nói rõ.
Lại còn chẻ củi thái thịt… Lúc Tạ Tư Hành nghe thấy câu này, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh Ngự Hàn sống chung với người khác, sao có thể nghĩ đến việc Ngự Hàn dùng kiếm làm mấy chuyện ấy.
Ngự Hàn cười hì hì gật đầu: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi tôi.”
Trông cực kỳ chiều chuộng Tạ Tư Hành, còn vui vẻ vỗ vai hắn: “Đừng ghen nữa, về sau tôi cách xa kiếm chút được chưa?”
Nói xong câu đó lại thấy quá hài hước, vừa ngừng xong lại cười không kiềm được.
“…”
Bên tai quanh quẩn tiếng cười sang sảng cá tính của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành nâng tay day ấn đường, nghĩ nói lý với Ngự Hàn là quyết định sai lầm nhất trong đời hắn.
“Đừng cười nữa.” Tạ Tư Hành mặt không đổi sắc vươn tay, ấn lòng bàn tay lên đôi môi đang há ra, nặng nề nói: “Cười mười phút vẫn chưa mệt à?”
Ngự Hàn: “Mệt chứ, thích cùng lúc hai người quá mệt mỏi.”
Tạ Tư Hành: “…”
Xem ra không bỏ qua hiểu lầm được rồi.
Hắn bắt đầu hối hận vì nhắc lại chuyện cũ với Ngự Hàn, trông có vẻ về sau Ngự Hàn sẽ thường xuyên lôi ra châm chọc hắn.
Nhưng nghĩ theo hướng khác, có thể thấy Ngự Hàn ngày nào cũng cười vui vẻ như vậy, Tạ Tư Hành lại cảm thấy hình như vẫn chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, Tạ Tư Hành mỉm cười.
Sau khi ở cùng Ngự Hàn, Tạ Tư Hành cho rằng năng lực khuyên giải của bản thân đã tăng lên rất nhiều.
“Nghiêm túc thì.” Ngự Hàn quay lại nhìn hắn, hỏi: “Anh tin những lời vừa rồi của tôi thật à?”
Những điều y vừa nói đều là những tình tiết chỉ trong phim mới có.
“Ừ, tin.” Khác với dự đoán, Tạ Tư Hành đồng ý không hề do dự, nói thầm: “Em nói gì tôi cũng tin.”
Ngự Hàn chau mày: “Ồ, vậy tố chất tâm lý của anh tốt đấy.”
Đúng thế, thân là người của y thì nên có nhận thức như vậy.
Nếu Tạ Tư Hành đã dễ chấp nhận, Ngự Hàn cảm thấy có lẽ lần sau nên kể hắn nghe mấy chuyện k ch thích hơn.
Tạ Tư Hành ừ một tiếng, vươn tay sửa lại mái tóc rối bù của y, cười nói: “Đi ăn sáng trước đã.”
***
Ăn xong bữa sáng kiểu Tây khách sạn đưa đến, chiều nay Tạ Tư Hành về thành phố A xử lý công việc, Ngự Hàn thì chuẩn bị đến địa điểm hẹn sẵn bàn bạc chi tiết phi vụ hợp tác với Tần Châu Mục.
Trước khi đi, Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn, tính nói lại thôi, hệt như có điều muốn dặn.
Ngự Hàn nhớ lại chuyện hắn ghen tuông, cưng chiều nói: “Yên tâm, chỉ đi bàn công việc mà thôi.”
Tạ Tư Hành thoáng im lặng, bật cười nói: “Ý tôi không phải thế.”
Sau sự kiện sáng nay, dường như hắn đã hoàn toàn biến thành một kẻ hay ghen trong mắt Ngự Hàn, nói sao vẫn không thay đổi.
“Vậy ý anh là gì?” Hiện tại Ngự Hàn chỉ có thể nghĩ tới điều này, hoang mang nhìn Tạ Tư Hành.
Thấy Ngự Hàn chưa hiểu ý mình, Tạ Tư Hành thở dài, duỗi dài tay kéo y tới trước mặt, cúi đầu nói khẽ: “Không có gì, chỉ muốn nói xong việc nhớ về sớm, tôi ở nhà chờ em.”
Không hiểu sao Ngự Hàn bỗng cảm thấy thư thả, nghe như trạng thái déjà vu y ra ngoài vất vả làm việc, về nhà có vợ hiền Tạ Tư Hành chờ ở nhà, cực kỳ ấm áp.
Chẳng qua y vẫn thấy có gì đó thiếu thiếu.
Ngự Hàn ngẫm nghĩ, chau mày nói: “Thế nếu tôi về nhà, anh sẽ trụng mì cho tôi ăn chứ?”
Vợ đảm sao có thể không nấu cơm cho chồng được?
Y đã nhớ chuyện này rất lâu, Tạ Tư Hành muốn y nhớ, y vẫn nhớ mãi, chờ Tạ Tư Hành thực hiện cho mình.
“…”
Tạ Tư Hành thoáng im lặng, không biết nghĩ gì đó, đôi mắt tối đi, đáp: “Được.”
Ngự Hàn rất hài lòng với lời đồng ý của hắn: “Đi thôi.”
Tạ Tư Hành gật đầu: “Ừ.” Đến lúc hắn nên đi rồi.
Chiếc xe tới đón Ngự Hàn đang chờ dưới tầng, Ngự Hàn không nói gì thêm, tạm biệt Tạ Tư Hành rồi lên xe tới địa điểm đã hẹn sẵn với Tần Châu Mục, là một phòng trà khá đẹp.
Phòng trà theo cấu tạo cổ xưa được vách gỗ chia ra rất nhiều gian, ngồi cạnh hành lang tầng hai còn có thể nhìn ngắm tòa non bộ giả ngoài đình viện, Tần Châu Mục chọn địa điểm bàn công việc ở đây, chắc có lẽ trước đó đã tìm hiểu sở thích của Ngự Hàn, biết chắc chắn y sẽ thích nơi này.
Ngự Hàn đi theo nhân viên phục vụ dẫn vào phòng, vừa đẩy cửa ra, Tần Châu Mục đã sớm chờ ở bên trong.
Vì không phải là trường hợp chính thức nên Ngự Hàn không mặc trang phục trang trọng mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, lúc đi qua hành lang có ánh nắng chiếu vào, khuôn mặt tuấn tú trắng sáng phủ một tầng nắng mờ ảo, đôi mắt sạch sẽ tỉnh táo.
Tần Châu Mục ngẩng đầu, suýt nữa không dời mắt nổi khỏi y.
Nhưng anh ta nhanh chóng nhìn thấy chiếc hoa cài diên vĩ tinh xảo nằm trên ngực áo sơ mi, xung quanh có tia sáng lóe lên, kết hợp với khí chất trầm ổn tự nhiên y có càng làm tăng thêm sức mạnh.
Tần Châu Mục lập tức thu mắt, cười nói: “Chào giám đốc Ngự.”
Bắt chuyện một lát, Ngự Hàn ngồi xuống trước mặt anh ta, trên mặt là vẻ nghiêm túc lúc làm việc: “Bắt đầu đi, giám đốc Tần.”
Dù đã hẹn ở nơi nhàn nhã, nhưng đối với công việc, Ngự Hàn luôn đặt cái chung lên cái riêng.
“Được.”
Từ khi Tần Châu Mục biết mối quan hệ giữa Tạ Tư Hành và Ngự Hàn không phải như mình nghĩ cũng đã bỏ qua ý đồ khác, nghiêm túc sắp xếp việc hợp tác giữa mình với Ngự Hàn.
Quá trình bàn bạc cực kỳ suôn sẻ, lúc này Tần Châu Mục đưa ra phương án hợp tác kỹ càng, nói thêm cả chi tiết lần trước từng thuyết trình cho Ngự Hàn nghe, gần như không có chỗ nào cần chỉnh lại.
Hai người cực kỳ tin tưởng vào lần hợp tác này.
Tần Châu Mục muốn cải cách, đây là bước thử đầu tiên đối với bên ngoài, mà Ngự Hàn lại muốn lợi dụng kinh nghiệm lẫn quan hệ của tập đoàn họ Tần, từ đó đạt được mục đích của mình, hai người ăn ý, bước tiến cũng nhanh.
Kết thúc buổi trò chuyện, bước kế tiếp là ký hợp đồng, Tần Châu Mục ngỏ ý có thể để y làm bên A, nếu có vấn đề gì Ngự Hàn có thể sửa lại sau, Ngự Hàn không có dị nghị gì với việc này.
Một buổi chiều cứ vậy trôi qua, lúc kết thúc, Tần Châu Mục mỉm cười cảm thán: “Mỗi lần trò chuyện với giám đốc Ngự xong, tôi đều như học được những điều mới vậy.”
Ngự Hàn quá đặc biệt, dù là thể hiện cá tính thông qua ngôn từ hay vẻ tự nhiên trong thần thái đều có thể khiến người ta tin tưởng y.
Hợp tác với y gần như khiến đối phương không cần lo lắng về sau này.
Ngự Hàn đã sớm quen với mấy lời khen như thế, nhưng y vẫn rất vui: “Vậy chúc chúng ta hợp tác suôn sẻ.”
Tần Châu Mục cũng cười: “Hợp tác suôn sẻ.”
Thỏa thuận xong các chi tiết hợp tác với Tần Châu Mục, Ngự Hàn ở lại khách sạn thêm một đêm, sang hôm sau về thành phố A rồi đến công ty luôn.
Chuyến công tác này của Ngự Hàn thu hoạch được không ít, lúc quay về Thịnh Cảnh thì phơi phới như gió xuân.
Vì hạng mục liên quan tới lần hợp tác vận mệnh sau này của Thịnh Cảnh, toàn bộ công ty lại bắt đầu lu bu công việc, người đứng mũi chịu sào chính là Triệu Trung Tiền mới thăng lên làm phó tổng giám đốc trước đó không lâu, Ngự Hàn yêu cầu ông ta cùng tham gia vào nhiệm vụ lần này.
Tầm quan trọng của mối hợp tác không cần nói cũng biết, Ngự Hàn không toàn quyền phụ trách mà cho Triệu Trung Tiền tham gia chung, làm nhân vật đảm nhiệm không nhỏ, chứng tỏ cực kỳ tin tưởng.
Quản lý cấp dưới, ủy quyền thích hợp rất quan trọng, trừ việc đó ra cũng phải cho gã tiếp xúc với thực tế.
Triệu Trung Tiền hiểu ý Ngự Hàn, lập tức thể hiện chắc chắn mình sẽ bám sát hành trình, dù là chuyện gì cũng sẽ tự thân làm việc, chắc chắn không để Ngự Hàn thất vọng.
“Cũng đừng ôm hết việc vào người, sức khỏe quan trọng nhất.” Ngự Hàn xoay bút trong tay, nhìn ông ta một lượt, chau mày: “Phó tổng giám đốc Triệu, có phải dạo này ông gầy đi không?”
Y nhớ trước đây khi vừa vào Thịnh Cảnh gặp Triệu Trung Tiền, nhân viên thâm niên chục năm này vẫn mang dáng người cồng kềnh, nhưng bây giờ y luôn có cảm giác Triệu Trung Tiền gầy đi, thậm chí chỉ bằng một nửa lúc đầu.
Triệu Trung Tiền gãi đầu: “Vậy à, tôi thấy vẫn vậy mà.”
Khu chung cư gã ở trong thành phố A không có thang máy, vả lại nhà gã còn nằm trên tầng sáu, hồi trước cứ leo đến tầng ba là gã thở hồng hộc, bây giờ có thể leo một lèo mười tầng cũng không thành vấn đề.
Triệu Trung Tiền cho rằng đó là nhờ vào công ơn của văn hóa công ty do Ngự Hàn định ra, khiến gã khắc sâu bốn chữ “Rèn luyện sức khỏe” vào sâu tận xương tủy, trước khi đi làm đều sẽ đến phòng tập luyện hai tiếng.
Cơ thể khỏe lên, đến cả bệnh mãn tính cũng không tái phát nữa.
Ngự Hàn nhấn mạnh: “Rèn luyện sức khỏe là tốt, nhưng ông cũng phải chú ý cường độ, không thể vì cố quá mà ảnh hưởng tới cơ thể.”
Ngự Hàn nói gì Triệu Trung Tiền nghe nấy, chân thành nói: “Vâng thưa giám đốc Ngự, tôi sẽ chú ý.”
Sẽ rút ngắn hai tiếng luyện tập thành một tiếng.
Sau khi Triệu Trung Tiền rời khỏi văn phòng Ngự Hàn, Ngự Hàn lại gọi Phó Nhàn đến giao cho anh ta mấy việc, còn hỏi hai hôm nay mình không ở công ty có xảy ra chuyện gì không.
Phó Nhàn nghĩ một hồi, lắc đầu.
Nếu chuyện duy nhất phải nói thì đó là trong hai ngày Ngự Hàn không ở đây, toàn bộ nhóm “Ngự Đế xuất chinh” đều than vãn nhớ nhung Ngự Hàn, nói một ngày không thấy Ngự Hàn là ăn không ngon, còn tự tiện đăng ảnh chụp Ngự Hàn lên nhóm, Phó Nhàn chớp cơ hội tải trộm mấy tấm gửi hết cho Tạ Tư Hành.
Phó Nhàn không nói những việc này cho Ngự Hàn, chỉ nói: “Tất cả đều bình thường.”
Ngự Hàn gật đầu đứng dậy: “Không còn gì nữa, hôm nay mọi người có thể tan làm sớm.”
Bắt đầu từ mai phải vùi đầu vào công việc hoàn toàn mới, tan làm sớm xem như nghỉ ngơi.
“Vâng thưa giám đốc Ngự.” Khó có khi Phó Nhàn thấy Ngự Hàn tích cực tan ca như vậy, trước đây y có thể tăng ca được bao lâu sẽ kéo dài bấy lâu, đến cả Phó Nhàn cũng phải thấy ngại, thân là nhân viên mà còn tan ca sớm hơn sếp.
Cho nên Phó Nhàn tọc mạch hỏi thêm một câu: “Đêm nay giám đốc Ngự có hẹn à?”
Ngự Hàn cười khẽ: “Ừ, Tạ Tư Hành đồng ý nấu mì cho tôi ăn( ).”
Phó Nhàn: “… Clm.”
Cái này mà cũng cho anh ta nghe được à?!