Chương 86

Ngự Hàn nói xong, lại thấy vẻ mặt Phó Nhàn cực kỳ đặc sắc.
Y khẽ chau mày: “Sao thế? Không phải anh bảo Tạ Tư Hành nấu mì ngon lắm à?”
Nếu không phải Phó Nhàn nói thế, y sẽ không biết tên Tạ Tư Hành tự phụ kia có kỹ năng ấy.


Chẳng qua Ngự Hàn lại nhanh chóng nghĩ tới mình, đến cả Long Ngạo Thiên máu chiến như y còn có được tài nấu nướng cao siêu, Tạ Tư Hành thân là giám đốc bá đạo biết một chút cũng rất bình thường.
Thậm chí y đã quyết định sẽ đọ cao thấp với Tạ Tư Hành trên phương diện này.


Phó Nhàn bỗng choàng tỉnh: “À à, thì ra cậu đang nói về chuyện này… Được được, vậy giám đốc Ngự về sớm đi.”
Phó Nhàn thở hắt ra, suýt nữa còn tưởng mức cuồng ngạo không bị ràng buộc của Ngự Hàn đã đến mức làm “loạn” giữa ban ngày.


Thân là thư ký riêng của Ngự Hàn, Phó Nhàn cảm thấy mình phải có trách nhiệm giữ vững hình tượng của giám đốc Ngự.
May mà chỉ có anh ta đen tối chứ không phải giám đốc Ngự hết trong sáng, Phó Nhàn rất vui mừng.


Dù Phó Nhàn không để lộ quá nhiều thông tin, nhưng Ngự Hàn lại phát hiện bất thường từ biểu cảm kinh ngạc quá độ của anh ta, lần trước cũng vậy.
Ngự Hàn híp mắt, trong đôi mắt hổ phách hiện lên tia sáng lành lạnh: “Vậy anh vừa nghĩ tôi nói gì?”


Lần trước y đã định hỏi Phó Nhàn, nhưng khi đó y có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Tạ Tư Hành nên tạm thời không nhắc tới chuyện này.
Bây giờ nhớ lại, Ngự Hàn nghĩ mình phải tìm hiểu vài chuyện từ vị thư ký lén lén lút lút.
Một khi y đã ra tay, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.


available on google playdownload on app store


Ngự Hàn vừa híp mắt, chân Phó Nhàn lập tức run bần bật, không chống chọi lại nổi áp lực từ y.


Thậm chí không cần Ngự Hàn ép hỏi, chỉ cần một ánh mắt, Phó Nhàn đã run rẩy khai hết chi tiết, nói lại cuộc trò chuyện ngày đó giữa y và Tạ Tư Hành một lần, còn tiện thể giải thích kiểu đồng âm chơi chữ.


Sau khi nghe xong, Ngự Hàn chau mày, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, dường như đang tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ từ lời Phó Nhàn.
Y khi thì chau mày, khi thì cười lạnh, chỉ trong mấy chục giây, Phó Nhàn cảm thấy cực kỳ khó thở.


Phó Nhàn đang muốn cất lời làm rã bầu không khí, Ngự Hàn lại im lặng xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng cáu bẳn cho Phó Nhàn.
Nhận ra sát khí đầy người lúc Ngự Hàn rời khỏi, Phó Nhàn cứ có cảm giác hình như mình vừa làm lộ chuyện gì ghê gớm lắm.


Lúc này điện thoại trong túi rung lên, Phó Nhàn lấy ra xem, là tin nhắn trả lời sau mấy tiếng của Tạ Tư Hành.
Thân là fan CP tận chức tận trách, anh ta gửi ngay đống ảnh chụp giám đốc Ngự trộm được từ nhóm “Ngự Đế xuất chinh cho Tạ Tư Hành.


Nhưng Tạ Tư Hành lại không hiểu phong tình, không chỉ mấy tiếng sau mới trả lời anh ta mà còn gửi hẳn một dấu chấm hỏi.
Tạ Tư Hành: [?]
Phó Nhàn: [Chia sẻ cho cậu]
Tạ Tư Hành lại gửi một dấu ba chấm tới: [Không cần]
Phó Nhàn sửng sốt: [À à, quên mất cậu cũng có trong nhóm]


Còn do anh ta kéo vào, có lẽ ảnh chụp trộm Tạ Tư Hành có còn nhiều hơn anh ta.
Phó Nhàn đang do dự có nên kể chuyện kia cho Tạ Tư Hành không, hắn đã nhắn tin qua.
Tạ Tư Hành: [Xóa hết ảnh trong di động của cậu đi]
Phó Nhàn: “…”
Cần gì phải độc chiếm tới thế?


Phó Nhàn định cò kè mặc cả: [Hay cho tôi giữ một tấm nhé?]
Anh ta rất thích một tấm chụp giám đốc Ngự lúc đang họp, khí thế tự tin áp đảo, quả là dáng vẻ Phó Nhàn mơ ước, ngày nào cũng phải lấy ra ngắm một phen.
Tạ Tư Hành lạnh lùng từ chối: [Không được]


Dù Phó Nhàn rất bất mãn với hành vi đá anh ta ra khỏi tài khoản fan của Tạ Tư Hành, nhưng Phó Nhàn vẫn phải làm theo.
Anh ta vừa xóa ảnh vừa quên béng chuyện phải kể lại vụ Ngự Hàn đã biết bí mật của bọn họ cho Tạ Tư Hành.
Chắc không phải chuyện lớn đâu nhỉ?
***


Ngự Hàn giận đùng đùng rời khỏi Thịnh Cảnh.
Trước đây y không hiểu ý đồng âm, bây giờ nhớ lại vẻ mặt sâu xa của Tạ Tư Hành lúc y nhắc đi nhắc lại vụ muốn ăn mì, y lại thấy mình bị lừa dối trắng trợn.
Mà Tạ Tư Hành không nhắc y, thờ ơ ăn hôi y, quả là tội không thể tha!


Vì vậy Ngự Hàn quyết định lập tức quay về đối chất Tạ Tư Hành, phải cho hắn nhận ra hắn đã phạm sai lầm to lớn tới mức nào, đồng thời sám hối tội của mình.
Trên xe về nhà, Ngự Hàn đã tưởng tượng vô số cách báo thù, thậm chí lúc mở cửa, y còn tỏ ra cực kỳ nghiêm trọng.


Nhưng vừa mở cửa nhà, y thấy Tạ Tư Hành mặc tạp dề đi từ phòng bếp ra.
Bước chân đi vào của Ngự Hàn lập tức dừng lại, ánh mắt rơi lên chiếc đĩa và chiếc tạp dề rất không hợp với khí chất của hắn, cực kỳ ngạc nhiên.


Tạp dề màu hồng, bên trên còn có họa tiết chấm bi trắng, có lẽ lúc mua không ai ngờ chiếc tạp dề này sẽ được khoác lên bất cứ ai trong số họ, bây giờ phối với áo sơ mi trắng quần tây trên người Tạ Tư Hành tạo cảm giác vô cùng bất hòa.


Cơ thể Tạ Tư Hành to lớn, chiếc tạp dề kia có hơi nhỏ, phía sau thắt nút bọc lấy cơ thể hắn.
Ngự Hàn nhìn thoáng qua, cảm thấy có gì đó là lạ lại đẹp mắt.
Tạ Tư Hành ra khỏi phòng bếp, vừa quay lại đã thấy Ngự Hàn, mỉm cười nói: “Về rồi à?”
Ngự Hàn: “… Ừ.”


Y quên béng mình định nói gì, đi tới điềm nhiên hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Nấu mì.” Tạ Tư Hành nói: “Không phải em muốn ăn à?”
Miệng Ngự Hàn há ra khép lại.
Sau khi được Phó Nhàn giải thích, Ngự Hàn nghĩ mình đã không thể nhìn vào nghĩa gốc của cụm từ này nữa.


Vốn tưởng Tạ Tư Hành đang trêu chọc y, không ngờ lại chạy xuống bếp nếu mì thật, cũng không biết đang giả bộ hay nghiêm túc.
Ngự Hàn đang định tìm Tạ Tư Hành tính sổ, nhưng lúc này chỉ có thể đành lặng lẽ nhìn xem rốt cuộc Tạ Tư Hành có thể làm ra được món gì.


Y ngồi trong sảnh chờ một lát, cuối cùng không nén nổi tò mò muốn vào xem, lại bị Tạ Tư Hành ngăn cản.
Ngự Hàn chau mày: “Có phải anh lén bỏ độc nên mới không cho tôi xem không?”
“Không phải.” Tạ Tư Hành vươn tay ôm eo y cản lại, sợ hắn vừa sơ sẩy sẽ để y lọt vào: “Phòng bếp bẩn.”


Ngự Hàn hừ khẽ: “Có cho anh cũng không dám.”
Dù Tạ Tư Hành bỏ độc vào thật y cũng có thể phát hiện ra ngay, dù không cẩn thận ăn hết, y cũng còn tuyệt chiêu điểm huyệt nôn ra.
Nói ngắn gọn là, y mạnh như thế, không cần phải sợ.


Biết Ngự Hàn đang nghĩ gì, Tạ Tư Hành phì cười, vươn tay vuốt tóc y, nói: “Sắp chín rồi, em ra ngoài chờ tôi một lát.”
Khuyên nhủ Ngự Hàn đi ra thành công, Tạ Tư Hành lại quay về mớ hỗn độn dưới bếp.
Tạ Tư Hành biết hôm nay Ngự Hàn về lại thành phố A, tính toán thời gian tan làm sớm.


Hắn đã đồng ý xuống bếp nấu ăn cho Ngự Hàn, với tính cách của y hẳn sau khi về sẽ không chờ nổi, cho nên hắn thuận theo suy nghĩ của y, vừa về nhà đã chuẩn bị từ sớm.
Lần cuối cùng Tạ Tư Hành nấu cơm là hồi đại học, từ đó về sau không còn tự tay nấu nữa.


Đây được xem như lần đầu hắn xuống bếp vì người khác cũng như Ngự Hàn.
Nhưng Tạ Tư Hành vẫn đánh giá cao khả năng của mình, hắn nấu cháo thành cơm cháy không khác Ngự Hàn là bao.
Nhìn hiện trường như mớ bòng bong, Tạ Tư Hành nâng tay day ấn đường.


Đầu bếp được điều từ nhà họ Tạ tới đứng bên dò hỏi: “Cậu chủ, còn muốn tiếp tục không…” Trước khi Ngự Hàn về, bọn họ đã làm hỏng nguyên liệu mấy đợt.
Tạ Tư Hành: “Tiếp.”
Người làm: “…”
Cậu chủ nhà bọn họ quả là nghị lực.


Ngự Hàn ngồi bên ngoài chờ một tiếng, chờ tới lúc buồn ngủ mới thấy Tạ Tư Hành đi ra.
Y cười chê: “Anh mà còn không ra là tôi vào tới nơi luôn đấy.”


Lúc này Tạ Tư Hành đã cởi tạp dề, lại trở thành giám đốc Tạ không dính khói lửa nhân gian, hắn đặt bát mì nóng hổi trước mặt Ngự Hàn, đẩy tới: “Nếm thử đi.”
Ngự Hàn nhìn thoáng qua, trông không tệ, không biết mùi vị ra sao.
Y cẩn thận gặp một đũa đưa vào miệng.


Cẩn thận nhai nuốt xong, y ngẩng đầu đối diện với đôi mắt nhìn mình chằm chằm của Tạ Tư Hành.
Dường như Tạ Tư Hành khá căng thẳng, yết hầu nhấp nhô, hỏi: “Vị ra sao?”
Đương nhiên cảm xúc nhỏ bé ấy không thoát khỏi mắt Ngự Hàn, y đột nhiên muốn chọc hắn.


Ngự Hàn buông đũa, dài giọng nói: “Không ngon lắm.”
“…”
Nghe y nói vậy, Tạ Tư Hành thở phào nhẹ nhõm.
Ngự Hàn chau mày, ý gì đây? Y đã nói tới vậy rồi, Tạ Tư Hành còn không thèm giải thích?
Cũng biết chịu đựng đấy, y xem thường hắn rồi.


Có lẽ vì biểu cảm của Ngự Hàn quá rõ ràng, Tạ Tư Hành mỉm cười, bàn tay vuốt nhẹ lên mặt y.
“Nếu không ngon thật, em sẽ không nói như thế.”
Ngự Hàn nghi ngờ, nhịn không được hỏi: “Tôi sẽ nói thế nào?”
Tạ Tư Hành nhìn y.


Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, Ngự Hàn chợt nhớ ra nếu là vậy thật, câu cửa miệng của y sẽ là châm chọc Tạ Tư Hành, đồng thời nâng mình lên.
Đáng ghét, bị hố rồi.
Ngự Hàn hừ cười: “Nghe có vẻ anh hiểu tôi lắm nhỉ?”
Tạ Tư Hành híp mắt cười nói: “Cũng tạm.”


Thật ra thỉnh thoảng vẫn không đoán được hành vi kỳ quặc của Ngự Hàn, nhưng tính cách không chịu thua kém ai đã tỏ như ban ngày.
Bỏ qua chuyện này, thật ra mì Tạ Tư Hành nấu ăn khá ngon, ít ra Ngự Hàn nghĩ vẫn ăn được.


Có được lời khen xem như khá đề cao của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành mỉm cười, không nói cho Ngự Hàn biết mình đã làm hỏng mấy đợt nguyên liệu mới nấu ra được một tô mì.
Ngự Hàn ăn sạch tô mì “tàm tạm”, sau đó sực nhớ ra mình còn có chuyện phải hỏi Tạ Tư Hành.


Thật ra ban đầu y không hiểu lời Phó Nhàn lắm.
Nhưng bây giờ y đã lên mạng tìm kiếm xong xuôi, những điều không hiểu tìm được cũng đã hiểu gần hết, không cần bắt người khác phân tích cho mình nữa.


Trò chuyện với Phó Nhàn xong, y trốn dưới cầu thang công ty tìm hiểu hồi lâu, cuối cùng cũng biết được một điều kinh hoàng.
Không trách được Ngự Hàn, từ trước tới giờ y chưa từng hẹn hò với đàn ông, hôm nay y cũng mới biết giữa hai người đàn ông còn có kiểu phân chia kỳ lạ như thế.


Vì để tránh sau này xảy ra tranh chấp, Ngự Hàn nghĩ mình cần phải hỏi ý Tạ Tư Hành trước.
Chờ ăn no xong, Ngự Hàn lười biếng ngửa người lên ghế dựa, gọi tên Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành ừ một tiếng, ra hiệu cho y nói tiếp.


“Vậy tôi nói thẳng nhé.” Ngự Hàn không thích quanh co, nói luôn suy nghĩ của mình: “Anh muốn nằm trên hay nằm dưới.”
“…”
Tạ Tư Hành thoáng im lặng: “… Sao?”
Ngự Hàn chau mày: “Khó hiểu lắm à?”
Y cứ nghĩ mình đã nói rõ thế rồi.


“Tôi biết chuyện anh lén lút bàn bạc với Phó Nhàn hôm đó rồi.” Ăn ké chột dạ, Ngự Hàn rộng lượng tỏ vẻ không thèm quan tâm chuyện trước kia, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên nói rõ hơn, tránh về sau tự nhiên đâm ngang.”


Biểu cảm Tạ Tư Hành thay đổi xoành xoạch: “Việc này quan trọng với em lắm à?”
Ngự Hàn: “Rất quan trọng.”
Nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Tạ Tư Hành cùng sự im lặng kéo dài, Ngự Hàn cho rằng hắn cũng muốn cướp quyền làm chủ.
Được rồi, ai bảo y là Long Ngạo Thiên vị tha chứ.


Con người sinh ra đều có quyền bình đẳng, đều có quyền cạnh tranh công bằng, vậy y sẽ cho Tạ Tư Hành quyền lợi ấy.
Ngự Hàn khẽ hất cằm: “Nếu đã vậy thì chúng ta so tài đi!”
Mặt Tạ Tư Hành càng kỳ quặc hơn: “Em định so thế nào?”


Ngự Hàn mỉm cười, dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, thản nhiên nói: “Chúng ta cùng thu d m … Ưm!”
Còn chưa kịp nói “Xem ai lâu hơn”, Tạ Tư Hành đã biến sắc, vội che miệng Ngự Hàn, ngăn không cho y nói hết.
Ngự Hàn: “?”


Tạ Tư Hành lo lắng nghĩ, rốt cuộc hắn vẫn đánh giá cao hiểu biết của mình đối với Ngự Hàn rồi.






Truyện liên quan